Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 192: Quỷ Bệnh thần bí (3)



Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

“Cháu không sợ đâu ạ, Ú Ú giỏi lắm, nó có thể bay cao ơi là cao!” Trương Duệ Dương không biết nhiều người vây quanh mình làm gì nhưng nhóc con vẫn ngoan ngoãn đáp lại, rất ra dáng có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Quan hệ giữa nhóc và Ú Ú cực kì thân thiết, nhóc chưa từng nghĩ tới chuyện Ú Ú sẽ đẩy mình ngã, cho nên không hiểu được sự lo lắng của mọi người.

Nghe lời nhóc nói thì mọi người yên tâm hơn rất nhiều, không khỏi bó tay dở khóc dở cười, hoá ra bọn họ lo lắng suông, nhóc con chẳng bị làm sao hết. Thế nên tất cả đều giải tán, cuối cùng chỉ còn vài người ở lại nhắc cậu nhóc phải chú ý an toàn. Trương Duệ Dương cũng ngoan ngoãn thành thật nghe, thỉnh thoảng còn gật gật cái đầu nhỏ tỏ vẻ mình hiểu, chẳng qua cặp mắt đen nhánh luôn không ngừng liếc lưng Ú Ú đang đứng bên cạnh, hiển nhiên là chưa ngồi đủ. Tài xế vẫn luôn im lặng đứng sau đám người thấy thế, trực tiếp chen người đang che khuất hắn ra đi vào ôm lấy thằng bé.

“Tất cả về đi.” Hắn nói vài chữ ngắn gọn, sau đó ôm nhóc con trở về. Nhiều lời với đứa nhỏ này có tác dụng gì đâu, cùng lắm thì sau này mình chú ý nhiều hơn là được rồi.

Trương Duệ Dương xoay người ghé vào vai tài xế, rất lễ phép vẫy tay với người xung quanh, “Tạm biệt cô chú!” Đồng thời còn không quên bảo Ú Ú nhanh chóng theo kịp.

Mấy người đang đứng thấy thế đều sững sờ, chẳng biết có nên vẫy tay chào lại hay không, chỉ là nghĩ thế nào cũng thấy làm vậy rất ngốc, mới do dự một lúc, nhóc con với tài xế và cả con côn trùng biến dị khiến mọi người đau đầu không thôi kia đã đi xa.

“Tạm biệt…” Rốt cuộc có người thì thào nói, quay đầu nhìn, thấy một bàn tay nhanh chóng hạ xuống, là thanh niên đã ôm Trương Duệ Dương từ trên lưng Ú Ú xuống.

“Trẻ nhỏ mềm mềm, rất đáng yêu, ha ha…” Thanh niên kia như thể chưa từng làm ra hành động vẫy tay ngốc nghếch, cười cười rời đi.

Những người còn lại không khỏi mỉm cười vui vẻ.

“Chú tài xế ơi, cháu tự đi bộ được.” Bên kia, Trương Duệ Dương đang được ôm trịnh trọng nói với tài xế lần thứ ba, nhóc thấy mình đã lớn rồi, còn bị bế đi bế lại như thế thì ngại lắm.

Tài xế nghiêm mặt không để ý, hắn còn nhớ lúc trước nhóc con này biến mắt ngay dưới mí mắt hắn, nếu thêm lần nữa, hắn thấy thần kinh của bản thân chắc hết thô nổi mất.

Được rồi. Thấy hắn có vẻ không vui, Trương Duệ Dương thức thời không yêu cầu tự đi nữa, thế nhưng liếc mắt thấy một cửa hàng ven đường, cậu nhóc nhanh chóng chỉ vào rồi nói: “Chú, đi vào đó! Vào trong đó đi chú!”

Đó là tiệm tạp hoá duy nhất trong thôn nhỏ này, là một căn nhà hai tầng lát gạch men trắng, tầng một bán hàng, tầng hai để ở. Lúc này cửa cuốn ở tầng một đã kéo lên trên, có thể nhìn thấy đồ vật tràn đầy bên trong. Ăn, đồ dùng, lương thực, phân hóa học, cái gì cần có đều có, còn có vài cái chum, bình đựng rượu, mắm tương linh tinh. Không thể so đoàn Tống Nghiễn với những người sống sót khác, ở phương diện lương thực vật tư, có thể nói là đoàn của họ chưa thiếu thốn bao giờ, cho nên khi thấy mấy thứ này cũng không lấy hết, chỉ ngẫu nhiên vài người mới vào xem có đồ mình muốn hay không.

Cho rằng nhóc con thèm ăn, lúc này tài xế không chần chừ nữa, trực tiếp ôm nhóc vào trong tiệm.

“Chú, ở đây có bán thuốc không ạ?” Trong tiệm tạp hoá có một người đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất, thò tay tìm gì đó dưới quầy hàng, Trương Duệ Dương nhìn thấy bèn cất tiếng hỏi. Tuy nhóc đã quen thấy cửa hàng vô chủ, có thể tự nhiên lấy dùng nhưng khi thấy trong cửa hàng chỉ có một người thì vẫn theo bản năng mà coi đối phương là chủ tiệm.

“A… Hở?” Mãi đến khi người nọ lấy được nửa bao thuốc lá từ dưới quầy ra, mới nhận ra đứa trẻ này đang nói chuyện với mình, ngại ngùng gãi đầu, nói: “Ở đây làm sao bán thuốc được? À, không, có thuốc diệt chuột đấy.”

Ánh mắt tài xế sắc như đao như muốn chém người đàn ông không nên thân này, ôm Trương Duệ Dương muốn đi. Trương Duệ Dương lại nhanh mắt thấy băng vệ sinh đặt trên tủ gỗ bên cạnh, nhanh chóng rướn người qua lấy.

“Hôm qua cháu lấy rất nhiều rồi.” Tài xế thấy rõ thứ nhóc muốn lấy, không khỏi đau răng, chẳng hiểu thằng nhóc này sao cố chấp với băng vệ sinh như vậy. Tuy thế, hắn cũng không ngăn cản.

“Mấy cái kia giữ cho dì, còn đây là cho chú.” Trương Duệ Dương giải thích, rốt cuộc lấy được cái bao màu sắc rực rỡ kia, còn không quên hỏi: “Chú tài xế, chú cần nhiều không ạ?”

“Phụt!!!” Người đàn ông đứng gần đó phủi bụi trên bao thuốc lá, rút một điếu ra châm lửa, nghe đối thoại của hai người không được nhịn cười lên tiếng. “Đầu Đá, không thể tưởng được cậu lại có ham mê này ha?”

Tài xế đen mặt không lên tiếng, cầm bao trong tay Trương Duệ Dương ném về chỗ cũ, sau đó ra khỏi tiệm tạp hoá không quay đầu lại, đồng thời cũng bỏ lại tiếng cười muốn long trời lở đất của người đàn ông kia lại phía sau.

“Sao chú lại bỏ lại ạ?” Trương Duệ Dương hoàn toàn không nhận ra mình hố chú tài xế một phen, còn nuối tiếc quay đầu lại nhìn.

“Không cần.” Giọng người tài xế đáp đầy cứng rắn, cuối cùng lại lo lắng dọa thằng nhóc sợ, vì thế cố gắng nói chậm lại: “Chú không cần dùng đâu.” Nếu sớm biết chỉ vì lười từ chối một chữ mà lại khiến thằng bé này nhớ trong lòng rồi khiến tình huống xấu hổ như thế xảy ra, hắn tuyệt đối sẽ không tích chữ như vàng nữa đâu.

“Dạ.” Nghe được đáp án, Trương Duệ Dương gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu.

Tài xế ngầm thả lỏng, nghĩ rằng sau này chắc sẽ không tái diễn nữa. Rồi sau đó lại không khỏi cảm thán, thằng bé này quả là tri kỷ, chỉ là đôi khi quá mức tri kỷ đến nỗi khiến người khác phải phiền não. Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên lại nhớ ra vừa rồi nhóc con muốn đi tìm thuốc, phỏng chừng là tìm cho Quỷ Bệnh, cũng không biết là vì lí do gì mà hắn lại trực tiếp bế Trương Duệ Dương đến trạm y tế xã.

Trạm y tế xã cũng là kiến trúc hai tầng, hai phòng bệnh, một phòng sinh, văn phòng, phòng trực ban và quầy bán thuốc. Phòng thuốc đều ở tầng một, tầng hai là phòng giải phẫu, phòng tài vụ, văn phòng của trưởng trạm, phòng hậu sản và ba gian bên trong có giường, hẳn là cung cấp cho nhân viên ở lại. Cả phòng bệnh và phòng trực ban có rất nhiều giường, cho nên không ít người vào ở. Mà quan trọng nhất, trong kho trạm xá có mấy cái bếp lò, trong góc phòng bệnh còn có một đống than đá lớn, có thể giải quyết vấn đề sưởi ấm.

Khi tài xế bế Trương Duệ Dương và Ú Ú theo sau cùng đi vào, trong phòng trực ban gần sảnh có một đống người vây quanh đang sưởi ấm, nhìn qua cửa sổ liền thấy bọn họ, trong đó còn có một số người vừa rồi ra ngoài định làm nệm đỡ nhóc con mà không thành.

“Đầu Đá, sao lại đến đây? Thằng bé không sao chứ?” Cách rất xa đã có người chào hỏi bọn họ.

“Ừ.” Tài xế đáp ngắn gọn như cũ, “Quầy thuốc ở đâu?” Vừa hỏi xong, hắn liền nhìn thấy biển hiệu thuốc ngay bên kia sảnh, vì thế trực tiếp đi qua.

Người chào hỏi với hắn ra khỏi phòng trực ban, đi theo rồi hỏi: “Thế nào, thằng bé này bị thương à? Sao không đi tìm Long Hạ?”

“Không phải.” Tài xế liếc nhìn nhóc con đang tựa trên vai mình, “Nó muốn tìm thuốc.”

Quầy thuốc rất nhỏ, chỉ khoảng 6 – 7m2, hai tủ thuốc đặt sát hai mặt tường, quầy phát thuốc đặt ở một mặt khác, bên dưới cửa sổ kê một đống thùng giấy, trong đó là các loại bình đựng chất lỏng, tuy rằng số lượng ít nhưng cũng khá đầy đủ. Chẳng qua tận thế đã một năm, sợ rằng có rất nhiều thuốc đã mất tác dụng.

“Nhóc, cháu muốn tìm thuốc gì?” Nhớ lúc trước thằng nhóc này thế mà làm kinh động toàn bộ đoàn xe khiến một đám người ngơ ngác chạy theo, người nọ không nhịn được cười, hỏi.

“Muốn… Muốn thuốc chữa ho ạ.” Trương Duệ Dương nhìn cả phòng đầy thuốc mà há hốc mồm, bị hỏi thì ấp úng một lúc mới nghĩ ra mình muốn cái gì.

Người nọ buồn cười, nhưng vẫn chững chạc nghiêm trang hỏi: “Ho khan, cháu bị cảm à?”

“Không ạ, là chú Bệnh… Chú ấy bị ho.” Trương Duệ Dương mong đợi nhìn ông chú mới gặp này, nghiêm túc trả lời, mục đích đương nhiên là hi vọng đối phương có thể quyết định giúp nhóc.

“Ồ, thuốc cảm hiệu quả nhanh được không?” Nghe nhóc nói, ánh mắt người đàn ông lướt qua tủ thuốc tây, lấy thuốc cảm ra rồi hỏi.

Trương Duệ Dương ngơ ngác, lắc đầu, “Cháu không biết. Phải… phải hết ho ấy ạ.”

“Cam thảo thì sao? Cái này trị ho khan này.” Người đàn ông cười tủm tỉm cầm lấy một lọ nhỏ màu nâu, lung lay trước mặt nhóc.

“Được ạ.” Trương Duệ Dương giơ tay nhận.

“Siro trị ho?”

“…Dạ.” Tiếp tục nhận.

“Cái trắng sấy khô? Trị ho.”

“Vâng.”

Vì thế đến khi tài xế bế Trương Duệ Dương quay lại, nhóc đã ôm một bao thuốc lớn, vui vẻ nói cảm ơn và tạm biệt người đàn ông mới giúp nhóc kia. Tài xế mặt vô cảm, trong lòng lại thầm vui sướng, rốt cuộc không chỉ mình hắn gặp xui xẻo nữa rồi.

Trở lại căn nhà mà họ ở, Phó Đam vẫn đang ngủ, Quỷ Bệnh lại thức bởi vì Tiêu Thắng đến. Hóa ra Tiêu Thắng đang bận rộn nghiên cứu thi thể zombie biến dị kia, sau lại biết chuyện Trương Duệ Dương được Ú Ú chở bay lên, nhanh chóng chạy tới xem nhóc có làm sao hay không, thuận tiện đưa tinh hạch của zombie biến dị cho Quỷ Bệnh.

Thấy Dương Dương trở về, trong mắt Ngô Tử Nhiên và Lý Viễn Trác đều ánh lên sự hâm mộ, là vì Dương Dương có thể cưỡi Ú Ú đi chơi, nhưng hâm mộ chỉ là hâm mộ, bọn nhóc thật sự không dám làm gì Ú Ú đâu.

“Cháu chào chú Tiêu.” Trương Duệ Dương nói, bởi vì Phó Đam còn đang ngủ, cho nên nói rất nhỏ.

Thấy tinh thần nhóc không tệ, không giống như bị doạ sợ, Tiêu Thắng yên lòng đáp lại, sau đó hỏi: “Không sao chứ?” Là hỏi tài xế.

“Không.” Tài xế lắc đầu, cuối cùng cũng thả cậu nhóc xuống đất.

Chân Trương Duệ Dương vừa chạm đất liền chạy đến trước mặt Quỷ Bệnh, đưa thuốc đang cầm thả xuống mặt đất cạnh gã, vui vẻ nói: “Chú Bệnh, cháu lấy thuốc cho chú này.” Trong suy nghĩ của đứa trẻ, bị bệnh chỉ cần tiêm mông uống thuốc là khỏi ngay thôi.

Ánh mắt Quỷ Bệnh chậm rãi đảo qua đống thuốc trên mặt đất, sắc mặt không hề thay đổi.

“Chú đừng sợ đắng, uống thuốc là khỏi bệnh ngay. Hồi trước cháu bị bệnh, chỉ cần uống là sẽ khỏi, không sốt thì không cần tiêm, bây giờ lại không có chị y tá…” Bé quản gia vừa lải nhải khuyên bảo, vừa mở nắp lọ thuốc đổ thuốc ra.

Một viên, hai viên, ba viên, bốn viên… Hình như thừa rồi, đếm lại. Một viên, hai viên… Bà nội nói thuốc là phải uống hai viên, hai viên…

Đám Tiêu Thắng ngạc nhiên nhìn thằng bé, một mình ở đó vò đầu bứt tai đếm thuốc, đều không hiểu nhóc dựa vào lí do nào mà chọn thuốc, mỗi loại lại cần uống bao nhiêu. Không ai nghĩ là phải ngăn cản nhóc, bởi vì không ai cho rằng Quỷ Bệnh sẽ uống đống thuốc này.

“Xong rồi.” Khi vô cùng nghiêm túc lấy nốt thuốc trong lọ cuối cùng, nhóc mới thở phào, tay nhỏ bưng một núi thuốc, đang muốn đưa cho Quỷ Bệnh, đột nhiên lại nhớ tới: “Ai nha, vẫn còn nước nữa…” Nói xong, hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ đang nghĩ xem phải để thuốc ở đâu, đột nhiên xuất hiện một ly nước trong tầm mắt. Không ngờ là Lý Viễn Trác lẳng lặng trộm chạy đi tìm người dị năng hệ thủy lấy được và nhờ người dị năng hệ hỏa đun nóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.