“Ai nha, cục cưng của chú, cuối cùng cũng tìm được con rồi!” Tiếng khóc của Trương Duệ Dương gây sự chú ý không nhỏ, mọi người xung quanh còn cho rằng lại là nhà ai gặp chuyện, Cục thịt Trần vốn đang ngồi phịch trên mặt đất mệt mỏi chỉ còn chút hơi tàn, nghe tiếng mới miễn cưỡng hé mắt, sau khi nhìn rõ là Trương Duệ Dương thì cứ như được nạp đầy máu sống lại. Y dùng cả tay cả chân lồm cồm bò dậy, vội vã lôi nhóc con ra khỏi lòng Trương Dịch rồi ôm chặt lấy, vui sướng kêu lên. Vốn y còn định ôm hôn mấy cái nhưng bởi vì không còn nhiều sức lực nên chỉ đành buông tay.
Lúc này Trương Duệ Dương còn nghẹn ngào khóc nấc, cũng không đáp lại, nhóc chỉ dùng hai cánh tay nhỏ ôm cổ Cục thịt Trần, tiếp tục mở miệng mà gào, thật giống như là bị tủi hờn khủng khiếp lắm.
“Ôi ôi, cục vàng cục bạc của chú, đừng khóc mà, ai ức hiếp con, nói cho chú béo, chú béo sẽ chém nó!” Cục thịt Trần luống cuống tay chân vội vã nựng nhóc, thật sự là chưa bao giờ thấy Trương Duệ Dương khóc thảm như vậy, cả trái tim đều không khỏi thít chặt, sợ hơn nửa năm qua nhóc đã phải chịu quá nhiều khổ ở bên ngoài.
Trương Duệ Dương chỉ lo khóc, qua một hồi lâu vẫn khóc, gấp đến độ Cục thịt Trần và những người khác đều hoảng sợ, ai cũng liên tục dò hỏi, tiếng khóc của nhóc mới chậm rãi dừng lại, vừa nấc vừa đáp: “Không, không có ai, hức… Không ai ức hiếp con… hức… Con nhớ ba… huhuhu…”
Mọi người nghe vậy mới thả lỏng, Cục thịt Trần sờ mồ hôi trên trán, dở khóc dở cười giao nhóc con lại cho Trương Dịch, y quay sang nhìn Lý Mộ Nhiên, cười ha hả: “Em gái Mộ Nhiên, hơn nửa năm qua em đưa Tiểu Dương Dương đi đâu vậy? Khiến tụi anh lo chết đi được.” Vừa nói y vừa định tiến lên ôm chặt Lý Mộ Nhiên, không nghĩ tới lại bị một người đàn ông cao lớn khôi ngô ngăn lại.
“Ây dô, anh là ai hả?” Cục thịt Trần vô cùng bất ngờ, tuy rằng cảm giác đối phương tựa hồ không dễ trêu chọc, thế nhưng ỷ vào việc người bên mình đông, hơn nữa Nam Thiệu lợi hại nhất cũng đã trở lại cho nên y cũng không hề khách sáo.
“Anh Trần, đây là chủ nhiệm khoa của bệnh viện trước kia mà em từng thực tập, anh ấy họ Tống.” Lý Mộ Nhiên ló đầu ra từ sau lưng Tống Nghiễn, hơi lúng túng giải thích. Dù cô có trì độn thế nào đi chăng nữa thì lúc này cũng có thể cảm giác được hành vi của Tống Nghiễn biểu lộ ra tính chiếm hữu rất mạnh, nhưng hiện tại cũng không phải lúc cho cô nghĩ sâu về chuyện này, cho nên cô chỉ có thể tạm thời xem nhẹ cảm giác tim đập mặt đỏ, kể sơ lại chuyện của mình và Tống Nghiễn trong đoàn xe.
Cục thịt Trần thông qua lời của Lý Mộ Nhiên đã nhận ra trong khoảng thời chia cắt này cô và Trương Duệ Dương được đối phương che chở ít nhiều, sắc mặt y không khỏi dịu đi. Tống Nghiễn hiển nhiên rất bất mãn với lời giới thiệu của Lý Mộ Nhiên, thản nhiên nói: “Hiện tại bệnh viện đâu còn nữa, gọi chủ nhiệm làm gì, tôi là Tống Nghiễn.”
“Ai nha, hóa ra là chủ nhiệm Tống, thất lễ thất lễ. Mấy tháng qua Mộ Nhiên nhà chúng tôi được anh chăm sóc rồi, thật sự không biết phải hậu tạ thế nào mới đủ, về sau anh cần chân chạy vặt thì cứ việc chỉ đạo, lão Trần này nhất định cống hiến hết sức cho anh.” Cục thịt Trần cũng là kẻ biết nhìn người nhìn việc, chỉ vài giây đã nhìn ra ái muội giữa hai người, không khỏi nháy mắt với Lý Mộ Nhiên rồi cười hì hì chắp tay kết thân với Tống Nghiễn. Chẳng qua mấy lời y nói thì chẳng hề đơn giản như bề ngoài, trong tối ngoài sáng không ít từ ngữ khiêu khích đối phương.
Gân xanh trên thái dương Tống Nghiễn khẽ giật giật, lạnh lùng nhìn Cục thịt Trần, trong đầu hiện lên hình ảnh băm tên mập này thành nghìn mảnh, khóe miệng hắn lại hơi hơi giơ lên: “Không có gì, chuyện nhỏ thôi.” Lúc nào đấy hắn phải bắt cô gái ngốc kia sửa đổi xưng hô mới được, không thì là ai cũng có thể trưng ra cái cảm giác ưu việt hơn trước mặt hắn.
Cục thịt Trần bỗng nhiên có ảo giác bị ác quỷ nhìn chằm chằm, lông tơ cả người y dựng đứng lên, trực giác nói cho y biết nếu còn tiếp tục trêu ghẹo người trước mắt sẽ rất dại dột, bởi vậy y bèn cười hì hì quay đầu đi ăn mừng Nam Thiệu sống trở về.
Chỉ là lúc này nơi đây thật sự không phải chỗ phù hợp để ôn chuyện, tiếng nhóc con khóc lớn còn chưa dứt hẳn, mấy người Thạch Bằng Tam cũng chưa kịp chào hỏi Lý Mộ Nhiên thì chuông cảnh báo lại vang lên.
“Từ Tịnh, cô mang tiểu Trần, tiểu Viễn và Mộ Nhiên về chỗ chúng ta ăn chút gì đi. Mộ Nhiên, em coi chừng Dương Dương hộ anh.” Trương Dịch phản ứng rất nhanh, trong lòng anh còn tràn đầy vui sướng, nháy mắt đã vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, hai ba câu dặn dò xong, anh đẩy Dương Dương vào trong lòng Lý Mộ Nhiên rồi nhanh nhẹn chạy về phía tường phòng ngự.
Nam Thiệu đoạt lấy đao trong tay Cục thịt Trần, đi cùng Thạch Bằng Tam, Giới Sân đuổi sau Trương Dịch, Tống Nghiễn cũng theo cuối cùng. Tuy Tống Nghiễn đến để xem xét tình hình trong căn cứ nhưng chỉ cần là nam nhi có tâm huyết gặp loại sự tình này sẽ chẳng thể bàng quan. Huống chi ngay mặt nghênh chiến cũng có thể giúp hắn càng nhanh chóng thăm dò nắm bắt năng lực ứng đối của căn cứ để xây dựng kế hoạch cứu giúp càng chi tiết vẹn toàn.
“Em đưa người ra ngoài trước rồi quay lại đón tôi.” Trước khi trèo lên tường, hắn nhéo nhéo lỗ tai Lý Mộ Nhiên, sau đó cũng không mượn đao của ai cả, hai ba bước đã nhảy lên.
Má Lý Mộ Nhiên thoáng chốc đỏ bừng, cô hơi hoảng hốt vì cử chỉ càng lúc càng rõ rệt của Tống Nghiễn, nhưng tình huống trước mắt quá nguy cấp, nào có thời gian cho cô nghĩ lung tung. Bởi vậy cô chỉ có thể cố gắng giữ vững tinh thần, dưới sự dẫn dắt của Từ Tịnh, một tay ôm Dương Dương còn đẫm lệ đang ngửa đầu nhìn bóng dáng Trương Dịch, một tay nâng Bùi Viễn bị thương cả người dậy, đi về nơi họ đang cư trú.
Trên đường thỉnh thoảng có thể trông thấy người bị thương rất nặng hết khả năng chiến đấu không thể không lui ra, vài người bên nhóm Từ Tịnh bị thương, lại có phụ nữ và trẻ em nên lẫn lộn vào trong đó cũng không có gì kỳ lạ. Chỗ Trương Dịch thuê khá là rẻ cho nên vị trí cũng không tốt, khá là gần tường phòng hộ, đó là một căn nhà xây kết hợp từ gỗ và gạch, bọn họ ở trên tầng ba. Trong căn cứ Vân Châu kiểu nhà như vậy rất nhiều, ngoài ra, cách cư ngụ chủ yếu nhất chính là rất nhiều người ở chung trong một nhà xưởng, nơi tốt nhất là khu văn phòng, có điều số lượng không nhiều nên vài tòa văn phòng sớm bị chiếm khi căn cứ mới thành lập, người bình thường cho dù có tinh hạch cũng thể vào ở.
“Anh Trần, em đưa tụi anh rời khỏi căn cứ trước.” Đẩy tấm ván gỗ dùng làm cửa, mọi người vào trong hết thì Lý Mộ Nhiên mới mở miệng. Tình hình nơi đây rất không tốt, nếu như cô biến mất trước mặt mọi người sợ là sẽ rước lấy phiền toái lớn cho nên cô vẫn luôn nhẫn nại đến tận nơi này. Con người đều có phân biệt thân sơ, mà năng lực của cô có hạn, dù đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay giúp đỡ căn cứ nhưng cũng phải gấp rút cứu người của mình trước đã.
“Em có biện pháp rời khỏi căn cứ sao?” Không đợi Cục thịt Trần đáp, Từ Tịnh đã giương mày, bán tín bán nghi hỏi.
Lý Mộ Nhiên nhìn cô một cái, hai người còn chưa kịp giới thiệu với nhau cho nên cô không biết người phụ nữ này và Cục thịt Trần có quan hệ như thế nào. Ngay lúc Lý Mộ nhiên đang chần chừ thì Từ Tịnh đã mở miệng: “Chị là Từ Tịnh. Nếu như em có cách rời khỏi căn cứ thì chị đi gọi mấy người Trương Dịch trở về, tất cả cùng đi.”
“Em à, chị Từ là người một nhà cả, nếu em có cách thì cứ nói đi.” Trên người Cục thịt Trần cũng bị thương chẳng hề nhẹ, trở lại trong nhà, y đặt mông ngồi lên giường gỗ liền không hoạt động nữa. Bùi Viễn thì cũng giống như y, bò lên ba tầng xong lúc này đang nằm bệt trên giường thở hồng hộc.
Lý Mộ Nhiên dĩ nhiên vô cùng tin tưởng Cục thịt Trần, y đã nói như vậy thì cô không ngần ngại nữa: “Dị năng của em đã có thể dùng, nhưng một lần chỉ có thể mang theo sáu người, đưa các anh đi trước rồi em lại trở về đón anh Dịch.”
“Thật sao?” Cục thịt Trần lập tức nhảy dựng lên, tựa hồ toàn bộ vết thương trên người y chẳng còn đau nữa, y biết dị năng kia của Lý Mộ Nhiên nếu như có thể sử dụng sẽ trâu bò cỡ nào mà.
“Vậy còn chờ cái gì? Mau đi mau đi, không thì cái mạng nhỏ này cũng mất luôn đấy.”
Từ Tịnh nhìn y một cái, cô vẫn nhíu mày nghi hoặc nhưng không hỏi nhiều.
“Dì ơi, con muốn đi cùng ba.” Trương Duệ Dương sau khi Trương Dịch rời khỏi liền dần dần ngừng khóc, giờ nhóc đang gối đầu trên vai Lý Mộ Nhiên, nhỏ giọng nói.
“Ba phải đánh quái thú, dì đưa con và chú béo đi gặp anh A Đam, Ú Ú rồi lại tới đón ba được không?” Giọng Lý Mộ Nhiên dịu dàng nhỏ nhẹ thương lượng với cậu nhóc. Thật sự là thằng bé quá mức hiểu chuyện, chưa từng chủ động đòi hỏi cái gì, lần này nếu không phải tình huống quá mức đặc thù, cô thật sự không đành lòng cự tuyệt.
Trương Duệ Dương mấp máy cái miệng nhỏ, không dễ dàng lắm mới nhịn xuống không khóc, ngoan ngoãn nói: “Dạ.”
Từ Tịnh xoa xoa ngực, oán hận giậm chân: “Chị đi đổi cho Trương Dịch trở về.” Cô sớm bị huấn luyện thành kẻ có ý chí sắt đá, giết người không chớp mắt, nào ngờ nhìn thấy nhóc con nhỏ như bàn tay lại hiểu chuyện ngoan ngoãn thành như vậy thì chịu không nổi.
“Không cần đâu ạ, để chuyến sau đi. Dù chị ra đó thì anh Dịch cũng sẽ không trở về đâu.” Lý Mộ Nhiên vội vàng ngăn cản, mọi người ở chung thời gian không ngắn, cô dĩ nhiên hiểu rõ tính cách Trương Dịch, anh chắc chắn sẽ không để một cô gái thế thân cho mình.
“Đúng vậy, chị đại à, đừng thêm phiền nữa, tính anh Dịch thế nào chị còn không biết à? Có anh Thiệu ở đó anh Dịch, tiểu Hòa thượng và anh Thạch Tam đều sẽ bình an thôi.” Cục thịt Trần cũng khuyên, thế nhưng đáp lại y là một cái đá đít.
Hai phút sau, vài người xuất hiện trong đoàn xe của Tống Nghiễn, Tiêu Thắng biết ý của Tống Nghiễn thì lập tức tìm người dị năng đến chữa thương cho mấy người Cục thịt Trần, mà Trương Duệ Dương thì đã bị đám Phó Đam ôm lấy, trong hoan hỉ tạm thời quên đi ba ba, đương nhiên cũng quên luôn Ú Ú chưa xuất hiện. Mãi đến khi Lý Mộ Nhiên rời khỏi một lần nữa, Từ Tịnh, Bùi Viễn và cả người biết sơ sơ về dị năng này như Cục thịt Trần đều còn đang ngây ngẩn vì chuyện xảy ra trên người mình hệt như kỳ tích, tùy ý để yên cho người dị năng hệ trị liệu sắp xếp.
Khi Lý Mộ Nhiên quay lại căn cứ, cô lựa chọn điểm dừng chân là căn nhà mà Trương Dịch thuê, cô cầm đao trong tay, trên lưng đeo ba lô đựng thức ăn nóng và nước uống mà từ người dị năng hệ hỏa đã chuẩn bị. Đến nơi, cô không lập tức ra ngoài mà là ở lại trong nhà chờ đợi, đến khi nhận thấy động vật biến dị đã ngừng tấn công thì mới ra ngoài tiến về hướng tường phòng ngự. Lý Mộ Nhiên tự hiểu rất rõ về bản thân mình, trừ việc cô có một dị năng tương đối đặc biệt thì khi đối diện với động vật biến dị cô thật sự rất yếu ớt, nếu cứ xông ra giao chiến thì chỉ gây liên lụy tới mọi người mà thôi.
Có Nam Thiệu và Tống Nghiễn gia nhập, dù ba người Từ Tịnh rời khỏi thì Trương Dịch vẫn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Trên thực tế không chỉ anh mà những người đứng gần họ cũng có loại cảm giác này, vì thế trong thời gian nghỉ ngơi liền có không ít người tụ lại đây chào hỏi bắt chuyện, tựa hồ muốn biết hai người đột nhiên xuất hiện có lai lịch thế nào. Bọn họ đương nhiên không nghĩ tới hai người kia từ trên trời giáng xuống, suy đoán nhiều nhất là người do Tân Giáo phái tới. Chung quy trong Tân Giáo cao thủ nhiều như mây, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Đáng tiếc Nam Thiệu và Tống Nghiễn đều rất lạnh nhạt, gần như chẳng ai có thể bắt chuyện, Trương Dịch và Thạch Bằng Tam, Giới Sân cũng không phải người thích nói nhiều cộng thêm ai cũng mệt mỏi, nào đâu ra sức lực đi ứng phó với bọn họ, vì thế suy đoán cuối cùng vẫn chỉ là suy đoán. Chẳng qua sự xa cách lạnh lùng của Nam Thiệu và Tống Nghiễn lại bị xem thành một loại cao ngạo, gia tăng cho suy đoán ấy mà thôi.
Tống Nghiễn không đi gặp cấp cao trong căn cứ mà là dựa vào hai mắt của bản thân yên lặng quan sát, lấy phán đoán của mình để xem nếu như không có trợ giúp từ bên ngoài thì căn cứ còn có thể chống đỡ bao lâu. Nam Thiệu trừ việc bớt thời gian chữa thương cho Thạch Bằng Tam và Giới Sân thì vẫn luôn nắm chặt tay Trương Dịch, thường xuyên đau lòng hôn lên mái tóc trắng của anh, hoàn toàn không để tâm tới ánh mắt người ngoài. Khoảnh khắc nhìn thấy Trương Dịch thì thần trí Nam Thiệu đã hoàn toàn khôi phục thanh tỉnh, chỉ là trong căn cứ không có thực vật biến dị nên không thể cung cấp đầy đủ năng lượng giúp hắn trút đi lớp vỏ kiến, vì thế cho tới bây giờ hắn vẫn duy trì bộ dáng trước đó. Tuy rằng tính ăn tạp của biến dị kiến quyết định hắn cũng có thể hút năng lượng từ động vật biến dị, nhưng lúc này hắn hiểu rõ cảnh tượng đó quá mức làm cho người ta sợ hãi, không lâm vào bất đắc dĩ thì Nam Thiệu sẽ hạn chế làm như vậy. Dù sao Trương Dịch cũng đâu ghét bỏ hình thù này của hắn.
Trương Dịch không dễ dàng gì mới tìm được con trai, trong lòng tự nhiên là vướng bận, ban đầu còn muốn tranh thủ về thăm con một lát, ai ngờ Lý Mộ Nhiên đã xách thức ăn nước uống lại đây, đồng thời mang đến tin tức cô đã đưa Dương Dương và mọi người tới nơi an toàn rồi.