Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 230: Kẻ bao vây thành



Edit: Yến Phi Ly

Nam Thiệu đi xem bệnh cho hai người Vân Tắc, hắn phát hiện vấn đề của họ không nghiêm trọng lắm, chỉ là khu vực hai mảnh dài trong đại não và xung quanh phần rìa trước của não có chút ít vết rạn nhỏ mảnh màu đen như tơ nhện. Nếu như Tống Nghiễn nhìn thấy thì sẽ biết mảnh dài kia là hồi cá ngựa, phần trước là vỏ não, tất cả đều liên quan tới ký ức của một người. Đương nhiên, vết thương ở não thì dù có bé nhỏ bao nhiêu cũng là chuyện gây nguy hiểm tới tính mạng.

(*) Hồi hải mã: hồi cá ngựa (hippocampus) là một phần của não trước, là một cấu trúc nằm bên trong thuỳ thái dương. Nó tạo thành một phần của hệ thống Limbic và có liên quan đến hoạt động lưu giữ thông tin và hình thành ký ức trong trí nhớ dài hạn và khả năng định hướng trong không gian. Con người và các loài động vật có vú khác có hai hồi hải mã, mỗi cái ở một bán cầu não

Mấy tháng qua, hai người kia vẫn dựa vào đường ống thông mà ăn chút cháo hay chất lỏng để duy trì tính mạng, vóc dáng đàn ông vốn rất cao lớn cường tráng lúc này gầy chỉ còn lại khung xương, dù cho chữa khỏi thì cũng cần một khoảng thời gian để khôi phục, trong ngắn hạn sẽ không thể tham gia chiến đấu.

Nam Thiệu chỉ tốn chút thời gian liền giải quyết việc này. Sau khi hắn hấp thu sinh mệnh khổng lồ của kiến chúa thì dị năng vượt xa so với khi cứu Trương Dịch lúc trước, huống chi tình trạng của hai người kia trên thực tế cũng không nặng như Trương Dịch ngày ấy. Nhưng khi Nam Thiệu nhìn tới Quỷ Bệnh lại sửng sốt mấy giây, rồi sau đó quay đầu bỏ đi.

“Chữa không được, người này không giống chúng ta.” Đối với Lý Mộ Nhiên đuổi theo phía sau, hắn chỉ nói một câu như vậy, sau đó không đợi cô hỏi, hắn đã cõng Trương Duệ Dương lên vai và nắm tay Trương Dịch bước nhanh đi.

“Rốt cuộc khác chỗ nào hả anh Thiệu? Cũng không chịu nói rõ ràng cho em.” Lý Mộ Nhiên cào cào mớ tóc ngắn, buồn bực nói thầm, chung quy không đuổi theo Nam Thiệu để hỏi mà là xoay người trở về phòng của Quỷ Bệnh.

“Anh Bệnh…” Khoanh chân ngồi xuống trước mặt Quỷ Bệnh, cô muốn hỏi thẳng lắm nhưng kết quả lời đến bên miệng lại ngập ngừng, nghĩ mấy giây liền thay đổi: “Anh biết lí do căn cứ bị bao vây phải không?” Cô phát hiện hỏi chuyện riêng tư của người ta thì rất khó mở miệng chi bằng đi vào vấn đề mà cô bận tâm hơn.

Quỷ Bệnh nằm ở trên sô pha, hô hấp rất nhẹ rất đều, gã không hề nhúc nhích cứ như là đang ngủ. Rõ ràng là gã có thể hoạt động bình thường nhưng trước nay chỉ cần có thể ngồi thì gã sẽ không đứng, có thể nằm tuyệt đối sẽ không ngồi, cả ngày bất động, cũng không biết làm sao mà chịu được.

“Anh Bệnh, có thể nói cho em lí do vì sao zombie và thú biến dị tập trung hết về căn cứ Vân Châu được không?” Lý Mộ Nhiên biết gã không ngủ, hoặc là nói, bất cứ khi nào cũng có thể hoài nghi gã căn bản chẳng hề ngủ, chỉ là không kiên nhẫn để tâm chuyện bên ngoài mà thôi.

“Chỉ cần tôi không ra tay, nói cho cô cũng không sao. Nhưng cô chuẩn bị tinh thần để nghe chưa?” Quỷ Bệnh không mở mắt mà chỉ mở miệng, giọng điệu chậm rãi nhạt nhẽo tựa hồ thế giới này không có bất cứ sự tình gì hay bất luận kẻ nào có thể khiến gã nhíu mày để ý.

Chẳng qua Lý Mộ Nhiên nhàn rỗi quá mới thử xem có thể hỏi được tin tức gì từ chỗ Quỷ Bệnh hay không mà thôi, mỗi lần nói chuyện với Quỷ Bệnh đều như vậy, gã mà trả lời thì sẽ rất bất ngờ. Lúc này nghe lời gã nói thì cô lại ngây người, đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác bất an rất lớn, trực giác nói cho cô biết rằng mình không thể tiếp tục, nhưng cô cứng rắn cố chấp, cuối cùng vẫn gật đầu. Bởi vì cô biết, nếu như có được đáp án này thì có lẽ cô còn có thể tiếp tục hỏi một vấn đề khác càng quan trọng hơn.

Quỷ Bệnh nhắm mắt như trước nhưng tựa hồ có thể nhìn thấy động tác của Lý Mộ Nhiên. “Là Tần Tuyên làm.” Gã nói.

“Tần Tuyên là ai?” Lý Mộ Nhiên ngẩn ra, vốn cô đã chuẩn bị tâm lý để nghe một đáp án kinh hãi thế tục, nào biết lại chỉ là vài chữ thế kia. Tuy rằng này vài chữ ấy nếu như suy ngẫm cẩn thận cũng rất đáng sợ, nhưng còn kém xa so với mong chờ của cô.

“Bạn của tôi.” Ngay sau đó Quỷ Bệnh tung ra một câu còn khiến người nghe khiếp sợ hơn.

“Ai cơ?” Lý Mộ Nhiên khó hiểu hỏi lại.

“Đã từng là bạn. Tôi trở thành bộ dạng hiện tại là do hắn ban tặng.” Quỷ Bệnh thản nhiên nói.

“Hắn ta… là người sao?” Lý Mộ Nhiên dè dặt cẩn thận hỏi.

Quỷ Bệnh không đáp lại.

Lý Mộ Nhiên không từ bỏ mà hỏi tiếp: “Vì sao hắn muốn làm như vậy? Sao hắn có thể làm được?”

Quỷ Bệnh rốt cuộc mở mắt ra, trong ánh mắt lần đầu tiên mang theo sắc thái mỉa mai nhưng rất nhanh lại biến mất, khôi phục thành dáng vẻ sóng yên biển lặng: “Toàn bộ thế giới này đều là của hắn, cô nói xem sao hắn làm được?”

Lý Mộ Nhiên ngạc nhiên rồi sau đó bật cười ha ha, bất đắc dĩ mà nói: “Anh Bệnh đừng đùa nữa.” Tuy rằng cô vẫn cảm thấy Quỷ Bệnh khinh thường với chuyện nói dối, thế nhưng đáp án ấy quá sức hoang đường, ai mà dám nghêu ngao mình sở hữu toàn bộ thế giới cơ chứ?

Quỷ Bệnh chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt đảo qua bên cạnh, chỉ thấy Viên Tấn Thư không biết trốn ở góc hẻo lánh nào lập tức chân chó bưng bồn nước ấm đi ra, trong nước còn có khăn mặt sạch sẽ. Hai chân Viên Tấn Thư đã được nối lại, thế nhưng cả người gã lại hoàn toàn không còn vẻ vênh váo tự đắc, kiệt ngạo bất tuân như xưa nữa, đứng trước mặt Quỷ Bệnh gã ngoan ngoãn hệt như một con gà con.

“Toàn bộ hành tinh đều bị hắn luyện hóa, đổ vào uế khi dơ bẩn, dùng để bồi dưỡng Ám thú hoàng.” Quỷ Bệnh vừa đưa tay duỗi vào trong nước để rửa, vừa hờ hững buông những lời nghe hết sức hoang đường. “Đây là thế giới thực linh của hắn, dĩ nhiên hắn muốn thế nào thì sẽ là thế đó.”

Thần? Không phải ý anh ấy là thần đó chứ… Đầu óc Lý Mộ Nhiên ù ù rầm rầm, bất giác hiện lên ý nghĩ này.

Bệnh thần kinh! Viên Tấn Thư cung kính bưng nước khom lưng hầu hạ Quỷ Bệnh rửa mặt thì chửi thầm trong bụng, trời có sập gã cũng không tin mấy lời vớ vẩn này, dù cho người trước mặt khiến gã vô cùng sợ hãi.

Hóa ra khi đám Tống Nghiễn mang theo Viên Tấn Thư bị đánh gãy chân trở lại căn cứ, Quỷ Bệnh cảm thấy cái tên Viên Tấn Thư có chỗ rất tiện dụng, liền dùng chút thủ đoạn khống chế gã, biến gã trở thành vệ sĩ kiêm người hầu của mình. Viên Tấn Thư hận chết Quỷ Bệnh nhưng lại không dám chạy. Không phải gã ngoan ngoãn thành thật mà thật sự thì cái giá của việc chạy trốn quá mức thảm thiết.

“Ý anh là… loài người chúng ta giống như heo hắn nuôi ấy hả?” Lý Mộ Nhiên mờ mịt hỏi, trên thực tế cô không hề muốn tiếp tục đề tài này, bởi vì lời từ miệng Quỷ Bệnh thật sự là còn hoang đường vô lý hơn truyện nghìn lẻ một đêm.

“Là cổ. Giống các người nuôi cổ trùng ấy. Trước khi hắn luyện hóa, mảnh đất bỏ đi này của các người đã tràn ngập đủ loại cảm xúc mặt trái đầy tiêu cực, vô cùng thích hợp cho sinh vật hắc ám sinh trưởng. Lại bị hắn đem nơi vốn đã rất ít linh khí bồi dưỡng thành ốc thổ cho Ám thú hoàng. Kỳ thật con người cũng là một trong các loại ám thú, trong mắt hắn cũng chẳng khác gì đám sinh vật biến dị hay zombie kia đâu.”

Quỷ Bệnh sửa lại ý cô. “Lần này khiến zombie và thú biến dị tấn công căn cứ loài người, có khả năng rất lớn là xuất phát từ sở thích độc ác xem người khác tuyệt vọng giãy giụa của hắn. Còn nếu như cùng một lúc có rất nhiều căn cứ bị bao vây thì tức là hắn cảm thấy số lượng loài người quá nhiều, cần cắt giảm. Chuyện này về sau cô có thể đi chứng thực. Tốt nhất cô nên cầu nguyện là nguyên nhân đầu đi, bởi vì đấy chỉ là hắn tâm huyết dâng trào mới tùy tay làm. Nhưng nếu như là nguyên nhân sau thì trừ khi các người ngừng sinh sản và phát triển, bằng không có thể không chỉ đối mặt với một cuộc thanh tẩy lớn.”

Viên Tấn Thư đưa ánh mắt đầy thương hại nhìn Lý Mộ Nhiên, gã chẳng hiểu nỗi tại sao cô có thể nghe vào mấy câu vớ vẩn này, hơn nữa còn nghe nghiêm túc như vậy. Quả nhiên ở lâu với đồ thần kinh, dù không bị điên thì cũng một chín một mười cả. Rồi sau đó gã nghĩ tới chuyện mai này mình sẽ phải ở bên gã thần côn này tức thì tuyệt vọng dâng trào dào dạt.

“Ừm…” Lý Mộ Nhiên há miệng lại không biết nói gì cho phải, cuối cùng cười gượng hai tiếng, “Anh Bệnh biết nói đùa thiệt ấy.” Rồi sau đó cô đứng dậy, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà đi ra ngoài, về phần những vấn đề khác đều bị cô nuốt xuống bụng.

Quỷ Bệnh không ngẩng đầu xem cô thế nào, tựa hồ đối với kết quả này gã sớm đã có dự liệu. Trên thực tế vốn gã không thèm để ý cô có tin hay không, tựa như gã cảm thấy việc này không có cái gì để mà phải giấu giếm vậy, gã muốn nói liền nói, người khác thích tin hay không thì tùy. Đương nhiên, bọn họ tốt nhất là đừng tin, bằng không tuyệt vọng khủng khiếp hơn bây giờ sẽ chôn vùi bọn họ, bởi vì bất kể có giãy giụa thì cũng không có khả năng thoát khỏi hành tinh đã bị luyện hóa này. Kỳ thật không tin càng tốt, muốn luyện thành Ám thú hoàng cường đại cần mấy chục nghìn thậm chí vài trăm nghìn năm, Tần Tuyên không có khả năng vẫn luôn chú ý tới nơi này. Hoa Quốc có chữ viết ghi lại văn minh cũng mới chỉ mấy ngàn năm, cho nên nói mấy nghìn năm hoặc mấy trăm nghìn năm ấy đủ cho vô số thế hệ thoải mái mà sống, thậm chí còn có thể một lần nữa thành lập văn minh. Biết chân tướng đối với bọn họ quả thật không có gì tốt.

Ra khỏi cửa, mặt Lý Mộ Nhiên bèn cứng đờ, có một giây lát thoáng qua cô thậm chí cảm thấy Quỷ Bệnh kỳ thật là một bệnh nhân tâm thần nghiện tiểu thuyết tu chân. Nhưng những biểu hiện hiểu biết của gã đối với sinh vật biến dị cùng với một vài lần dự đoán chuẩn xác chuyện tương lai lại không chút khách sáo đánh bay suy nghĩ này trong cô. Nhưng dù vậy, cô cũng sẽ không tin lời Quỷ Bệnh mới nói, mà càng vui lòng tin rằng bởi vì Quỷ Bệnh quá nhàm chán nên mới lôi cô ra để trêu chọc. Đứng trước tốc độ khoa học kỹ thuật phát triển gần trăm năm, trừ những tín đồ thành kính với tôn giáo của mình thì mấy ai tin trên đời này có thần phật ma quỷ và Thượng Đế có thể trừng phạt loài người đâu? Sau đó đột nhiên có một người nhảy ra nói với cô rằng hắn là thần, là Thượng Đế, cô không coi hắn thành kẻ điên mà đánh cho bầm dập thì đã nhẹ nhàng lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn cô cúi đầu quỳ bái?

Nhìn thấy đám trẻ đang chơi ném tuyết và rèn luyện tốc độ cách đó không xa, cô xoa xoa hai má cứng nhắc, đi qua. Về mấy lời của Quỷ Bệnh thì đã bị cô ném ra khỏi đầu, hoàn toàn không có ý định kể cho người khác, không phải vì bảo mật mà là cảm thấy không cần thiết. Cô phải nói gì với họ? Chẳng lẽ bảo thật ra bên cạnh chúng ta thật ra có một vị tiên bị biếm xuống trần gian? Cô thậm chí có thể tưởng tượng được phản ứng của mọi người ra sao khi nghe câu chuyện này. Anh Dịch hẳn sẽ tốt bụng mà cười cho qua; Anh Mập khẳng định sẽ cười ha hả, sau này kiểu gì cũng lôi cô ra trêu chọc; Chủ nhiệm sẽ trực tiếp tung một bàn tay chụp lại đây, sau đó hung hăng dạy dỗ cô một trận, mắng cô có phải đem hết kiến thức học hành cho chó ăn rồi không… Sợ rằng chỉ có Tiểu Bùi Viễn hay nghĩ lung tung mới cảm thấy hứng thú mà thôi.

Ngay lúc Lý Mộ Nhiên đang ảo não vì mình bị Quỷ Bệnh lừa gạt, Nam Thiệu đang giải thích cho Trương Dịch tình huống của Quỷ Bệnh.

“Thân thể anh ta rất kì lạ. Bất kể là người, sinh vật biến dị hay thậm chí là zombie đều sẽ có lớp màng đại biểu cho lực sinh mệnh hoặc đậm hoặc nhạt, hoặc dày hoặc mỏng. Anh ta không có, em dùng dị năng xem xét thì thấy không khác gì nhìn bằng mắt thường.”

“Chẳng lẽ người này thật sự là zombie không có lực sinh mệnh?” Trương Dịch hơi giật mình, nhớ tới suy đoán trước đó của Bùi Viễn.

Nam Thiệu lắc đầu, “Không phải không có lực sinh mệnh, em có thể cảm nhận được trên người anh ta có luồng sinh mệnh rất khổng lồ và đáng sợ.” Dừng mấy giây Nam Thiệu mới không quá chắc chắn nói: “Em hoài nghi, có khả năng là lực sinh mệnh của Quỷ Bệnh đã cực lớn đến mức thực chất hóa nên em dùng dị năng cũng không nhìn thấu.”

“Không đúng, nếu như lực sinh mệnh của anh ta mạnh như lời em nói thì vì sao anh ta lại bệnh tật yếu ớt thành như vậy?” Trương Dịch đưa ra nghi vấn.

“Em nghĩ không thông chính là chuyện này.” Nam Thiệu nói. Nghĩ đến cảm giác run rẩy từ linh hồn mà đối phương mang lại cho mình thì hắn liền hiểu rõ người này trêu không được, phải biết rằng lúc trước kiến chúa nuốt hắn vào bụng cũng chưa từng khiến cho qua hắn trải qua loại cảm giác ấy. Cho nên Nam Thiệu mới có thể xoay người bỏ đi ngay, hiện tại hắn chẳng muốn và cũng chẳng hứng thú miệt mài theo đuổi vấn đề này, vì thế bèn chuyển đề tài: “Em muốn đi thu chút thực vật biến dị, làm tình hình kiến hóa trên người hoàn toàn biến mất.”

Bởi vì Trương Dịch có ở bên, cảm xúc thô bạo tối tăm trong lòng Nam Thiệu không quá mạnh nữa, hắn có thể dễ dàng áp chế nó xuống. Nhưng dù sao nó vẫn sẽ như quả bom hẹn giờ, có thể nhanh chóng khôi phục bình thường thì vẫn tốt hơn.

Trương Dịch tiếp nhận ánh mắt tròn vo đang cố gắng nghe hiểu lời của bọn họ từ Dương Dương, anh vỗ mông nhóc con một cái rồi bảo: “Con tự đi chơi đi.” Đợi đến khi nhóc con chạy đi như bay thì anh mới nhìn về hướng Nam Thiệu: “Anh đi với em.” Nam Thiệu đã không có ý giấu giếm, như vậy anh sẽ không cần phải cố ý né tránh.

“Ừ.” Quả nhiên, nghe được lời anh nói, Nam Thiệu cười vô cùng vui vẻ.

Ngay khi hai người sóng vai rời khỏi thung lũng, Trương Duệ Dương đã chạy ngay tới phòng mà Quỷ Bệnh ở, đến gần Quỷ Bệnh đang nằm im không động.

“Chú Bệnh, vì sao chú lại không giống mọi người ạ? Chú Bí đỏ lợi hại như vậy mà cũng không chữa bệnh cho chú được. Phải làm sao bây giờ nha?” Nhóc con ghé vào bên cạnh sô pha, hai chân mày khẽ nhíu lại, rầu rĩ hỏi.

“Không cần chữa, không chết được.” Quỷ Bệnh nhìn thằng bé, cực kỳ bình tĩnh hồi đáp.

“Nhưng chú cứ ho mãi, còn không ăn cơm, chắc khó chịu lắm.” Trương Duệ Dương thở dài. “Chú Bí đỏ nói sinh mệnh của chú rất lớn rất lớn…” Nhóc dùng hai cánh tay nhỏ khoa tay múa chân vẽ ra một vòng tròn thật to, sau đó nói: “Nhưng không biết vì sao chú lại sinh bệnh. Sinh mệnh rất lớn thì chẳng phải sẽ khỏe mạnh sao, vì sao chú lại bị bệnh nhỉ…” Trong vô tình, nhóc con đã bán sạch sẽ ba mình và cả Nam Thiệu.

Quỷ Bệnh trầm mặc, một lúc sau thật sự chịu không nổi nhóc con vo ve bên tai như muỗi mới lại mở miệng: “Chờ ta tìm được đồ ta muốn thì sẽ ổn.” Về phần những lời mà Nam Thiệu nói thì gã hoàn toàn không chút ngạc nhiên. Khi Nam Thiệu vừa xuất hiện cạnh cửa, mặc dù Quỷ Bệnh không mở mắt ra nhưng gã cũng đã biết đối phương sở hữu năng lực gì. Loại năng lực này đối với con người, thậm chí đối với mảnh đất cằn hoang phế này là tuyệt đỉnh, có lẽ sẽ trở thành kẻ có khả năng cạnh tranh nhất với Ám thú hoàng, thế nhưng trong mắt gã thì chẳng qua chỉ là con kiến tương đối mạnh mà thôi, giống như Tống Nghiễn vậy. Thân thể của gã đâu phải thứ người thường có thể nhìn thấu được.

Trương Duệ Dương còn nhớ rõ chuyện gã muốn đi tìm đồ, lập tức tinh thần nhóc tỉnh táo hơn, tích cực vô cùng: “Cháu cũng sẽ giúp chú tìm.”

Quỷ Bệnh liếc mắt nhìn đứa trẻ chẳng hiểu sao lại kích động, rốt cuộc mất hứng không nói chuyện nữa.

Trong thung lũng Hồ Lô là khung cảnh an bình êm ả, bên căn cứ Vân Châu bức tường phòng ngự từ thực vật biến dị cũng đang lấy tốc độ ổn định chậm rãi dâng lên. Chín người dị năng hệ mộc phân chia vị trí mang các mầm thực vật biến dị về gieo trồng, ngay cả những người sống sót đang chống cự đợt tấn công của thú biến dị bởi vì có hi vọng mà cũng trở nên hăng hái hơn hai ngày trước. Các tiểu đội trong đoàn xe của Tống Nghiễn ở bên ngoài dẫn dụ đám zombie đi thì lại gặp phải phiền toái lớn. Bọn họ dùng đủ loại biện pháp, cho dù là tự mình hại mình thì đám zombie kia nhiều lắm cũng chỉ đuổi theo ra hơn mười dặm, sau đó sẽ không hề lưu luyến quay lại, tựa như trong căn cứ Vân Châu có máu thịt tươi mới cám dỗ chúng nó hơn rất nhiều.

Mãi cho đến chạng vạng, các đội nhận nhiệm vụ bên ngoài mới lục tục trở về, mang theo không ít vật tư, lương thực thu được từ các thành phố lân cận, hôm nay thu hoạch của họ ước chừng cũng chỉ là mấy thứ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.