“A, anh Dịch, các anh về rồi à?” Từ chiến trường trở về Cục thịt Trần nhìn thấy Trương Dịch, cách một khoảng xa vẫn nhếch môi cười lớn chào hỏi.
Đợi đến gần, y lại cẩn thận đánh giá thần thái sáng láng từ trên xuống dưới của Nam Thiệu và Trương Dịch, không khỏi chép miệng hai tiếng, cười mờ ám: “Được nghỉ là khác hẳn ha.” Rồi sau đó đột nhiên nắm lấy tay Từ Tịnh đứng bên trái y, cợt nhả nói: “Chị Từ Tịnh này, thích không, hay chúng ta cũng đi kiếm vật tư nhỉ?”
Nghe lời y nói, Giới Sân và Thạch Bằng Tam cách bọn họ gần nhất lùi lại vài bước theo bản năng, nào biết Từ Tịnh lại không giở trò bạo lực như trước, mà đáp trả bằng khuôn mặt vô cảm: “Được.”
Vốn đã chuẩn bị tinh thần mông bị đạp một cước, Cục thịt Trần sửng sốt, rồi sau đó run run: “Chị đại, em… nói đùa thôi, chị tưởng thật hả?”
“Ngày mai đi.” Từ Tịnh như là không nghe được lời y, chỉ thản nhiên đáp.
Cục thịt Trần hít sâu một hơi như thể sắp bị cưỡng gian không bằng, y sợ hãi nhìn Từ Tịnh, thậm chí không để lại lý do gì, cái thân hình chả còn bao nhiêu mỡ của y đã chạy xa.
Thấy dáng vẻ xám xịt của y, mọi người ồn ào cười to. Còn chuyện vì sao mấy đứa nhỏ đến đây thì không có ai hỏi, thời gian mọi người ở chung không ngắn, tâm tư của nhau cũng có thể hiểu được.
“Hai ngày qua rừng thực vật biến dị đã phát triển hoàn thiện, tình hình trong căn cứ tốt hơn rất nhiều rồi anh ạ.” Lý Mộ Nhiên tóm tắt những chuyện xảy ra mấy ngày nay khi Trương Dịch và Nam Thiệu vắng mặt, những chuyện khác đều đã tính trước, chỉ có một chuyện khiến người ta phải cảnh giác. “Nhưng mà thú biến dị hình như hơi rối loạn, chúng bắt đầu tự tấn công lẫn nhau. Theo suy đoán của em có khả năng là chúng không kiếm đủ người làm thức ăn cho nên chuyển mục tiêu sang đồng loại.”
“Đám thú biến dị kia có dấu hiệu giải tán không?” Trương Dịch lập tức bắt được trọng điểm. Nếu chúng đã vì đói khát mà phá bỏ nguyên tắc không tấn công lẫn nhau vậy thì chuyện tan rã chỉ là sớm muộn. Dù sao thú biến dị cũng khác zombie, không thể khoẻ mạnh nếu thời gian dài không có đồ ăn.
“Tạm thời thì vẫn chưa.” Lý Mộ Nhiên lắc đầu. Từ sau khi thú biến dị bắt đầu tự giết lẫn nhau, cô thường xuyên chú ý tình hình quanh căn cứ để tránh tình huống đột xuất không kịp trở tay. Tống Nghiễn thậm chí cấm cô sử dụng hết số lần dùng dị năng mỗi ngày quá sớm. Phải biết rằng bây giờ chiến trường phân tán, một khi thú biến dị tản ra, nếu như không thể đúng lúc thông báo cho những chiến sĩ trên hai chiến trường khác kịp thời lui về khu vực an toàn thì chỉ sợ sẽ tạo thành tổn thất không tưởng nổi.
Biết rằng mọi chuyện đã có chuẩn bị, Trương Dịch không nói thêm nữa.
Vẫn chưa trò chuyện được mấy câu, ở ngã rẽ phía xa vang lên tiếng động cơ, hai chiếc xe ra ngoài dụ zombie mang theo một đám lít nhít xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Người vốn ngồi sưởi ấm vội cầm lấy vũ khí chuẩn bị đi lên chiến trường, mà những ai vừa chiến đấu xong giờ vẻ mặt thoải mái ngồi xuống trò chuyện bên đống lửa.
“Đi theo chú.” Sau khi chào hỏi với Tống Nghiễn, Trương Dịch quay người lại nói với đám nhỏ.
Khuôn mặt Vân Hạo và Võ Thanh vốn đã trắng bệch giờ lại càng tái mét hơn, trời lạnh như vậy trên trán hai thiếu niên lại đổ mồ hôi. Ngược lại thì mấy đứa nhóc nhỏ hơn đều tỏ ra nóng lòng muốn thử.
Đám Cục thịt Trần cũng đứng lên, vốn định đi cùng để đề phòng tình huống xấu, kết quả lại bị Trương Dịch lắc đầu cự tuyệt: “Anh với Nam Thiệu là đủ, các cậu tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi.”
Theo ý Tống Nghiễn, mọi người lúc nào cũng phải duy trì trạng thái tốt nhất để đề phòng tình huống đột xuất. Vì thế mỗi tổ chỉ có nhiệm vụ giết một vòng zombie là có thể nghỉ ngơi, bởi vậy đối với những người từng có kinh nghiệm trải qua vô số lần chiến đấu trong thời gian dài thì một lượt đánh giết chỉ là làm nóng người mà thôi. Trong thời kì thú biến bị có thể đột kích căn cứ bất cứ lúc nào này, sắp xếp như vậy có thể đảm bảo toàn đội duy trì sức chiến đấu mọi lúc.
Trương Dịch không muốn bởi vì huấn luyện đám nhỏ mà phá vỡ hiện trạng đó, huống chi được bảo vệ nhiều dễ sinh ra tâm lý ỷ lại, rất khó giữ được ý chí chiến đấu, cho nên chỉ cần có anh và Nam Thiệu là đủ. Thậm chí anh còn giấu chuyện Nam thiệu có thể chữa vết thương gây ra do zombie, anh muốn những đứa trẻ này phải cố gắng hết sức để quyết chiến.
Hiểu ý anh, đám Cục thịt Trần không kiên trì nữa nhưng vẫn bất giác lại gần hơn.
Lúc này hai chiếc xe việt dã đã phóng vút qua con đường mọi người nhường cho, không chậm rãi như lúc dụ zombie đuổi kịp nữa. Khoảng cách gần như thế, dù là mùi người sống hay các loại động tĩnh không thèm giấu giếm cũng đủ khiến đám zombie đuổi đến đây. Hai mươi người dị năng hệ thổ kèm theo người dị năng hệ mộc hộ tống, ẩn nấp trong rừng biến dị đợi khi số lượng zombie đi vào đủ nhiều thì sẽ chọn vị trí zombie tương đối ít, cùng nhau sử dụng dị năng. Trong chớp mắt họ đã nâng lên một tường đất rộng 5 mét cao 4 mét chặt đứt đám zombie phía sau, tiếp đó tất cả nhanh chóng trốn đi.
Đám zombie bị tách ra phải đến nghìn con, bởi vì mặt đường có độ rộng hữu hạn khiến chúng chen lấn nhau. Từ sau cơn mưa to, chúng đã có thể chạy như người thường, tuy rằng qua hơn nửa năm, trừ rất ít zombie biến dị thì không còn sự tiến hóa nào nữa, nhưng hiện tại hơn một ngàn zombie đông đúc lúc nhúc chạy tới, nhìn qua cũng rất sốc. Con nào chạy chậm sẽ bị zombie phía sau xô ngã, tiếp đó vô số bàn chân giẫm đạp trên cơ thể chúng nó, nhưng dù như vậy chúng cũng sẽ không rối loạn đánh lẫn nhau mà vẫn luôn có mục tiêu là phía trước, nơi có hơi thở người sống tươi mới.
Thấy một màn như vậy, đừng nói là hô hấp của Võ Thanh và Vân Hạo càng lúc càng dồn dập, cả mấy nhóc Phó Đam cũng hơi khẩn trương. Những người có kinh nghiệm chiến trường thì vẫn giữ được bình tĩnh, tay cầm vũ khí, chờ đợi thời cơ tấn công.
Ở đây sân bãi chật hẹp, nếu bị con người tấn công thì phòng thủ sẽ dễ dàng, nhưng nếu là zombie không sợ chết, không sợ đau, không sợ hãi gì cả mà lại truyền nhiễm virus rất nhanh sẽ gây bất lợi với quần chiến và phòng thủ, nếu để chúng nó vọt tới trước mặt thì rất có khả năng sẽ thành đơn phương nghiền áp. Cho nên đoàn xe chọn chiến thuật dùng người dị năng tấn công từ xa tạo thành tuyến dị năng phong tỏa, cản zombie lại ở khoảng cách 50m, đám lọt lưới sẽ do người chưa thức tỉnh đứng phía trước giải quyết, đến khi dị năng bị tiêu hao gần hết thì cũng đã xử lý xong một phần, kéo giãn khoảng cách hai phe. Khi lượng zombie không đông như lúc ban đầu nữa thì toàn đội sẽ tiến lên, tìm đúng mục tiêu, vài người phối hợp hoặc một mình đánh giáp lá cà với zombie.
Trương Dịch và Nam Thiệu mang theo mấy đứa nhỏ và phần lớn người chưa thức tỉnh đứng phía sau người dị năng, bình tĩnh nhìn cầu lửa, tên băng, giáo gió, lôi điện... đủ loại dị năng hoa mỹ đầy sát khí dừng trong biển zombie, cảm xúc cả hai không chút dao động. Mà mấy đứa nhỏ vốn còn hơi căng thẳng giờ đã nhìn ngây ngốc vì khung cảnh đồ sộ này. Chỉ có Vân Hạo và Võ Thanh thì không chịu khống chế mà run cầm cập, cả người căng cứng.
Khi người dị năng lui ra, tiếng kêu vang lên trong khoảnh khắc, Võ Thanh cảm giác trong đầu giống như có gì đó lập tức đứt đoạn, thân thể không tự chủ theo đám người xông ra ngoài. Đến khi một khuôn mặt zombie xấu xí vặn vẹo đập thẳng vào trong mắt cậu thì nỗi sợ hãi khổng lồ mới dâng lên từ đáy lòng, cậu hét lên như phát điên, cầm đao trong tay chém loạn về trước nhưng lại không gây ra chút tổn thương nào với con zombie kia. Khi sắp bị zombie bắt lấy, một bàn chân cậu đột nhiên thò lại đạp bay nó ra, đập vào một con zombie khác đang lao đến. Hai con ngã lăn cùng một chỗ mà Võ Thanh đã bị kéo áo lôi ra khỏi chiến trường.
“Cháu bình tĩnh một chút.” Giọng Trương Dịch vang lên vô cùng điềm tĩnh, nhẹ nhàng, còn toát ra sự dịu dàng và kiên định, nó như xuyên qua làn sương mù sợ hãi đánh thức tâm trí, giúp Võ Thanh đang phát cuồng ngừng la hét. Cậu ngơ ngác nhìn bốn phía mới phát hiện những người khác đều vẫn chưa động.
“Cháu giết được rồi à?” Võ Thanh chỉ cảm thấy sức lực toàn thân như mất hết, hai chân mềm nhũn. Cậu ngồi phịch xuống đất còn nhớ rõ vừa rồi mình đã chém zombie nên mới nhịn không được hỏi bằng chất giọng khàn khàn.
Sắc mặt Vân Hạo trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, như thể chính cậu cũng vừa tiến lên chém giết một trận cùng với Võ Thanh vậy. Ngay cả mấy nhóc Trương Duệ Dương cũng bị trạng thái điên cuồng của cậu dọa ngốc, trợn mắt há hốc mồm đứng ở chỗ cũ, quên cả việc xông lên.
“Ừ, giết rồi.” Trương Dịch vỗ vai cậu nhóc, mỉm cười nói.
Mắt Võ Thanh sáng lên, tuy còn chưa đứng dậy được nhưng sợ hãi trong lòng lại như giảm đi không ít. Cậu đang muốn tìm thi thể zombie mình đã giết kia trên chiến trường, Trương Dịch lại mở miệng: “Đừng gấp.”
Một câu không chỉ nói với Võ Thanh mà còn với cả Vân Hạo.
“Dũng cảm, thận trọng, bình tĩnh. Các cháu phải nhớ kỹ mấy điểm này. Giết zombie là phụ, quan trọng nhất là phải bảo vệ tốt cho bản thân.” Trương Dịch nhẹ nhàng nói với đám trẻ như vậy, “Hai cháu đứng đây xem mọi người giết zombie thế nào trước đã. Dương Dương, tụi con lên đi, giết vòng ngoài thôi, đừng đi vào bên trong đấy.”
Lý Mộ Nhiên cho anh biết nhóm Phó Đam có thể giết zombie, trên đường đi đến đây, thấy mấy đứa nhỏ cũng hoàn toàn không sợ hãi, bởi vậy anh muốn để bọn nhóc đi thử xem sao. Về phần Vân Hạo, có vẻ là không đi nổi rồi, cho nên anh quyết định để cậu làm quen trước đã.
Vài đứa nhỏ vừa nghe có thể chiến đấu thì không khỏi vui vẻ, sau đó nhanh chân lao đến chiến trường. Trong đó Trương Duệ Dương chạy nhanh nhất.
Nhóc con sử dụng dao găm lúc trước Kiều Dũng đưa cho mình, sau này được Thạch Bằng Tam và Tống Nghiễn cường hóa. Bóng dáng nho nhỏ linh hoạt như khỉ con xuyên qua đám người đang chiến đấu, rất nhanh nhóc đã tìm được mục tiêu. Nhóc nhẹ nhàng nhảy một cái, đạp lấy đà trên thắt lưng một con zombie đang chiến đấu với chiến sĩ bên mình, ngay sau đó đã bám chặt cổ zombie, đu trên lưng nó, tay còn lại nắm dao găm sắc bén cắm chính xác vào hốc mắt. Trước khi nó ngã xuống, nhóc đã nhảy xuống mặt đất trước, sau đó bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
“Trời… trời ạ…” Võ Thanh nhìn thấy Trương Duệ Dương xông lên mà chấn động, muốn gọi nhóc lại thì được chứng kiến cảnh tượng như vậy. Cậu nhóc đang ngồi quỳ bèn khuỵu xuống, nâng tay lên như muốn dụi mắt, rồi lại buông tay, miệng thì thào nói.
Hai chân Vân Hạo cũng quên cả run, bất giác bước lên một bước như muốn xác nhận lại rằng mình không nhìn lầm.
Hai thiếu niên đồng thời nhớ lại lời của nhóc con lúc trên xe, trong khoảnh khắc ấy cả hai đều có cảm giác thế giới này dường như có gì đó sai sai.
Không chỉ bọn họ, dù là Tống Nghiễn đang chỉ huy hay mọi người trong đoàn trước kia coi Dương Dương là cục cưng, cùng với những người sau này mới gia nhập, trừ những ai không trông thấy thôi thì đều sửng sốt. Trong nháy mắt đó, toàn bộ chiến trường như đóng băng một giây, sau đó mới lại khôi phục bình thường.
“Dương Dương hình như lại tiến bộ hơn trước.” Trương Dịch đương nhiên sẽ không giật mình, ngược lại còn vui vẻ vì trong khoảng thời gian xa cách, con trai không chỉ không hèn yếu mà còn mạnh mẽ tiến bộ hơn.
Anh và Nam Thiệu nhắm mắt theo theo sau mấy đứa nhỏ, nếu như gặp zombie lao đến cũng sẽ tùy tay làm thịt, cả hai còn có thời gian nhàn nhã nói chuyện phiếm.
Có sự khởi đầu tốt đẹp của Trương Duệ Dương, ba nhóc Phó Đam cũng không hề yếu thế, mỗi người đều có thu hoạch. Phó Đam đã học được cách giết zombie từ lúc còn đồng hành cùng Lý Mộ Nhiên. Sau này cậu tu luyện có Quỷ Bệnh chỉ dạy, tay phải lại hoàn toàn khôi phục nên khả năng giết zombie từ tốc độ đến trình độ lưu loát đã tương đương một người trưởng thành. Mà lúc trước Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên vẫn cần hợp tác dùng dây thừng đặt bẫy thì nay cũng đều có tiến bộ vượt bậc.
Lý Viễn Trác rất bình tĩnh, bởi vì vóc dáng nhỏ không thể chém tới cổ zombie cho nên cậu nhóc cố gắng dụ zombie đến khu đất trống trải, sau đó chặt đứt hai cánh tay có thể cào thương trước rồi sau đó mới đạp nó té ngã, chém đầu. Về phần Ngô Tử Nhiên thì cô bé vẫn vừa chạy vừa gào thét như xưa, chọc cho một đám zombie đuổi theo phía sau, cuối cùng toàn bộ ngã xuống sườn dốc bị thực vật biến dị cuốn lấy. Xong xuôi bé bèn bò sang một bên, đứng cách xa dùng dao đâm, vậy mà có thể giúp cô bé giết tận mấy con, hiệu suất còn cao hơn cả một số người khác.