Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 248: Gặp nạn trên đường về



Edit: Yến Phi Ly

Trại của đại đội ba trại dựng trong một thôn hoang ngay bên đường quốc lộ cách chiến trường khoảng 20km, bởi vì dự định sử dụng lâu dài cho nên cũng xây một bức tường bảo vệ vòng quanh một nửa thôn, trước sau và hai bên đều mở ra con đường có thể cung cấp lối ra vào cho xe cộ để ngừa bất ngờ phát sinh hay cần trốn khỏi mà bị bức tường trì hoãn thời gian. Đại đội đóng giữ nơi đây thay phiên nhau đến, đợt lần này vừa vặn là do Tiêu Thắng dẫn quân.

Chém giết cả một ngày, lúc này Tiêu Thắng đang thả lỏng mà ngồi bên bếp lửa chờ cơm tối. Kết quả cơm còn chưa bưng lên, tiếng còi tập hợp đã réo vang trước. Tất cả mọi người trong nhà đều giật mình, phản ứng hết sức nhanh chóng, người đứng thì rút vũ khí ra, ai ngồi thì lập tức nhảy lên, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai cũng không rõ chuyện gì. Cuối cùng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiêu Thắng.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiêu Thắng cau mày, anh là người phụ trách nơi đây, không có mệnh lệnh của anh thì còi tập hợp không thể tùy tiện nổi lên, huống hồ trước đó anh hoàn toàn không hay biết gì cả. Trong lòng Tiêu Thắng đang hơi bất mãn và khá lo lắng, anh cầm đao đi ra ngoài, vừa vặn lại gặp Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên đang vội vã bước tới.

“Anh Tống?” Nhìn thấy bọn họ, ánh mắt Tiêu Thắng lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngay sau đó lập tức bừng tỉnh, biết rằng e là xảy ra chuyện lớn, bằng không Tống Nghiễn sẽ không đích thân đến đây, vì thế sắc mặt Tiêu Thắng lập tức trở nên nghiêm túc.

“Em điều tra tình huống hiện tại đi.” Tống Nghiễn cũng không lập tức trò chuyện với Tiêu Thắng, mà là quay qua nói với Lý Mộ Nhiên.

Lý Mộ Nhiên khẽ gật đầu chào Tiêu Thắng, sau đó kéo dài tinh thần lực ra, một lát sau cô báo cáo: “Trong phạm vi bán kính 20km vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ zombie hay thú biến dị nào tiếp cận.”

Sắc mặt Tống Nghiễn lúc này mới thoáng giãn ra, hắn ra hiệu cho Lý Mộ Nhiên nhanh chóng ăn tối còn hắn lúc này mới giải thích chuyện zombie và thú biến dị tản ra với Tiêu Thắng.

Từ khi phát hiện dị thường cho đến khi tới nơi đây, quá trình nhìn như khúc chiết nhưng bởi vì Tống Nghiễn làm việc nhanh nhẹn quyết đoán, giữa chừng không để tiêu tốn bất cứ giây phút nào. Thêm vào dị năng của Lý Mộ Nhiên giúp họ dịch chuyển trong giây lát, bởi vậy khi cô bắt đầu ăn thì tô mì kia vẫn còn ấm nóng, đây miễn cưỡng cũng xem như là niềm vui bất ngờ.

Hiện tại tạm thời không có việc của cô cho nên cô hoàn toàn có thể dành thời gian giải quyết hết tô mì này, nhưng đám Tiêu Thắng thì không may mắn được như vậy. Ngay sau khi Tống Nghiễn tóm tắt đơn giản ngắn gọn tình hình rồi lệnh, toàn bộ binh lính nhanh chóng hành động. Mọi người thu dọn hành lý, khởi động ô tô, tin tức tuy rằng đột ngột, thế nhưng cũng không một ai hoảng loạn, trong bóng đêm yên tĩnh mà làm việc đâu vào đấy, cho thấy tố chất đặc biệt của người lính.

“Lúc chúng ta thu quân hãy dựng tường chặn ở trên đường, zombie thông thường hẳn sẽ không qua được.” Sau khi lên xe, Tiêu Thắng vừa ăn vừa nói. Lúc đi bọn họ trực tiếp lấy đồ ăn đang nấu trong nồi gần chín rồi chia mỗi người một bát, cũng đâu thể lãng phí được, Lý Mộ Nhiên thì đã ăn xong trước khi ngồi vào xe.

Bên trong buồng xe tràn ngập mùi đồ ăn thơm nức nhưng lại pha tạp với mùi xăng xe và mùi giày da, thực sự không dễ ngửi cho lắm, nhưng lúc này cũng chẳng có ai nghĩ ngợi gì nhiều. Sau một ngày mệt nhọc có thể ăn thức ăn nóng là tốt lắm rồi, sau này ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, phải nhanh chóng khôi phục thể lực mới là điều cấp thiết, những ai chưa kịp được chia thức ăn nóng thì cũng chỉ đành gặm lương khô mà thôi.

Hai mươi mấy chiếc xe mang theo hơn hai trăm người lục tục chạy lên đường cái. Ánh đèn xe đâm thủng bóng đêm thâm trầm giống như một con rắn phát sáng chầm chậm bò trên đường cái khi thì uốn lượn khi thì thẳng tắp. Giữa bóng đêm đen kịt lại bắt mắt khác thường.

Ban đêm gấp rút lên đường giữa nguy hiểm bốn bề thế này không phải là lựa chọn tốt, thế nhưng bất kể là zombie hay thú biến dị đều không chỉ dựa vào đôi mắt để xác định mục tiêu tập kích, mùi vị mới là uy hiếp lớn nhất của họ. Vì không để bị thú biến dị và zombie tản ra bao vây, cuối cùng rơi vào ngõ cụt mà mệt mỏi ứng đối, bọn họ chỉ có thể lựa chọn tạm tránh đầu sóng ngọn gió. May là còn có Lý Mộ Nhiên ở bên cạnh cảnh giác xem xét bao quát tình hình, hạ mức độ nguy hiểm xuống thấp nhất.

Tống Nghiễn phụ trách lái xe, để cho những người khác dành ra thời gian ăn tối, còn chính hắn thì chút thức ăn như này căn bản không có tác dụng gì, cho nên hắn dứt khoát không ăn. Lý Mộ Nhiên ngồi trên ghế phụ cạnh vị trí tài xế, quen cửa quen nẻo bắt đầu tra xét tình hình giao thông và cảnh giới bốn phía. Dường như từ sau khi cứu Tống Nghiễn khỏi sở nghiên cứu thì cô đã bắt đầu đảm nhận chức trách này, đến bây giờ ngoại trừ thỉnh thoảng vượt qua không gian đưa người hay vật gì đó thì cô hoàn toàn chỉ chuyên trách làm việc ấy. Có điều Lý Mộ Nhiên tự biết thực lực bản thân có hạn, gặp gỡ zombie hay động vật biến dị thì cô chỉ có thể làm mồi cho chúng, cho nên cô cũng chẳng có gì mà không cam lòng. Phàm là chuyện cô có thể làm đều sẽ gắng hết sức làm cho tốt, cũng sẽ không bởi vì cảm thấy quá mức dễ dàng hay độ nguy hiểm thấp mà chủ quan khinh thường.

Đối với đề nghị của Tiêu Thắng, Tống Nghiễn cũng không tỏ rõ ý kiến, trên thực tế, trước mắt điều cần bận tâm suy nghĩ không phải đám zombie bình thường ấy, dù không có tường đất ngăn cản thì với tốc độ của chúng không thể chạy 40-50km trong một hai giờ. Điều cần phải lo lắng chính là đám zombie và thú biến dị, chúng không chỉ có khứu giác nhạy bén mà hành động còn cực kỳ nhanh nhẹn, xây tường tạm thời đối với chúng nó cũng không có bao nhiêu tác dụng, một khi bị chúng truy đuổi thì hậu quả khó mà lường được.

Một đường coi như thuận lợi, tuy rằng con đường quay về không thường xuyên có người qua lại nên bị thực vật biến dị chiếm hơn nửa nhưng mọi người ở đây đã có kinh nghiệm nên cũng không có nguy hiểm gì quá lớn, chỉ là tốn không ít thời gian. Mãi đến tận khi sắp tới thành phố Lũng Nhân thì Lý Mộ Nhiên mới hơi đổi sắc mặt.

“Đã có thú biến dị vào thành phố Lũng Nhân…” Từ chỗ dựng trại của đại đội ba đến Lũng Nhân khoảng chừng 120-130km, mà căn cứ và thành phố Lũng Nhân lại chỉ cách nhau 25km. Tốc độ của thú biến dị không chậm hơn tốc độ xe chạy nhanh là bao, đừng nói trên đường đoàn xe còn phải tiêu diệt thực vật biến dị, dù không có chút trở ngại nào thì thời gian hao phí cũng đủ cho thú biến dị chạy từ Lũng Nhân đến căn cứ rồi lại vòng về mấy chục lần. Cho nên đây cũng là tình huống có thể đoán trước, nhưng mà Lý Mộ Nhiên vẫn cảm thấy lo lắng ủ rũ, ngược lại thì đám người theo Tống Nghiễn phản ứng bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Số lượng cụ thể tạm thời không xác định rõ được.” Lý Mộ Nhiên lên tinh thần, tiếp tục báo cáo. “Từ hướng chiến trường thứ hai tới đây có một đám thú biến dị, hình thể không lớn, nhìn qua khá giống chó… là sói thì đúng hơn, khoảng chừng trên trăm con, có khả năng rất lớn sẽ xuất hiện trên đường ta đi.”

Trong lòng mọi người trên xe đều căng thẳng, Tống Nghiễn hơi nghiêng đầu hỏi: “Có phải nó nhằm hướng chúng ta không?”

Lý Mộ Nhiên cũng không trả lời ngay mà là quan sát chốc lát mới báo cáo bằng giọng điệu không mấy chắc chắn: “Không giống lắm, em có cảm giác chúng chưa nhận ra được đoàn xe của ta, hẳn chỉ tình cờ đi ngang qua, gần thêm chút nữa sẽ khó nói.”

“Xác suất tránh khỏi chúng là bao nhiêu?” Tống Nghiễn tiếp tục hỏi.

Lý Mộ Nhiên theo lời tra xét tuyến đường khác, nửa phút sau cô thở dài, lắc đầu: “Không thể, ngoại trừ con đường ta đang đi hiện tại thì những tuyến đường khác chưa được dọn dẹp, xe cộ chắn ngang rất nhiều, chúng ta không có thời gian.” Hiển nhiên bởi vì nơi này cách rất xa huyện Chương nên đội thu thập vật tư vẫn chưa thể dọn dẹp tới, có thể thông hành cũng chỉ có con đường mà đoàn xe đi tiêu diệt zombie qua lại này mà thôi.

Tống Nghiễn không hỏi lại mà là lấp lóe đèn xe dùng tín hiệu đèn làm phương thức truyền đạt tin tức cho những xe phía sau. Đoàn xe không hề dừng lại một giây nào, trực tiếp lái vào thành phố Lũng Nhân.

Bởi vì vạch kế hoạch ở đây diệt trừ zombie và thú biến dị trong thời gian dài cho nên tuyến đường là từ thung lũng Hồ Lô đến huyện chương rồi lại tới Lũng Nhân, vì vậy chiến trường thứ ba và hai nơi còn lại đã sớm vạch ra đường bộ để thay quân cố định. Ở trên con đường này xe cộ bị bỏ đi, kiến trúc đổ nát đều bị đẩy sang hai bên, chỉ có thực vật biến dị sinh trưởng cấp tốc mới cố chấp mà vươn ra chiếm lĩnh đất trống một lần nữa. Có điều khoảng thời gian vừa qua hết thảy zombie và động vật biến dị đều tập trung xung quanh, thiếu hụt các loại đồ ăn nên cây cối ở khu vực này có sức sống và sức chiến đấu khá yếu, đã không có gì đáng lo ngại.

“Sau bầy sói hơn 10km xuất hiện một con thú bay biến dị, hình thể rất lớn…” Lý Mộ Nhiên cố hết phận sự mà làm công tác trinh sát, công việc này đối với dị năng của cô sau khi được nâng lên vô cùng thoải mái, thế nhưng sắc mặt của cô lại không mấy dễ chịu. Dừng lại mấy giây, cô liền bổ sung, “Sau lưng chúng ta 20km cũng xuất hiện động vật biến dị.”

Vẻ mặt binh lính trong xe càng ngày càng nghiêm trọng nhưng không ai cảm thấy bất ngờ, càng không một ai kinh hoảng. Ở tận thế này họ lăn lộn lâu quá rồi, tâm lý của mọi người khi đối diện với nguy hiểm cũng càng ngày càng mạnh hơn, dần dần có xu hướng biên thái. Nếu như lúc này trở lại trước tận thế, chỉ sợ ít có việc gì có thể làm cho bọn họ phải tái mặt hay lo âu được nữa.

Tống Nghiễn ung dung không vội mà lợi dụng đèn tín hiệu nhắc các xe sau chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, sau đó hắn đổi vị trí với Tiêu Thắng, gỡ xuống hai cái bao tay cực lớn lộ ra hai tay phủ kín vảy và móng vuốt sắc bén vẫn luôn không thể trở về hình dáng ban đầu. Ánh mắt Tống Nghiễn chợt dừng trên đó rồi thoáng suy tư.

Vốn hắn chỉ có một bàn tay hóa thú, mà sau khi giúp căn cứ Vân Châu tranh thủ thời gian cho dị năng hệ mộc nên hắn chủ động dị hóa, từ đó bèn trở thành như bây giờ. Tuy rằng không tiến triển thêm nhưng cũng không có dấu hiệu tốt đẹp. Nếu như sau này cứ tiếp tục như vậy… Trong đầu Tống Nghiễn hiện ra hình ảnh bản thân dùng cặp móng này đụng chạm Lý Mộ Nhiên, trên trán không khỏi trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh, trong lòng hắn chợt thấy sợ hãi vô cùng.

Kỳ thực không chỉ là hắn, kể từ lần đó, Nam Thiệu vốn đã hoàn toàn khôi phục hình người lần thứ hai lại đeo lên nửa mặt giáp kiến. Điều khác biệt duy nhất chính là Trương Dịch và Nam Thiệu từ lâu đã hai bên tình nguyện, dù cho Nam Thiệu hóa kiến toàn thân thì Trương Dịch có lẽ sẽ vì thế mà đau lòng lo lắng, nhưng chắc chắn sẽ không ghét bỏ. Còn hắn và Lý Mộ Nhiên chưa là gì cả, với tính tình của Lý Mộ Nhiên dĩ nhiên sẽ không lộ ra ánh mắt khác thường với hắn, thế nhưng cô cũng không có nghĩa vụ hoặc là trách nhiệm phải tiếp nhận một Tống Nghiễn như vậy. Điều này cũng là nguyên nhân Tống Nghiễn chậm chạp không đâm thủng tầng giấy mỏng ngăn cách giữa hai người.

“Bị phát hiện rồi, chúng đang xông tới chỗ chúng ta.” Lý Mộ Nhiên tận lực đè thấp âm thanh vang lên trong xe.

Tống Nghiễn đưa mắt dời khỏi tay mình, khi đảo qua gò má Lý Mộ Nhiên ngồi ở ghế trước thì dừng lại chốc lát, sau đó giọng hắn không có chút lo lắng bất an nào cả mà dặn dò: “Thông báo tất cả mọi người đừng ngừng xe, cứ lao thẳng qua.”

Bên trong buồng xe không mở đèn, thế nhưng hắn lại có thể nhìn rõ mọi thứ, sườn mặt Lý Mộ Nhiên cũng không phải tinh xảo tuyệt mỹ cỡ nào thế nhưng đôi mắt bờ môi của cô trầm tĩnh, cánh mũi duyên dáng khiến người khác nhìn vào cảm thấy thoải mái khó nói thành lời. Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn lại quyến luyến cặp mày ánh mắt đôi môi kia. Hắn muốn tới gần, tới gần hơn nữa, rồi lại sợ khiến cô gái nhát như chuột này hoảng sợ.

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Tống Nghiễn dừng trên người mình, Lý Mộ Nhiên hơi quay đầu lại, Tống Nghiễn cũng không lập tức rời mắt mà là đợi đến khi đối diện với ánh mắt của cô mới vươn tay đẩy cửa xe ra, nghiêng người lẻn ra ngoài.

Người ngồi ở trong xe có thể rõ ràng cảm giác được nóc xe chìm xuống, chứng thực hắn đã leo lên trên đó.

Hai mắt Lý Mộ Nhiên không có năng lực thấy rõ mọi thứ trong bóng đêm, bởi vậy cũng không thể xác định vừa nãy Tống Nghiễn có phải là đang nhìn mình hay không, thế nhưng hai má của cô lại nóng lên một cách khó hiểu. Cô tự giác cảm thấy bản thân rất kì lạ, cứ xem như là chủ nhiệm đang nhìn cô đi thì có làm sao đâu? Tuy rằng nghĩ như vậy, trong lòng Lý Mộ nhiên vẫn có chút không dễ chịu, may là họ sắp sửa đụng độ thú biến dị, chẳng có thời gian cho phép cô phân tâm nghĩ ngợi nhiều, cho nên cô nhanh chóng thu hồi suy nghĩ vẩn vơ, quên hết chuyện này đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.