“Tiểu Trần nói cậu có vẻ ổn lắm… Không có việc gì thì tốt rồi.” Trương Dịch thả lỏng, giải thích cho hắn.
Nam Thiệu lúc này mới biết hóa ra là mọi người đang lo lắng cho hắn, trong lòng không khỏi ấm áp, cười bảo “Vừa rồi thật sự thiếu chút nữa gặp chuyện không may.” Sau đó liền kể lại ảnh hưởng của viên đá đen cùng với biến hóa khi hấp thu tinh hạch, cuối cùng nói “Hiện tại tôi không xác định rõ được tạo thành loại phát triển này rốt cuộc là tác dụng của viên đá hay là hiệu quả tu luyện sau khi dị năng dùng hết.”
Cục thịt Trần nghe được ánh mắt tỏa sáng, chờ hắn nói xong lập tức mở miệng “Anh Thiệu, để em thử xem.” Kỳ thật ấn theo tuổi chính xác, y lớn hơn Nam Thiệu hai, ba tuổi, thế nhưng khí thế Nam Thiệu so với y lại cao hơn nhiều lắm, y gọi một tiếng ‘anh’ cũng không thấy lỗ chút nào.
Nam Thiệu vốn cũng muốn để y và Lý Mộ Nhiên giúp nghiệm chứng, nghe vậy lập tức liền đứng dậy đưa viên đá vào trong tay y. Nhưng mà cục thịt Trần nắm nửa ngày, mặt nghẹn phát đỏ mà một chút phản ứng cũng không có, cuối cùng chỉ có thể bất mãn mở mắt ra “Em là người biến dị chắc là vô dụng rồi, để Mộ Nhiên thử xem sao.” Vừa nói vừa lớn tiếng gọi Lý Mộ Nhiên ra.
Lý Mộ Nhiên đi ra từ trong phòng ngủ, trước đó đã nghe rõ đối thoại của họ, lúc này cũng không giả bộ không biết, trực tiếp cầm lấy viên đá trong tay cục thịt Trần, khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ. Ước chừng nửa giờ, cô mở mắt trả lại viên đá cho Nam Thiệu “Không có tác dụng.” Sau đó lại bổ sung một câu “Dị năng không bị hút vào.” Cô chỉ khi hấp thu tinh hạch mới cảm giác được trong cơ thể có dị năng tồn tại, điều động khá chậm chạp nên mới mất thời gian dài như vậy. Đáng tiếc dị năng của cô vừa chạm đến viên đá kia liền bị bắn trở về, hoàn toàn không có cảm giác ‘gặp gỡ’ cái động sâu như Nam Thiệu.
“Trước mắt xem ra chỉ hữu dụng với dị năng của cậu.” Trầm mặc một lát Trương Dịch kết luận, sau đó vươn tay vỗ bả vai Nam Thiệu “Tự mình cẩn thận, thà rằng chậm một chút, đừng quá nóng vội, hết thảy lấy an toàn làm chủ.”
Nam Thiệu ừ một tiếng rồi sau đó hắn tốn cả một đêm nghiên cứu tác dụng của viên đá, phát hiện nó có thể không ngừng hấp thu dị năng bên ngoài đưa vào, thế nhưng hắn lại không có biện pháp hấp thu tinh hạch không ngừng nghỉ để bổ sung và tăng lên dị năng. Sau khi hấp thu viên tinh hạch thứ ba, hắn liền cảm giác toàn thân trên dưới đau đớn không thể ngăn chặn khiến hắn không dám tiếp tục thử nữa.
“Sao cậu lại biến thành cái dạng này?” Hừng đông vừa chớm, hắn động đậy một chút Trương Dịch liền tỉnh lại, liếc mắt nhìn đến hắn không khỏi kinh sợ.
“Bộ dáng gì?” Nam Thiệu mờ mịt, lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm giác trong lòng bàn tay dinh dính, nâng lên nhìn thử, thế mà cả tay hắn đầy máu. Bận rộn đứng lên đi đến buồng vệ sinh, từ tấm gương nhỏ treo trên tường có thể trông thấy trên mặt, cổ đều là máu, nhưng không phải giống như bị thương nặng mà càng giống như là mồ hôi máu.
Trương Dịch cũng đi theo, đứng ở cửa nhìn hắn soi gương bên trong, hỏi “Sao thế này? Có phải bị thương ở đâu?”
Nam Thiệu vừa vén tay áo cùng ống quần xem xét, vừa kể lại cảm giác tu luyện vừa rồi, cuối cùng bảo “Có thể là thân thể chịu không nổi loại cường độ tu luyện này. Không sao đâu, nhưng mà phải dùng nước xử lý một chút mới được, để như vậy không thể đi ra ngoài.” Một thân mùi máu tươi, chẳng phải thành bia ngắm sống cho đám zombie sao.
Vì thế Trương Dịch đành phải chạy mấy chuyến, đổi không ít nước trở về cho Nam Thiệu rửa mặt lau thân thể, thay bộ đồ mà họ thu nhặt được ở nhà tắm công cộng. Trong hang động tuy rằng cũng có quần áo, thế nhưng vóc dáng chủ nhân của nó tương đối thấp bé, trừ Lý Mộ Nhiên và Dương Dương chưa lớn lên thì ba người đàn ông trưởng thành như họ đều mặc không vừa.
Động tĩnh của hai người sớm kinh động Lý Mộ Nhiên và cục thịt Trần. Lý Mộ Nhiên đi qua cửa buồng vệ sinh, nhẹ bẫng ném một câu “Anh Thiệu, nước dùng xong nếu không quá bẩn, có thể giặt sơ quần áo một chút.”
Cục thịt Trần trực tiếp ngạc nhiên kêu lên “Ối giời anh Thiệu của em ơi, sao anh ở trong phòng cũng biến mình thành như vậy? May là không phải ở bên ngoài, bằng không cảnh tượng lúc đó khẳng định sẽ rất kinh hoàng.”
Nam Thiệu không đáp lời cũng không để ý đến ai, nhanh chóng lau rửa sạch sẽ. Nhưng thật sự lâu lắm không tắm rửa, bồn nước kia cuối cùng đã bẩn đến mức khiến người ta không dám nhìn thêm một giây chứ đừng nói giặt quần áo. Xem ra chỉ có thể lúc ra ngoài, tìm thêm nhiều quần áo trở về thay đổi mà thôi.
Sáng ngày hôm nay mọi người ăn cơm khô, vẫn ăn kèm với ớt ngâm và cải bẹ muối, lượng cơm ăn cũng khá đủ, chung quy trong khoảng thời gian ngắn không nhất thiết phải quá mức tiết kiệm. Sau đó ba người thu thập một chút, cầm lấy vũ khí cùng ba lô liền ra cửa.
Vừa đóng cửa lại liền nhìn thấy trên lầu có người đi xuống. Đại khái năm sáu người cả nam và nữ, tất cả đều là người tầm tuổi thanh niên và trung niên, ăn mặc rất bình thường, phần nhiều là áo t-shirt và áo khoác jacket cùng với quần dài, mặt trên dính không ít vết bẩn mang theo mùi hôi thối rõ rệt. Thế nhưng những người này hoàn toàn không có cái vẻ rụt rè cẩn trọng cùng với đầy mặt sầu khổ như người thường, thần sắc bọn họ nhìn qua rất nhẹ nhàng, hơn nữa tràn ngập tự tin. Khi trông thấy ba người, bọn họ còn cười chào hỏi.
“Giữa những người dị năng tựa hồ không quá mức phòng bị giống như người thường.” Đợi những người đó đi xa, Trương Dịch thấp giọng nói với Nam Thiệu và Lý Mộ Nhiên. Trước đây anh không có kinh nghiệm ở chung với người dị năng, đối với quan hệ giữa bọn họ cũng không quá lý giải, lúc này xem ra khá là giống với trước tận thế.
“Chỉ là bề ngoài mà thôi.” Nam Thiệu thản nhiên nói. Hắn trước kia ở tại căn cứ lớn, đám người dị năng cạnh tranh đấu đá càng kịch liệt, bọn họ tranh giành vật tư, tranh tinh hạch, tranh địa vị, tranh địa bàn… so với trước tận thế còn điên cuồng hơn. Mà trái lại, người thường mệt mỏi lo toan cho sinh tồn, nào còn hơi sức đi lo chuyện khác, quan hệ ngược lại đơn thuần hơn rất nhiều.
Ba người thuận miệng trò chuyện, rất nhanh liền ra khỏi trấn tới chỗ đón xe. Ở trên xe bọn họ thấy được đám người Trịnh Côn, muốn lui về cũng đã chậm, vì thế chỉ có thể vờ như không có việc gì ngồi xuống dãy ghế sau. Nhưng hiển nhiên bọn đàn em của Trịnh Côn có ấn tượng với bọn họ, một kẻ trong đó đi đến bên cạnh Trịnh Côn, ghé vào tai gã nói vài câu, Trịnh Côn quay đầu nhìn bọn họ, ánh mắt thoáng dừng trên người Nam Thiệu thêm hai giây, sau đó khóe miệng lộ ra một nụ cười không cho là đúng, ngắm nghía khẩu súng trong tay, nói câu gì đó, vì thế tên đàn em kia liền về chỗ ngồi của mình, cũng không lại đây tìm phiền toái.
“Tên đó nói hôm trước chúng ta tham gia tấn công phố buôn bán, còn nói anh Dịch thân quen với cục thịt Trần, chúng ta có thể trốn ra nhất định là cục thịt Trần mật báo. Còn nói, cục thịt Trần đang ở chỗ chúng ta.” Nam Thiệu nhìn phía trước, môi tựa như chỉ hơi mấp máy, thanh âm cực nhỏ lặp lại nội dung nghe được. Hắn phát hiện từ khi thức tỉnh dị năng, tai mắt liền linh mẫn lên rất nhiều, mà biến hóa này vào hôm nay đặc biệt rõ rệt, ắt hẳn có liên quan đến việc tu luyện tối qua.
Lý Mộ Nhiên kinh ngạc nhìn hắn một cái, cô tuy rằng cũng có thể loáng thoáng nghe được chút thanh âm, nhưng không thể nghe rõ nội dung.
“Trịnh Côn nói, muốn tìm cơ hội giết chết chúng ta.” Nam Thiệu tiếp tục nói, mi mắt buông xuống giấu đi sát khí chợt lóe trong đó.
Trương Dịch ngửa đầu tựa vào lưng ghế nhìn trần xe đã qua gia cố, nghe đến đó ngay cả mày cũng không động, chỉ là nói “Xuống xe rồi nói.”
Đợi người dị năng bảo vệ xe đi lên, bọn họ không tiếp tục trò chuyện nữa. Xuống xe, Trịnh Côn mang người dẫn đầu rời đi, đám Trương Dịch dừng ở phía sau, thẳng đến khi xác định đôi bên không đi cùng phương hướng mới thoáng thả lỏng.
“Xem ra về sau phải càng thêm cẩn thận.” Trương Dịch cau mày, tâm tình có chút khó chịu. Mỗi ngày đối mặt với uy hiếp của zombie đã khiến người kiệt sức, bây giờ còn phải cẩn thận kẻo bị người đâm sau lưng, bất kể là ai thì cũng sẽ không thoải mái.
“Bọn họ có súng, bất kể là quang minh chính đại hay âm thầm ám toán chúng ta đều không phòng được.” Nam Thiệu thản nhiên nói.
Trương Dịch nghe ra thâm ý sâu xa trong đó, quay đầu nhìn hắn, Lý Mộ Nhiên vẫn cúi đầu cứ như thể trên mặt đất có vàng vậy.
“Thay vì cứ mãi bất an không bằng ra tay trước.” Ánh mắt Nam Thiệu dừng ở một nơi xa xăm nào đó, nói ra lời lãnh khốc vô cùng. Hắn xưa nay đã như vậy, ai dám nghĩ cách đụng đến hắn, hắn nhất định sẽ hoàn trả gấp bội.
Lý Mộ Nhiên ngẩng đầu lên, Trương Dịch thật lâu không đáp lại. Bọn họ đương nhiên biết biện pháp giải quyết tốt nhất là gì, có điều đấu tranh trong tận thế nửa năm tuy rằng thấy qua không ít ví dụ đồng loại tương tàn, chính mình cũng từng bị hại qua, nhưng bọn họ lại chưa từng nghĩ tới có một ngày phải tự tay giết người. Đáng tiếc có những chuyện không phải mình không muốn làm, là có thể không làm.
“Giải quyết Trịnh Côn là đủ rồi.” Thời điểm trước mặt bắt đầu xuất hiện zombie, Trương Dịch rốt cuộc mở miệng, anh thủy chung không muốn trên tay dính quá nhiều máu của đồng loại.
“Còn có cái tên đâm thọc kia.” Nam Thiệu thực bình tĩnh nói, ngón cái khẽ vuốt hai cái lên vỏ đường đao. Hắn chưa từng giết người thế nhưng cũng không ngại bởi vậy mà mở ra tiền lệ.
Trương Dịch trầm mặc xem như đồng ý.
Lý Mộ Nhiên đột nhiên lên tiếng “Thêm cả em vào nữa.” Chuyện này cũng liên lụy đến cô, cô không thể không đếm xỉa.
Nam Thiệu nhìn về phía cô, khóe môi lộ ra mỉm cười “Em gái khá lắm!” Dứt lời rút ra đường đao, đi trước làm gương xông về phía đám zombie đang bổ nhào tới.