Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 49: Thân mật



Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

“Tôi thích người mạnh mẽ.” Nam Thiệu cười nói, tay tự nhiên mà để lên eo Trương Dịch, sau đó nhích gần lại “Anh Dịch, thân thể anh rất không được, còn kém hơn cả con trai anh.”

“Gần quá rồi.” Động tác cùng lời nói của hắn rất phù hợp, có vẻ tùy ý không khiến người ta cảm thấy khác thường, Trương Dịch không thấy gì nhưng vẫn cảm giác giường lớn như vậy, hai người không nhất thiết chen chúc như thế.

“Rất ấm.” Khóe môi Nam Thiệu nhếch lên trong bóng đêm, lời nói lại nghiêm túc vô cùng.

Trương Dịch không biết nói gì hơn, đại khái là cảm giác rét lạnh trong mưa quá mức khó quên, có cơ thể nóng ấm bên cạnh kỳ thật cũng không tệ.

“Có phải cậu có dự cảm thực vật sẽ biến hóa phải không?” Ngay khi Nam Thiệu đề xuất ý kiến tìm nơi chung quanh không có cây cối, trong lòng Trương Dịch đã hoài nghi, sau lại thấy hắn bảo Kiều Dũng đốt cháy mấy bồn hoa đã chết héo bên ngoài thành tro, hoài nghi càng được khẳng định.

Chung quy Nam Thiệu không dám dính hẳn vào người Trương Dịch, sợ  không khống chế được bản thân mà có phản ứng, ngủ thì không sao nhưng hiện tại đều còn tỉnh thì không dễ giải thích. Nghe được vấn đề của Trương Dịch, hắn ừ một tiếng, nói “Thực ra chỉ là một loại cảm giác, cả ngày đều cảm thấy bốn phía có như tràn đầy sự sống, nhưng trong đó lại ẩn chứa sát khí khó chịu. Thỉnh thoảng trong đầu sẽ hiện lên một ít hình ảnh kỳ quái, đều là cảnh cây cối quấn lấy người… Hi vọng những cảnh đó sẽ không xảy ra.”

Trương Dịch nghe đến đây, trong lòng không khỏi dâng lạnh lẽo, zombie đã đủ để con người đau đầu, nếu lại phát hiện thực vật biến dị, tình cảnh của nhân loại tất nhiên sẽ càng thêm gian nan.

“Có thể làm những gì?” Anh nói nhỏ, như là hỏi Nam Thiệu hoặc như đang tự hỏi. Nếu điều đó xảy ra, bọn họ có thể làm gì? Còn có nơi nào an toàn?

“Đừng nghĩ nữa, đợi ngày mai rồi nói sau, một người sức mỏng, nhiều người sức lớn, lúc rời đi không ai nào bị thương, tất cả đều an toàn đến nơi này, có thể thấy không ai đơn giản. Nếu bọn họ chịu đồng tâm hợp lực, chưa chắc đã không ứng phó nổi tình huống sắp tới. Còn nếu như…” Nếu như cái gì, Nam Thiệu không nói. Trên thực tế, trong lòng hắn nghĩ, nếu những người đó nghi ngại chân Trương Dịch và cả việc Lý Mộ Nhiên là phụ nữ, Trương Duệ Dương là trẻ con không có sức chiến đấu, như vậy tự nhiên là mỗi người một ngả. Hắn không tin với mấy người bọn hắn sẽ không sống nổi.

Trương Dịch khẽ đáp một tiếng, điều chỉnh tư thế, mệt mỏi khép lại ánh mắt. Đối với lời Nam Thiệu chưa nói hết cũng không cố chấp, có nhiều việc chỉ khi đã xảy ra mới biết phải đối phó nó thế nào, cần gì tự làm mình hoảng loạn trước. Anh chỉ cầu mang theo con trai cùng sống sót, mà hiện tại đã có thêm mấy người Nam Thiệu, Lý Mộ Nhiên, cục thịt Trần. Trước kia một mình còn kiên trì được, nay có bọn họ tương trợ lẫn nhau, khó khăn đến đâu cũng sẽ chẳng còn một mình.

Hai người ôm tâm tư khác nhau, lại như trăm sông đổ về một biển, bất tri bất giác quy về một chỗ, vài người lai lịch khác nhau trở thành một chỉnh thể chia sẻ hoạn nạn, cùng tiến cùng lui.

Hôm sau tỉnh lại, Trương Dịch vẫn bị cảm giác hô hấp không thông mà nghẹn tỉnh. Nhìn tay chân Nam Thiệu như xúc tua bạch tuộc bám chặt trên người mình, anh thầm bất đắc dĩ, nhất là vật cứng chạm vào hông anh kia, tuy không quá để ý nhưng vẫn hơi xấu hổ. Có điều không thể phủ nhận, có gối sưởi Nam Thiệu, vốn nghĩ rằng mình sẽ đau nhức không ngủ nổi lại không xảy ra, dù nghẹn thở mà tỉnh nhưng anh vẫn ngủ ngon một đêm. Cho nên ngoài xấu hổ, trong lòng anh vẫn mang cảm kích nhiều hơn.

Trời vẫn chưa sáng hơn nhưng bên ngoài đã vang lên tiếng người và tiếng bước chân, cửa bị mở ra, Trương Duệ Dương lạch bạch chạy vào, trèo lên giường, nhờ ánh sáng mỏng manh trong hành lang phân biệt một lúc lâu mới tìm được ba ba nhà mình. Lúc nói chào buổi sáng với ba còn thuận tiện hôn Nam Thiệu đã tỉnh khi nhóc tiến vào một ngụm.

“Chân ba còn đau không?” Nhóc quan tâm nhất là việc này.

“Không đau.” Trương Dịch thấy Nam Thiệu đã tỉnh, liền đẩy hắn ra, ngồi dậy. Nhưng nghĩ quần áo khẳng định còn chưa khô lại ngã trở về, hơi chút buồn bực thở dài “Không có quần áo mặc.”

“Có có.” Khi Nam Thiệu lười biếng duỗi eo, cười ra tiếng liền nghe Trương Duệ Dương liên thanh trả lời, sau đó nhóc con bò xuống, chạy đi như bay.

“Nam Thiệu, cậu thấy có phải Dương Dương thức tỉnh dị năng không? Sao tôi thấy nó khỏe hơn rất nhiều vậy?” Chờ con trai lấy quần áo tới, đồng thời Trương Dịch nhớ tới nghi vấn ngày hôm qua, vì thế nằm bên người Nam Thiệu hỏi.

Nam Thiệu đang hưởng thụ cảm giác biếng nhác sau một đêm ngủ ngon, đồng thời trong lòng ảo tưởng lúc nào có thể quang minh chính đại đặt người đàn ông bên cạnh dưới thân, cho anh một nụ hôn chào buổi sáng triền miên, nghe Trương Dịch hỏi, một lúc sau mới phản ứng lại, mày hơi hơi nhíu “Khó nói lắm, đợi lát nữa hỏi thử xem.” Trên thực tế, hắn cảm giác khả năng này không quá lớn. Bởi chính hắn là người dị năng, tuy trong khoảng thời gian ngắn dị năng nhìn qua là vô dụng, nhưng giữa những người dị năng với nhau coi như cũng có cảm ứng. Sở dĩ hắn không trực tiếp phủ nhận chỉ là vì không muốn nhìn thấy Trương Dịch thất vọng mà thôi.

Trương Dịch ừ một tiếng, lẳng lặng nằm đó, nhìn góc tối trên trần nhà, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì. Đầu Nam Thiệu rất gần anh, như thể cảm giác được vành tai hai người khe khẽ va chạm, loại tư thế này rất gần gũi nhưng không quá mức thân mật, tràn ngập cảm giác tín nhiệm mà ai nhìn vào đều có thể cảm thấy. Về phần chính bọn họ lại không phát hiện, chỉ là thấy như vậy rất bình thường, ít nhất bình thường hơn tình cảnh ôm chặt nhau lúc mới tỉnh.

Có điều không khí an bình ấm áp ấy rất nhanh liền bị cục thịt Trần lớn giọng phá vỡ, Trương Dịch nhoài người mở đèn đầu giường, cục thịt Trần mang theo Tiểu Dương Dương đi đến, trong tay ôm một chồng quần áo thật dày. Mắt Nam Thiệu rũ xuống, sau đó một tay nhanh chóng kéo Trương Dịch vào trong chăn. Động tác vừa nhanh lại đột ngột, cả Trương Dịch và hai người một lớn một nhỏ đều ngây ngẩn.

“Sao vậy?” Sau một lúc lâu, Trương Dịch kì quái hỏi, không biết Nam Thiệu có ý gì, cho nên không nhúc nhích.

“Lạnh.” Nam Thiệu như không có việc gì giúp anh che kín chăn, khi người bên cạnh lộ ra ánh mắt quái dị, lại thuận tiện bổ sung một câu “Chân mới tốt hơn đừng để lạnh lại đau, trì hoãn mọi việc.” Đương nhiên nguyên nhân chính là vì lúc này toàn thân Trương Dịch chỉ có một cái quần lót, để phòng cảnh xuân lộ ra mà thôi. Nếu Nam Thiệu biết tối qua quần áo Trương Dịch do cục thịt Trần giúp cởi, phỏng chừng hiện tại không chỉ là thái độ bâng quơ nhẹ nhàng như thế này.

“Anh Thiệu thật chu đáo.” Cục thịt Trần tặc lưỡi, cảm thán một câu. Nói thật, bọn họ đều sốt ruột vì chân Trương Dịch nhưng lại không có cách nào, Nam Thiệu có thể giúp nhiều một chút, đương nhiên là tốt. “Anh Dịch cứ mặc trong chăn đi. Quần áo là do Mộ Nhiên giặt rồi hong khô, may mắn có điện nên máy giặt còn dùng được, không thì nhiều người không có quần áo mặc đâu, cảnh đó nhất định rất thú vị, rất ấn tượng!”

Trương Dịch tự nhiên cũng biết chân mình không chỉ là một chút phiền toái, thậm chí đã liên lụy người ngoài, cho nên cũng không vì động tác của Nam Thiệu mà không vui, đợi đối phương nhét quần áo lót vào trong chăn, anh liền mò mẫm mặc vào, sau đó mới hất chăn xuống giường, mặc đồ bên ngoài.

“Hôm nay hẳn sẽ phải dọn dẹp toàn bộ khách sạn, hi vọng có thể lấy được nhiều tinh hạch để các cậu gấp rút tăng dị năng.” Anh vừa nói, vừa tìm ra bàn chải và kem đánh răng dự phòng của khách sạn, sau đó mở cửa sổ hứng mưa trực tiếp làm vệ sinh cá nhân. Đồng thời trong lòng lại nghĩ đến một đao hôm qua ở trung tâm đường cái.

Lúc ấy anh không nghe được bất cứ âm thanh gì, chỉ là trực giác có nguy hiểm, cho nên tùy tay chém ra một đao. Có thể nói là ngẫu nhiên, thậm chí còn bao hàm may mắn trong đó, một đao kia chính giữa mục tiêu, gần như anh không dùng sức, chém xong cũng không quay lại xác nhận kết quả. Cho tới bây giờ anh vẫn có thể nhớ lại cảm giác thoải mái khi nắm chắc mười phần ấy, vô luận là giết zombie hay trước kia chiến đấu với tội phạm đều chưa từng có qua. Anh nghĩ, nếu có thể nắm giữ trạng thái này, thì dù chỉ một mình anh dọn dẹp zombie trong cả khách sạn hẳn cũng không có vấn đề gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.