Nam Thiệu nhìn viên đá đen vỡ nát trong lòng bàn tay, bên trong còn có thứ gì đó bò ra đong đưa xúc giác, khuôn mặt hắn chợt cứng ngắc. Hắn không nghĩ tới thứ mình chờ mong, dùng dị năng ‘cho ăn’ lâu như vậy lại đẻ ra thứ đồ này.
Thân thể thứ kia màu vàng nhạt, sáu chân, đầu nhọn nhọn, trên có hai cái râu ngăn ngắn, còn có đôi mắt trông y như hai viên đậu đen, bụng ưỡn lên mềm mềm, bên trên có từng vòng từng vòng vân, cũng không biết là phân từng khúc hay là hoa văn, trên mông còn có hai thứ gì đó nhọn thật dài. Con mẹ nó rốt cuộc nó là cái quái gì? Nam Thiệu rất muốn ném văng nó ra lại bị Trương Dịch chộp lấy tay.
“Thổ cẩu?” Trương Dịch bật thốt lên, thần sắc kinh ngạc, nhất là nó lại do tảng đá đen ấp ra, thêm nữa chính là lâu lắm không thấy được sinh vật sống nào khác trừ người với zombie.
“Thổ cẩu.” Trương Duệ Dương kéo mở tay Nam Thiệu, thích thú lại hiếu kì nhìn mặt sinh vật trên đó, lặp lại theo ba mình. Giọng nói vừa quen thuộc vừa hưng phấn, đừng nói những người khác, đến cả Trương Dịch đều cho là nhóc đã từng thấy qua.
“Dương Dương biết hả?” Nam Thiệu chịu đựng cảm giác bực tức trong lòng, hạ tay thấp xuống cho Trương Duệ Dương nhìn rõ ràng hơn.
Trương Duệ Dương lắc đầu.
Cục thịt Trần ai một tiếng, vươn ngón tay mập mạp chọc chọc lớp giáp sau đầu cứng rắn của thứ kia, nói “Chắc nó là côn trùng nhỉ, chẳng giống chó tí nào mà.” Thứ mà y cho là côn trùng gì đó khẽ giật giật cái râu trên đầu, sau đó lui về phía sau vài bước, hiển nhiên rất không bằng lòng bị chọc.
“Tên khoa học của nó là dế nhũi, thích đào hang dưới lớp đất trong ruộng, chuyên ăn thực vật, hồi nhỏ chúng tôi còn hay bắt để chơi đấy.” Trương Dịch cười nói, dùng hai ngón tay bắt dế nhũi lên, hơi chút tò mò “Nhưng chưa thấy qua con nào lớn như vậy… mới là ấu trùng thôi, nếu trưởng thành trên lưng sẽ mọc cánh.”
Dế nhũi kia lớn cỡ một quả trứng vịt, lớn hơn bình thường đến bảy tám lần, ước chừng biết mạng nhỏ của mình nằm trong hai ngón tay của Trương Dịch cho nên mấy chân đều thu lại không nhúc nhích, bộ dáng ngốc ngốc nghếch ngếch. Trương Duệ Dương nhìn thấy hiếu kì vô cùng, vài lần muốn sờ rồi lại rụt tay về. Nhóc luôn không có bạn chơi, đột nhiên gặp được côn trùng sống, sao có thể không thích.
Nam Thiệu ghét nên tránh một chút “Có thể cắn người không? Giết chết đi.”
Không biết có phải ảo giác hay không, khi Nam Thiệu nói giết chết, Trương Dịch cảm thấy dế nhũi giống như run lên một cái, vì thế cầm lấy cẩn thận đánh giá, phát hiện vẫn là bộ dáng ngốc ngốc ngây ngây, không khỏi lắc đầu cười bản thân bị hoàn cảnh ép buộc càng ngày càng thần kinh.
“Không, đừng giết, cho con đi, chú bí đỏ, tặng cho con đi, con muốn nuôi!” Không đợi Trương Dịch trả lời, Trương Duệ Dương đã sốt ruột nhảy dựng lên, chốc lát đi kéo Trương Dịch, chốc lát lại đi kéo Nam Thiệu, có vẻ là không biết là nên lấy được con côn trùng đến tay trước, hay được Nam Thiệu đồng ý trước mới tốt.
“Trước kia lúc chơi không thấy nó cắn người bao giờ.” Trương Dịch chần chờ một chút “Bây giờ còn có thể nhìn thấy thứ này cũng rất khó, giết thì tiếc, để nó tự sinh tự diệt đi.” Nói là tự sinh tự diệt, tay anh lại trực tiếp đưa dế nhũi cho Trương Duệ Dương. Trên thực tế, hiện tại căn bản không có đồ ăn thích hợp cho dế nhũi, dù không giết, phỏng chừng nó cũng sống không được bao lâu.
Trương Duệ Dương cầm được dế nhũi, liền vội vàng chạy đi, sợ nhóm người lớn đổi ý.
Nam Thiệu không yên lòng nhìn theo trong chốc lát, thấy nhóc tìm hộp giấy để dế nhũi vào bên trong, thật sự không bị cắn mới thu hồi tâm tư, sau đó phát hiện ba người Trương Dịch lấy ánh mắt kỳ dị nhìn mình, có hơi mơ hồ “Làm sao vậy?”
Cục thịt Trần phì một tiếng bật cười “Anh Thiệu bận rộn lâu như vậy, hóa ra là đang ấp côn trùng nhỏ ha?” Một câu này, cả Trương Dịch cùng Lý Mộ Nhiên đều nhịn không được bật cười, việc này thật sự rất ngoài dự đoán mọi người.
Mặt Nam Thiệu đen lại, trong lòng hắn kỳ thật cũng buồn bực, Trương Dịch tiến bộ cùng với những việc có khả năng sắp phát sinh khiến hắn luống cuống gấp gáp, vốn chỉ trông mong viên đá có thể giúp dị năng của hắn đột phá, không nghĩ tới lại ra kết quả này. Xem ra trước khi hiểu được dị năng của mình hắn vẫn nên thành thật luyện đao thì hơn.
Nhìn ra hắn suy sụp, Trương Dịch vội ho một tiếng, nhịn cười nói “Kỳ thật cũng không phải tốn công vô ích, ít nhất chứng minh được cậu không chỉ là có thể thúc đẩy thực vật, còn có thể thúc… Khụ, nuôi dưỡng côn trùng.”
Nghe anh nói vậy, mọi người mới phản ứng lại, dế nhũi quả thật không đẹp, cũng không uy phong, nhưng nó là sinh vật sống, không phải chỉ là mấy cây cải thảo, củ cải, mầm đậu trước đây, cho nên Hàn Linh nói Nam Thiệu có dị năng sinh mệnh, chỉ sợ không phải là nói dối.
Mắt Nam Thiệu sáng rực lên, còn chưa nói gì, cục thịt Trần đã kích động đứng lên “Nói vậy, nếu dị năng của anh Thiệu tăng đến một giai đoạn nào đó, chúng ta sẽ có thịt ăn? Thịt kho tàu, gà quay, vịt hầm…” Y chẹp chẹp nuốt nước miếng sắp rớt xuống, đột nhiên cảm giác kỳ thật tương lai cũng rất tốt đẹp.
Lý Mộ Nhiên thành thật không khách khí chọc thủng mộng đẹp của y “Nếu tảng đá trên đường nào cũng có thể ấp ra lợn gà bò vịt, chắc là được đấy.”
Nam Thiệu vừa tự tin trở lại giờ thì như bị giội một chậu nước lạnh, dị năng của hắn là để phục vụ mấy kẻ tham ăn này sao?
Trương Dịch không nhịn được khẽ cười, vỗ vai Nam Thiệu “Được rồi, trước xuống ăn chút gì đi, đội trưởng Kiều phỏng chừng đang bận việc rồi đấy.”
Nam Thiệu đương nhiên không có khả năng bị đả kích dễ dàng như vậy, huống chi xác định được dị năng của hắn không phải hệ mộc, hắn liền cảm giác việc này không đơn giản. Dù muốn tìm hiểu tác dụng của dị năng nhưng có chút khó khăn, tuy nhiên hắn tin tưởng chỉ cần chính mình thử nghiệm nhiều lần, sớm muộn gì cũng có thể tìm ra đầu mối. Cho nên hắn rất nhanh bình thường trở lại, xuống giường mặc quần áo rửa mặt. Lúc này, Trương Dịch kể lại chuyện phát sinh bên dưới và cả chút tin tức lấy từ Hàn Linh cho hắn, nghe tới có thể khống chế tất cả sinh mệnh, trong lòng hắn run lên, mơ hồ nắm bắt được điều gì đó. Thấy hắn trầm tư, Trương Dịch không nói tiếp nữa. Đôi khi linh cảm đến, tuy không nhất định có thể lập tức nghĩ thông suốt rồi áp dụng vào thực tiễn, nhưng chỉ cần có được thì đó sẽ là một cánh cửa mở ra kho tàng thật sự, cho nên lúc này không thể quấy rầy.
Khi xuống đến tầng dưới, trong sảnh đã chồng chất không ít đồ. Hàng hoá trong kho không ít, nếu không phải lo mưa mãi không ngừng sẽ khiến tầng một bị ngập, vậy dù phải chia đồ với Hàn Linh thì cũng không nhất thiết phải chuyển toàn bộ lên. Trương Duệ Dương ôm hộp giấy đựng dế nhũi gây ra một trận náo loạn nhỏ, khi thế giới này chỉ còn lại có con người và zombie, cũng có thể còn vi sinh vật khiến cho thực vật hư thối mà mắt thường không thể thấy được, lại xuất hiện sinh vật sống khác hoàn toàn có thể khiến mắt mọi người sáng lên, chẳng sợ nó từng là côn trùng có hại. Chắc chắn nếu lúc này dù nhìn thấy ruồi bọ, phỏng chừng đều trở thành động vật quý hiếm cần bảo vệ.
“Anh ơi, cho nó ăn bánh quy được không?” Trương Duệ Dương hỏi Bùi Viễn ngồi xổm trước mặt cũng hưng trí bừng bừng trêu đùa dế nhũi với nhóc. Trong đội, trừ nhóc thì Bùi Viễn là nhỏ nhất, tuy khi giết zombie tàn nhẫn không kém người khác, nhưng cuối cùng vẫn là đứa trẻ chưa trưởng thành, vẫn còn rất ham chơi.
Bùi Viễn gãi gãi đầu, không quá xác định “Chắc là được đó.” Cậu sống trong thành phố, đừng nói dế nhũi, dù là châu chấu cũng chưa thấy qua, nào biết nó ăn cái gì.
“Thật ra có thể cho nó ăn cỏ non hay thứ gì đó mềm cũng được đấy.” Một cái đầu đã lún phún chút tóc dò xét lại đây, chính là Giới Sân đã quên niệm A Di Đà Phật.
Bùi Viễn tức giận trừng mắt nhìn cậu ta một cái “Anh giỏi thì tìm một mảnh cỏ đến cho chúng tôi đi?” Cậu đã quên bao lâu rồi chưa từng thấy màu xanh.
Ánh mắt Trương Duệ Dương lại sáng lên, lập tức nhét hộp giấy vào lòng Bùi Viễn “Anh, giúp em cầm một lát, em đi tìm rau xanh.” Nói xong, lạch bạch chạy đi.
Hòa thượng và thiếu niên mắt to trừng mắt nhỏ, một lúc sau, thiếu niên mới thì thào hỏi “Tôi không nghe nhầm chứ?” Hòa thượng nâng tay lên hợp thành chữ thập, tựa hồ định tụng phật hiệu, nhưng cuối cùng chỉ yên lặng lắc lắc đầu, ước chừng cậu ta đã niệm trong lòng. Vì thế hai người nhanh như chớp, đuổi theo Trương Duệ Dương đã chạy đến cửa thang máy, tim đập dồn dập không chịu khống chế.
Trương Duệ Dương hỏi Hùng Hoá chờ ở thang máy chuẩn bị chuyển mấy thứ: “Chú, cháu xuống tìm chú bí đỏ được không?” Sau khi Nam Thiệu ăn bữa sáng liền cùng Trương Dịch và cục thịt Trần đi xuống chuyển đồ, chỉ có Lý Mộ Nhiên bởi vì là con gái bị Kiều Dũng bỏ qua. Cô cũng không lãng phí thời gian, ngồi trong phòng ăn hấp thu tinh hạch để tu luyện. Trương Duệ Dương không chạy loạn, tùy thời đều chú ý vị trí của ba mình.
Hùng Hóa sờ sờ đầu nhóc, phát hiện trong đội có một đứa trẻ như vậy kỳ thật cũng không tệ, ít nhất sẽ không âm trầm đầy mùi tử khí như trước “Chờ chú chuyển đồ ra rồi cháu vào nhé.”
“Vâng.” Trương Duệ Dương lộ ra tươi cười xán lạn, sau đó ngoan ngoãn đứng ở một bên, chờ thang máy đi lên.
Hiển thị vị trí bốn chiếc thang máy lần lượt thay đổi, đinh đinh liên tiếp, cửa chậm rãi mở ra, lộ ra bên trong nhét đầy đồ, không có một ai trong đó. Chờ mọi người đều đi qua, bắt đầu chuyển đồ ra, Trương Duệ Dương nhìn thấy có thứ gì nhỏ lẻ thì cũng học theo mọi người giúp ôm lên một hai cái, bộ dáng nghiêm túc kia khiến không ít người đi qua đều nhịn không được cúi đầu nhìn, sau đó lùi sang bên cạnh một chút, cẩn thận tránh không đụng vào nhóc, tuy rằng bởi vậy phải chú ý nhiều hơn nhưng trên mặt lại toát ra tươi cười vui vẻ. Trương Duệ Dương hồn nhiên không biết chính mình trở thành phiền toái nho nhỏ cho mọi người, vẫn ôm đồ này nọ chuyển đi.
Bùi Viễn và Giới Sân không khỏi hai mặt nhìn nhau, không rõ nhóc con bảo muốn đi tìm rau xanh thế nào lại thành chuyển đồ rồi? Nhưng Giới Sân không ngồi không yên, nhanh chóng đứng dậy giúp chuyển mấy thứ, chỉ có Bùi Viễn ôm hộp, muốn để lại mà không dám, sợ dế nhũi chạy mất, cậu không bồi thường nổi đâu.
Đều là đàn ông trưởng thành nên chuyển đồ rất nhanh, vài lượt qua lại thang máy liền trống không. Trương Duệ Dương nhìn về phía Kiều Dũng cách gần nhất “Chú ria mép ơi, cháu vào được không?”
“Một mình cháu không sợ sao?” Kiều Dũng đã sớm biết nhóc vì cái gì chịu khó giúp chuyển đồ như vậy, cúi xuống, hai tay chống đầu gối, ôn hòa hỏi.
Trương Duệ Dương chần chờ, sau đó lắc đầu. Nhóc chưa đi thang máy một mình bao giờ, nhưng nhìn trong thang máy rất sáng, còn có gương, nhóc cảm giác hẳn là không đáng sợ đi.
Kiều Dũng cười ha ha, khen “Rất tốt!” Sau đó ôm lấy nhóc đi vào thang máy. Thang máy này nhìn như không có vấn đề gì, hơn nữa chỉ có một lầu, thế nhưng để một đứa trẻ đi một mình, hắn vẫn không quá yên tâm.
Trương Duệ Dương bị hoảng sợ, sau khi bình tĩnh lại thì rất cao hứng, trong thời gian thang máy đi xuống thì nhóc líu ríu nói lí do mình tới tìm Nam Thiệu ra, Kiều Dũng nghe mà tròng mắt chuyển lại chuyển, bắt đầu suy xét vấn đề cung ứng rau dưa trong đội.