Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 58: Tạnh mưa



Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Trương Duệ Dương tìm được Nam Thiệu ở kho hàng, Kiều Dũng đưa nhóc xuống liền đi giúp chuyển đồ, không ở bên cạnh chờ kết quả. Mà dù trong lòng hắn có tính toán gì, cũng phải xem thực lực của đối phương trước mới được.

Nam Thiệu thấy Dương Dương đến không tìm Trương Dịch mà tìm mình trước, trong lòng trở nên vui vẻ, đến khi nghe được lí do, một chút đắc ý kia nháy mắt biến mất sạch sẽ, vậy ra hắn cũng chỉ có chút vốn ấy để người ta mong nhớ thôi. Buồn bực thì buồn bực, hắn vẫn lấy từ túi áo ra một hạt giống cải thảo luôn mang theo, vài phút đã thúc nó thành một mầm non bằng bàn tay, dị năng vẫn còn nhưng hắn cũng không tiếp tục dùng hết, dù sao có nhiều việc phải làm. Hấp thu nhiều tinh hạch như vậy cũng không phải lãng phí, so với ban đầu, năng lực của hắn xem như đã được đề cao rõ rệt, chỉ tiếc hoàn toàn không thể dùng trong chiến đấu.

Trương Duệ Dương cầm lấy cây non, cao hứng ôm cổ Nam Thiệu, hôn bẹp một cái trên mặt hắn, đến ba mình cũng không quan tâm, vui vui vẻ vẻ chạy đi. Kiều Dũng đặc biệt quan tâm nhóc, thang máy hắn vẫn chưa nhét đầy đồ mà đợi nhóc cùng đi lên, khi nhìn đến cây rau xanh mượt kia, ánh mắt cũng bắt đầu phát xanh, nếu không phải giữ gìn mặt mũi chỉ sợ đã sớm cướp lấy, sau đó giao cho người nấu cơm cắt vụn nấu cháo. Hiện tại lại chỉ có thể nhìn nhóc con vui vẻ cầm rau xanh cho côn trùng nhỏ ăn, lòng hắn không khỏi cảm thán ở cái thế đạo này, đến một con dế cũng được ưu ái hơn người.

Một nhánh rau xanh cứ như vậy lướt qua trước mắt mọi người, hấp dẫn tất cả lực chú ý, thời điểm xác định cuối cùng nó sẽ lọt vào bụng con côn trùng mới ấp nở không bao lâu kia, ai cũng thở dài ra tiếng.

Bùi Viễn đã sớm ngồi không yên, mặc dù cậu vẫn còn tâm tính trẻ con nhưng trước tận thế cũng lên đến trung học, để cậu mãi ôm một con côn trùng lúc nào cũng giả chết như vậy thì sao chịu được, vừa thấy Trương Duệ Dương trở về, lập tức nhét hộp vào tay nhóc sau đó chạy như bay.

“Anh ơi, anh không xem dế nhũi ăn rau sao?” Trương Duệ Dương khó hiểu hỏi, hiển nhiên không rõ tại sao anh trai nhỏ chạy nhanh thế kia.

“Không được không được, tự em chơi đi, anh phải đi giúp mọi người.” Bùi Viễn cũng không quay đầu lại, vốn một chút hứng thú với rau xanh cũng mất sạch trong lúc chờ đợi, huống chi mọi người đang bận, dù vì cậu nhỏ tuổi mà không nói gì nhưng chính cậu cũng không phải đứa thiếu ý thức. Dẫu sao hiện tại không có ba mẹ bao bọc, người khác không có khả năng lúc nào cũng quan tâm săn sóc, mọi người sống cũng không dễ dàng, nếu cậu không cố gắng thì sớm muộn gì cũng bị đào thải. Nghĩ đến ba mẹ, cậu không khỏi nâng tay lên lau khóe mắt, ánh mắt hơi đỏ nhưng không rơi lệ. Nếu không phải tại cậu vô dụng, ba mẹ sẽ không chết, khi đó cậu đã khóc hiện tại không thể tiếp tục khóc nữa, mà phải theo tâm nguyện cuối cùng của ba mẹ, tiếp tục sống thật tốt.

Trương Duệ Dương có hơi thất vọng nhưng rất nhanh lực chú ý đã bị hấp dẫn bởi dế nhũi thấy nhóc trở về mà trở nên hoạt bát. Có lẽ con dế kia cũng biết ai đáng tin nhất, cho nên trước đó vẫn giả chết, lúc này lại bắt đầu bò đến bò đi trong hộp, thỉnh thoảng đụng tới cải thảo non cũng không ăn, nhưng khi Trương Duệ Dương đút thì nó lại thích dùng râu đụng ngón tay nhóc, khiến nhóc con rất vui vẻ.

Phía dưới chuyển đồ gây động tĩnh lớn vẫn không ảnh hưởng đến Hàn Linh, thẳng đến buổi tối cô mới cùng Chu Đồng và Đàm Khuê Phong đi xuống, ánh mắt Chu Đồng và Đàm Khuê Phong mang theo vui mừng. Không thể không nói, nước suối của Hàn Linh rất hiệu quả, chỉ ngắn ngủi một ngày liền khiến họ thức tỉnh dị năng, một hệ hỏa, một hệ thủy. Nói không thèm thì đó là giả, thế nhưng tâm tư mấy người Triệu Xuân lại không dao động. Ở tận thế, kị nhất là gió chiều nào theo chiều ấy, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết, còn không bằng chọn một con đường đi đến cùng, nói không chừng lại có thể tạo nên đường sống cho chính mình.

Hàn Linh giúp bọn Chu Đồng thức tỉnh dị năng sớm đương nhiên là có quyết định của mình, thứ nhất là cô căn cứ từ quyển lụa trắng trong không gian tìm được một loại cây tên là ‘linh tâm’, tưới vài giọt máu tươi lên nó, trái cây kết xuất ra khiến người ăn vào sẽ sinh ra cảm giác thân thiết với người tưới máu, hơn nữa sẽ phát triển theo thời gian; thứ hai là hi vọng có thể mượn hai người ảnh hưởng tới đám còn lại. Quả linh tâm có hình dạng giống quả đào, một lần chỉ kết chín trái, Hàn Linh hái quả linh tâm xuống thì cây sẽ lập tức héo rũ, không biết tới lúc nào mới có thể nảy mầm trưởng thành, cho nên thứ này không phải vô cùng vô tận. Nhưng nếu có thể bồi dưỡng ra chín kẻ mạnh mẽ trung thành với cô, lực lượng ấy cũng không thể khinh thường, những người còn lại cô không nhất thiết phải dùng loại thủ đoạn này.

Nghe Kiều Dũng nói đến việc phân chia vật tư, cô cũng không cò kè mặc cả, trực tiếp lấy một phần ba, tuy rằng cô chẳng buồn để chút đồ này trong mắt, nhưng trong tận thế có ai ngại đồ ăn quá nhiều? Bọn họ ít người, sở dĩ được một phần ba là do Kiều Dũng phân theo số lượng zombie giết được khi dọn dẹp khách sạn.

Thấy cô không có bất mãn, Kiều Dũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, dù sao bọn họ đông người, nếu bà cô này nhất định muốn một nửa, hắn sẽ không đồng ý, đến lúc đó mặc kệ là tranh chấp trực diện hay âm mưu hãm hại đều sẽ lãng phí tinh lực, có sức làm thế, hắn chẳng thà ngồi xuống hấp thu hai viên tinh hạch đâu.

Hai bên nếu đã hoàn toàn tách ra, Hàn Linh cũng lười miễn cưỡng bản thân đi lấy lòng người khác, cộng thêm Nam Thiệu luôn xa cách với cô, lòng cô tự có ngạo khí, đương nhiên không có khả năng lại tiếp cận, cho nên sau khi thu thập xong, nói vài câu với hai người Chu Đồng liền trở lại tầng trên. Chu Đồng và Đàm Khuê Phong cũng không tiện ở dưới này, tùy tiện nói vài lời với những người khác cũng rời đi.

Mà đám Kiều Dũng lại bắt đầu chuyển phần vật tư còn lại đến phòng ăn, tính đợi sau khi Hàn Linh rời đi, cộng thêm xem xét tình hình bên ngoài mới quyết định có cần mang lên tầng trên hay không. Một đêm này tất cả mọi người ôm chăn gối của mình ngủ trong phòng ăn, đương nhiên, vũ khí và những thứ khác cũng mang theo bên mình.

Kiều Dũng gọi Nam Thiệu tới một bên, thầm thì nửa ngày, cuối cùng hai người đạt thành hiệp nghị, trong đội sẽ chi ra tinh hạch, lúc Nam Thiệu có thừa dị năng sẽ thúc giục chút rau dưa để mọi người ăn, rau không lớn cũng không sao, số lượng ít cũng không quan trọng, quan trọng là có thể để mọi người đổi khẩu vị. Kỳ thật ban đầu khi căn cứ mới thành lập, đã có người suy xét để dị năng hệ mộc chuyên môn phụ trách phát triển rau dưa hoa quả, đáng tiếc dị năng hệ mộc không chỉ có sức chiến đấu yếu, hơn nữa hấp thu tinh hạch và phát triển dị năng cũng rất chậm chạp, sau một hai tháng cũng chỉ là có thể khiến mầm cây lớn hơn chút, mà mỗi lần chỉ có một cây, quả thực là phế đến không thể phế hơn.

Cuối cùng đa số căn cứ sẽ từ bỏ ý tưởng này, tuy nhiên vẫn cung cấp nuôi dưỡng vài người dị năng hệ mộc, làm chuẩn bị sau này có thể dùng, thế nhưng dị năng hệ mộc bị ruồng bỏ vẫn nhiều hơn số đó. Tốc độ Nam Thiệu tăng lên dị năng so với người dị năng hệ mộc thông thường có thể coi là nhanh, trong đó không thiếu công của viên đá đen, bằng không hiện tại nhiều lắm hắn cũng chỉ có thể thúc giục hạt giống nảy mầm mà thôi, cho dế nhũi ăn thì không thành vấn đề, thế nhưng người lại không được.

Đối với nhiệm vụ này, Nam Thiệu tuy rằng hơi buồn bực, suy nghĩ buổi sáng của hắn thế mà biến thành hiện thực, nhưng cho rằng cũng là một con đường phát triển dị năng cho nên vẫn đáp ứng. Một đêm này, hắn vừa hấp thu tinh hạch vừa thúc giục mấy hạt giống cải thìa, buổi sáng hôm sau đã được Lý Mộ Nhiên cắt vụn nấu với cháo. Khi nhìn thấy trong bát có vài mẩu rau màu xanh, trên mặt mọi người đều không nhịn được tươi cười.

Tuy rằng Kiều Dũng nói có thể tụ tập đánh bài, thế nhưng không ai thật sự lãng phí thời gian như vậy, ai cũng có việc của mình, có dị năng thì hấp thu tinh hạch tu luyện, không có dị năng thì sẽ huấn luyện tăng thể lực, huấn luyện kỹ năng chém giết. Người thường giống như Triệu Xuân và Bùi Viễn trước kia ăn còn không đủ no, trừ chém giết zombie gần như không dám tiêu hao thể lực vào việc khác, hiện tại thức ăn nước uống không thiếu, đương nhiên muốn nắm chặt thời gian rèn luyện.

Trương Dịch cầm một cái ghế đến sảnh bên kia huấn luyện kỹ năng mình mới lĩnh ngộ không lâu. Trong sảnh không bật đèn, anh chỉ dựa vào chút ánh sáng trong phòng ăn rọi tới. Chiêu này của Trương Dịch chịu rất ít ảnh hưởng của thị lực, bằng không cũng không có khả năng vung đao nhanh như vậy, cho nên không có ảnh hưởng gì.

Có lẽ là nhờ anh ảnh hưởng, vài người luyện tập cũng đều ra ngoài sảnh để tránh làm loạn phòng ăn, hơn nữa còn ảnh hưởng đến người dị năng hấp thu tinh hạch. Khi mọi người luyện tập, tuy rằng không có trò chuyện tán gẫu, nhưng khi nghỉ ngơi, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn nhau đều hiểu ý mà mỉm cười, lại khiến người ta cảm giác không khí vô cùng ấm áp dễ chịu. Trong đám người dị năng, nghẹn khuất nhất phải kể tới Lý Mộ Nhiên, bởi vì cô hấp thu tinh hạch đã đến mức bão hòa lại không có biện pháp sử dụng, cuối cùng chỉ có thể cùng cục thịt Trần đi đến sảnh, luyện tập sức khỏe và độ nhanh nhạy như người thường. May mà cô cũng không coi mình là người dị năng, cho nên so với người chưa thức tỉnh dị năng, tựa hồ cô may mắn hơn nhiều, ít nhất trừ rèn luyện bên ngoài, cô còn có thể thông qua hấp thu tinh hạch tăng lên tố chất thân thể.

Đêm nay trôi qua một cách yên bình, ngày kế, thời điểm gần đến giữa trưa, bầu trời rốt cuộc hiện ra một tia sáng mỏng manh, khi ánh sáng ngày càng rõ ràng, màn mưa bàng bạc cũng có xu thế nhỏ dần. Sự thật chứng minh, Hàn Linh lại nói chính xác. Khi ý thức được điều này, sắc mặt mọi người đều trở nên trầm trọng.

Thực vật biến dị, động vật biến dị, trong hoàn cảnh khi con người đã bị zombie chèn ép tới mức chạy trốn khắp nơi lại có thêm hai loại quái vật đòi mạng ập đến, loài người còn có thể sinh tồn tiếp sao?

“Trước trữ nước đã.” Kiều Dũng len lén thở dài. Ai cũng không biết sau này nên làm cái gì, thế nhưng vấn đề sinh tồn cũng phải giải quyết. Quan trọng nhất là nước uống, một khi mưa tạnh, bọn họ phải lấy nước từ đâu? Hiển nhiên trong thị trấn cũng không thích hợp ở lâu.

Mọi người cùng hành động, lấy đến tất cả đồ có thể chứa nước trong khách sạn, ở trên mái nhà dàn một mảng lớn. Sau đó tẩy rửa sạch sẽ bể tắm trong tầng bảy, chậu thùng gì đó thay nhau đổ nước vào. Dù tính sẽ rời đi, bọn họ cũng cần thời gian chuẩn bị, thời gian này càng dài tự nhiên càng có lợi với bọn họ, mà trước đó, không có khả năng không ăn cơm không uống nước.

Hàn Linh thấy bọn họ bận rộn chỉ cười lạnh, cũng không nói gì.

Không phải ảo giác, mưa đúng là từ từ nhỏ dần, mà sắc trời cũng càng ngày càng sáng, tới ngày thứ năm, mưa to biến thành lớt phớt mưa phùn, bầu trời âm trầm u ám nhưng ánh sáng đã như cơn mưa bình thường trước tận thế. Trong mấy ngày này, hiển nhiên họ đều hiểu mưa sẽ ngừng, cho nên thừa dịp nước còn có thể dùng thoải mái, tất cả mọi người lục tục nấu nước ấm, tắm sạch sẽ từ đầu đến chân. Bụi đất chồng chất hơn nửa năm được rửa trôi, cả người nhẹ nhõm hẳn, chẳng sợ tương lai nhấp nhô trắc trở, họ vẫn tồn tại hi vọng như cũ.

Ngày này, Kiều Dũng đứng trên mái nhà, mưa phùn vương trên tóc, hắn dõi mắt nhìn chung quanh, phát hiện phố lớn ngõ nhỏ lại vẫn có zombie lượn lờ, chỗ dày đặc chỗ thưa thớt chẳng khác gì trước khi đổ mưa. Thế nhưng thành phố vốn u ám tĩnh mịch lại bị thực vật xanh biếc rậm rạp sinh sôi nảy nở tươi tốt đột ngột xuất hiện tạo ra hình ảnh quỷ dị, ngược lại là xung quanh khách sạn rất trống trải, không có loại thực vật nào sinh trưởng.

“Nên ra ngoài xem xét tình huống.” Hắn khẽ lẩm bẩm. Hàn Linh sớm đi từ hai ngày trước, lúc mưa vẫn còn nhỏ chưa tạnh hẳn, mang theo cả hai người Chu Đồng. Trước khi rời đi, cô từng yêu cầu nói chuyện riêng với Nam Thiệu nhưng lại bị hắn từ chối. Kiều Dũng có thể hiểu suy nghĩ của Nam Thiệu, cô gái kia quá nguy hiểm, không biết còn có bao nhiêu thủ đoạn chưa lộ ra, trước khi hoàn toàn tin tưởng có thể ứng phó, lựa chọn né tránh là quyết định sáng suốt nhất, chẳng sợ trong tay cô nắm giữ những bí mật vô cùng quan trọng. Ngẫm lại hai người Chu Đồng đối với cô ta nhắm mắt theo đuôi, nói gì nghe nấy, hắn chợt thấy lòng phát run, việc đó căn bản không bình thường. Dù cho thật sự mang ơn cô ta giúp họ thức tỉnh dị năng, với tác phong luôn trầm mặc của hai người thì cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy. Có điều những việc đó cũng không đáng để hắn bận tâm lúc này.

Hàn Linh vừa đi, ba người dị năng hệ thổ trong đội bắt đầu vừa hấp thu tinh hạch vừa tạo tường đất quây kín bốn phía khách sạn, chỉ để lại lối đi. Bức tường này vẫn liên tục tăng cao, vì phòng zombie và những kẻ có ý đồ xấu, có lẽ còn đề phòng những sinh vật không rõ khác.

Ra ngoài thám thính là việc phải làm, bọn họ không có khả năng trốn trong khách sạn mãi được, đến khi hết nước cạn lương, nguy hiểm sẽ tìm tới cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.