Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 61: Chiến đấu



Edit: Mạc Nhi

Beta: Yến Phi Ly

Nam Thiệu không kịp giữ anh lại, hắn biết giờ nếu hắn cũng bất chấp chạy theo thì chính là mạo hiểm vô ích, chỉ có thể kiềm chế nôn nóng trong lòng dựa theo lời Trương Dịch dặn dò, hết sức chăm chú quan sát tình huống bên ngoài để tìm kiếm cơ hội ra tay.

Không nghĩ tới Trương Dịch sẽ lao ra ngoài, Kiều Dũng cùng Thạch Bằng Tam đều lắp bắp kinh hãi, nhưng lập tức cũng chuẩn bị tinh thần tăng lớn lực công kích. Mà cái con chim kia nhìn thấy có người đi ra cũng không cào vách tường nữa, kêu một tiếng chói tai lập tức nhào về phía anh, ngay cả đà để bay lên cũng không cần. Tốc độ của nó thật sự quá nhanh, Trương Dịch căn bản không thể dùng mắt thường để nắm giữ được đường công kích của nó, anh chỉ có thể dựa vào trực giác mà chém vào không trung.

Chém một nhát, tựa như chém vào bề mặt cao su, Trương Dịch không biết mình chém trúng nơi nào nhưng cũng không dám trì hoãn lâu, vội vã lăn mình tránh né, mặc dù là như vậy trên lưng lại vẫn đau nhức, hiển nhiên là bị con chim quái lạ nọ cào trúng. Nó tạo thành một trận gió mạnh làm bụi đất tung tóe khiến người ta khó có thể mở mắt. Con chim kỳ quái một kích không trúng liền cuồng nộ kêu to lên giống như trẻ con khóc lóc nỉ non, đâm vào màng tai con người thậm chí là vào đầu đều nhức nhối ẩn đau. Động tác Trương Dịch không khỏi trì hoãn mấy giây, vai phải đau đớn như thể bị một cái móng sắt cắm vào trong người, đau đớn kịch liệt dẫn đến tay phải không còn lực, anh không kịp nghĩ nhiều liền chuyển đao cho tay trái sau đó chém lên.

Lần này khác với lần trước, lần thứ hai cảm giác của Trương Dịch như thể chém trúng nham thạch vậy, chấn động đến mức tay trái anh tê dại, thiếu chút nữa cầm đao không được, may mà anh dùng là kỹ thuật chém nghiêng từ trên xuống, nếu là dùng lực chém trực diện chỉ sợ lực phản chấn sẽ làm bị thương cánh tay trái này. Có điều con chim kỳ dị kia tựa hồ cũng ăn đau, nhanh chóng thu móng vuốt. Sống chết trước mắt, Trương Dịch cảm giác sâu sắc thần kỳ, nắm chặt lấy cơ hội chớp nhoáng đang thoáng qua, anh tránh khỏi móng vuốt con chim kia, đồng thời tay trái lại bổ về nơi đó, dựa vào lực phản chấn mà lui lại vài bước. Cánh tay phải lại vẫn đau không chịu nổi, quần áo anh đã ướt đẫm, hẳn là miệng vết thương lại chảy máu, nếu không phải trời lạnh ăn mặc nhiều lớp chỉ sợ tay phải này chỉ đành phế đi.

Tuy rằng chỉ vừa đối mặt chém được hai nhát nhưng Trương Dịch đã biết mình căn bản không làm gì được con chim kỳ quái này. Thế nhưng lúc này muốn trốn, e rằng sẽ chết càng nhanh, chỉ có liều mạng một lần sau đó lựa thời cơ lẻn vào phòng bên cạnh may ra mới sống sót. Mà con chim kia đã triệt để bị chọc giận, cộng thêm mùi máu tươi dụ hoặc, không chỉ là nó mà ngay cả là zombie ngoài kia đều bắt đầu kích động.

Mãi tận lúc này người trong phòng mới hành động, ngay khi đang con chim lạ đánh về hướng Trương Dịch, cầu lửa của Kiều Dũng và vũ khí kim loại của Thạch Bằng Tam đều đồng thời tung ra, ý đồ muốn tạo cho Trương Dịch một ít thời gian, mà Nam Thiệu dù rằng đã nóng lòng như bị lửa đốt nhưng còn phải cưỡng chế nhẫn nại. Hắn buộc mình phải tìm ra được nhược điểm của thứ kia, không để Trương Dịch hy sinh vô ích. Về phần Giới Sân và Bùi Viễn, đã dựa theo lời Trương Dịch dặn dò mà làm.

Chim kỳ dị tuy rằng thân hình linh hoạt, nhưng cánh lại vô cùng rộng, vừa bay ra liền có vẻ hơi mất cân xứng, dù nó chịu được cầu lửa cùng vũ khí kim loại công kích, cũng không thích phải chịu đựng, cho nên sau một tiếng thét bỗng nhiên đột ngột bay thẳng lên trời cao, sau đó lại lao xuống nhắm thẳng vào Trương Dịch. Một cái rơi xuống chỉ bằng thời gian một hơi thở mà thôi, Trương Dịch căn bản không kịp tránh né chỉ có thể đưa đao ra liều mạng đỡ. Bốn phía tràn ra mùi nguy hiểm khiến hô hấp của mọi người đang tránh trong phòng cứng lại, Nam Thiệu không nghĩ nhiều, bỗng nhiên quay đầu chạy về hướng trên lầu.

Trong lòng Trương Dịch biết đừng nói ánh mắt của anh theo không kịp tốc độ của con chim, ngay cả có thể đuổi kịp thì tốc độ hành động của anh cũng theo không kịp thị lực, cho nên đơn giản nhắm mắt lại tập trung tinh thần đem mỗi một dây thần kinh cảm ứng của thân thể đều điều động đến mức độ tối đa. Trong nháy mắt đó anh hoảng hốt cảm giác thân thể mình tựa hồ hoàn toàn dung nhập vào hoàn cảnh quanh mình, đồng thời đao trong tay tự nhiên chém ra, vẽ ra một đường quỹ tích diệu kỳ đến cực điểm.

Móng vuốt của con chim đã tiếp cận đầu Trương Dịch, lại đột nhiên cảm giác được nguy hiểm theo bản năng lui về phía sau nhưng vẫn bị Trương Dịch bổ trúng ngực. Khác với lần trước, lần này tuy rằng vẫn có cảm giác như chém vào cao su, nhưng anh lại tinh tường nhạ thấy được đao cắt qua cái gì đó, vì thế không chút do dự ghì chặt, rồi sau đó tính toán như trước đó thuận thế lăn né qua chim kỳ dị. Chỉ là lúc này đây anh lại không có may mắn ấy, con chim bị thương nên nổi giận căn bản không để ý tới Kiều Dũng liên tiếp phát ra cầu lửa và vũ khí của Thạch Bằng Tam, hai móng vuốt đen quắp lấy hai vai của anh bay lên trên trời.

Trong phòng truyền đến tiếng thét to, cùng lúc đó lầu hai truyền ra tiếng thủy tinh bị đập vỡ, một bóng đen nhảy xuống. Hóa ra tốc độ của chim kỳ dị quá nhanh, Nam Thiệu hiện tại mới chạy đến trên lầu thậm chí còn chưa kịp thấy rõ tình huống bên dưới đã trực tiếp phá cửa sổ mà nhảy ra nơi con chim đang quắp Trương Dịch đi. May mắn là thời cơ vừa vặn khiến hắn lập tức nhảy tới trên lưng nó.

Con chim cảm thấy trên lưng rơi xuống thứ gì đó liền bắt đầu táo bạo bất chấp tất cả mà muốn xé Trương Dịch thành hai mảnh, cứ như vậy mang theo người bay lên. Trên người nó không có da lông, thân thể trơn như lươn, Nam Thiệu căn bản không túm vào đâu được, lại thêm nó vốn cũng chỉ lớn bằng đứa trẻ bảy tám tuổi hoàn toàn chịu không nổi sức nặng của hắn, mắt thấy sắp sửa bị quăng xuống, lập tức hắn đâm ra xà beng trong tay.

“Óa… ó!!!” Bị đầu nhọn xà beng chọc trúng đầu, tuy rằng không đập nát sọ nhưng nó vẫn đau đến mức đầu óc choáng váng, thảm thiết gào rống. Mà bởi vì lần dùng lực này, thân thể Nam Thiệu đã hạ xuống hơn phân nửa, mắt thấy sắp sửa rơi xuống, lại cảm giác chân như được nâng đỡ. Hắn bất chấp tất cả thuận thế mà lên, nắm lấy cánh của con chim, đồng thời lại tiếp tục đạp vào đầu nó. Tuy rằng cái đầu kia cứng có thể so với sắt thép, thế nhưng không ngừng bị gõ mạnh như vậy, lực chấn động kia cũng đủ làm nó bị thương.

Chim kỳ dị lúc này đã không nghĩ tới Trương Dịch nữa, mà là đạp lung tung hòng nghĩ biện pháp thoát khỏi Nam Thiệu đang trên lưng của nó. Khi bị móng vuốt con chim quắp lên bầu trời Trương Dịch liền buông lỏng tay bỏ cây đao, nắm chặt hai móng vuốt kia phòng ngừa nó xé nát anh hoặc là ném anh từ trên cao xuống đất. Chẳng qua bởi vì hai bả vai đã bị vuốt chim quắp lấy đau đến vô lực, sau lại toàn lực đẩy Nam Thiệu một phen, lúc này liền chống đỡ không nổi nữa. Nhưng anh cũng biết chỉ cần mình khẽ buông tay thôi thì lập tức sẽ tan xương nát thịt, Dương Dương sẽ biến thành cô nhi, cho nên lại vẫn cắn răng gắng gượng.

Mẹ nó, cái đầu này rốt cuộc làm bằng cái đếch gì chứ! Lòng Nam Thiệu nóng như lửa đốt, vừa liều mạng đập thủng đầu của con chim, vừa thầm mắng to trong lòng đồng thời oán hận dị năng của mình quá vô dụng. Nghĩ đến dị năng, lòng hắn bỗng nhiên rung lên, đột nhiên nhớ lại lời Trương Dịch nói với hắn: Dị năng sinh mệnh chính là có thể khống chế sự sống. Nếu có thể khống chế sự sống… con chim trước mắt này hẳn cũng được tính, hắn trước đó đã cảm giác được nó tồn tại cho nên hẳn có thể khống chế mới đúng.

Tuy là nghĩ như vậy nhưng hắn quả thật không biết xuống tay từ nơi nào, cuối cùng nghĩ đến tiếp tục dây dưa như vậy nữa thì cả hắn và Trương Dịch đều sẽ rơi xuống, vì thế dứt khoát quyết định, vừa tiếp tục dùng xà beng gõ đầu con chim phòng ngừa nó tỉnh táo giở trò xấu, vừa dùng dị năng thúc đẩy thực vật và phương thức hấp thu của viên đá đen, tập trung hết tinh thần đến mi tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.