“Giống như chơi game ấy nhỉ, em cảm giác chúng ta như đang xuyên vào trong một trò chơi tận thế, không thì tại sao mỗi lần qua một khoảng thời gian chìm trong bóng tối liền xuất hiện nhiều thứ khủng bố như vậy, còn có thể thăng cấp nữa.” Trong khách sạn, vào khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa lúc huấn luyện, thiếu niên Bùi Viễn bởi vì năng lực bản thân tăng lên mà chậm rãi khôi phục hoạt bát vốn có, cậu đang hùng hồn đầy lý lẽ thảo luận cùng những người khác vấn đề tận thế đến tột cùng là như thế nào.
“Suy nghĩ kỳ quái.” Kiều Dũng không chút khách khí bình luận bốn chữ về suy đoán của cậu.
“Vậy mọi người nói xem là thế nào? Vì sao con người không phải biến thành zombie thì là thức tỉnh dị năng? Vì sao đùng một cái, tất cả động vật biến mất, thực vật thì chết héo? Hiện tại vì sao đều hồi sinh trở lại?” Bùi Viễn không phục vặn hỏi, hiển nhiên một chút cũng không sợ Kiều Dũng. Đối với nguyên nhân tận thế vì sao xảy ra, động thực vật biến mất và héo rũ, cùng với động thực vật biến dị đột nhiên xuất hiện, những hiện tượng khác hẳn lẽ thường này không phải không có ai cảm thấy kỳ quái, thế nhưng vì áp lực sống sót, mọi người đều dồn tâm tư vào việc đề cao năng lực bản thân, nghĩ cách sinh tồn, nào còn thời gian suy nghĩ những thứ khác. Đến lúc này mọi người mới có chút thời gian thở ra một hơi mà hứng thú bàn luận.
“Nói không chừng là có nền văn minh cao cấp ngoài hành tinh nào đó coi trái đất thành nơi thí nghiệm á nha, như chuột bạch ấy, mọi người biết mà ha.” Cục thịt Trần cười hì hì hùa theo Bùi Viễn.
“A Di Đà Phật, theo bần tăng thấy, nhất định là vị trí không gian của chúng ta xuất hiện dị thường, giao nhau cùng hai không gian song song nào đó, lần đầu tiên hẳn là không gian có hoàn cảnh ác liệt, sinh vật khó sinh tồn, nó không chỉ thay đổi hoàn cảnh sinh tồn, còn nhân tiện cuốn động vật đi. Cái thứ hai, khẳng định là một không gian có động thực vật biến dị chạy khắp nơi…” Giới Sân trừ bề ngoài thật sự có vẻ nghiêm túc tu hành, còn mặt khác đều không có chút dáng dấp nhà sư nào, thế mà cũng hùa theo câu chuyện viễn tưởng này.
“Dừng dừng dừng, hòa thượng, trước kia trong miếu cậu thường làm gì? Thứ hòa thượng nên học lại không học được, có phải tối ngày lo học mấy thứ linh tinh không hả?” Kiều Dũng lên tiếng ngắt lời cậu ta.
“Kiều thí chủ chớ nghiêm túc như vậy, người bình thường vẫn nên có vài sở thích nho nhỏ mới tốt.” Giới Sân mặt cũng không đỏ trả lời.
Những người khác vui vẻ, cảm thấy hòa thượng này thật sự rất hài hước.
“Cậu……” Kiều Dũng bị chọc tức nở nụ cười, còn muốn nói thêm thì nghe tiếng bước chân, Triệu Xuân vốn canh gác trên mái nhà lại vội vàng chạy vào phòng ăn.
“Có người! Có người!” Còn chưa tới gần Triệu Xuân đã hô lên, trong thanh âm lộ ra phấn khích. Không trách anh vì sao lại kích động được, thật sự đã lâu không gặp được ai khác, thế cho nên anh có cảm giác toàn thế giới chỉ còn lại có mười mấy người bọn họ. Loại ảo giác này rất không tốt.
“Cái gì?” Nghe vậy ba bốn người lập tức đứng lên, những người vẫn ngồi cũng dồn ánh mắt dừng trên người hắn, không tự chủ thẳng lưng.
“Hiện tại đang cách khách sạn không xa… Không phải, rất xa, phải qua ngõ nhỏ, ầy, thôi, mọi người tự nhìn đi, nhanh lên, chậm chút không chừng bọn họ liền chết sạch…” Triệu Xuân hoa chân múa tay, bởi vì sốt ruột mà nói năng có chút lộn xộn.
Anh còn chưa nói xong liền cảm thấy gió lướt qua bên người, những người khác đã mất tăm, chờ anh quay lại đã nhìn thấy Nam Thiệu ôm Trương Duệ Dương cùng Trương Dịch sóng vai mà đi, thân ảnh nhìn như thong thả nhưng kỳ thật cũng rất nhanh biến mất tại chỗ rẽ.
Tốc độ này còn nhanh hơn cả lúc huấn luyện đó nha! Triệu Xuân chậc lưỡi, không trì hoãn nữa mà nhanh chóng chạy lên. Chờ anh đến nơi, đám người Kiều Dũng đã trở về.
“Còn đi lên làm cái gì, mau đi cứu người.” Kiều Dũng quát.
Trong khách sạn Lý Mộ Nhiên và Bùi Viễn ở lại tiếp ứng, đương nhiên còn có Tiểu Dương Dương, những người còn lại toàn thể ra ngoài, dựa theo con đường nhìn từ mái nhà, từ khu nhà cũ trực tiếp giết qua. Đoạn đường từ khu nhà cũ tới gần khách sạn đã sớm không còn zombie, cho nên trên đường không có quá nhiều phiền toái, hơn nữa bọn họ chọn đường không có thực vật biến dị vì thế rất nhanh liền đến nơi.
Đó là một cái ngõ cụt, bị vây bên trong tổng cộng có mười hai người, trừ ba cô gái, còn lại tất cả đều là thanh niên và đàn ông tráng niên. Trong đó có mấy gương mặt mà Trương Dịch và cục thịt Trần không xa lạ, là thành viên đội tiên phong do Vương Viễn Uy cầm đầu. Lúc này đã có người bị thương, còn lại cũng đã sức cùng lực kiệt, tuy rằng vẫn cắn răng chống cự nhưng trong ánh mắt cũng đã tràn ngập tuyệt vọng, bọn họ không thể tưởng được đã tránh được dòng nước dữ, trốn khỏi nơi động thực vật biến dị bắt giết, cuối cùng vẫn chết tại nơi này.
Trong lúc bóng ma tử vong đang bao trùm lên đám người nọ, zombie bao vây bọn họ đột nhiên rối loạn, có một phần bắt đầu lui về phía sau, tựa hồ có cái gì đó hấp dẫn chúng nó.
“Mọi người tiếp tục cố gắng, hiện tại zombie chỉ còn một nửa, giết hết bọn nó chúng ta có thể tiếp tục sống sót.” Vương Viễn Uy thấy thế, tinh thần rung lên, lớn tiếng nói. Lúc này cánh tay của anh đã gần như mất cảm giác, lại còn muốn đi trước làm gương ngăn cản zombie lao lại đây, tránh cho những người khác tuyệt vọng mà buông tay.
Tình huống bên ngoài phát sinh biến hóa mọi người đã sớm chú ý tới, lúc này lại nghe đến Vương Viễn Uy kêu gọi, trong lòng nhất thời dâng lên một tia hi vọng, tinh thần vốn bắt đầu sa sút tức khắc tỉnh táo lại, nghĩ đến việc ở đây chờ chết không bằng liều mạng, giết thêm vài con zombie cũng có lời.
Zombie vây quanh bọn họ chừng trăm con, so với đám Kiều Dũng hiện tại mỗi người mỗi ngày đều phải giết hơn mười con cũng không tính là cái gì, nửa giờ liền giải quyết xong. Khi đám người Vương Viễn Uy trong vòng vây nhìn thấy bọn họ, nhất thời nảy lên cảm giác sống sót sau tai nạn, có người thậm chí không khống chế được khóc lên.
Vác trên trăm thi thể về sẽ rất phiền phức, cuối cùng mọi người chỉ đào tinh hạch, sau đó mới mang theo người sống sót được giải cứu trở về khách sạn. Trước kia lúc xây tường, Kiều Dũng còn nghĩ đến chuyện đề phòng zombie đồng thời cũng đề phòng người, thế nhưng hiện tại lại không có ý nghĩ này. Đến lông người còn khó nhìn đến thì còn có ai để mà phòng?
Đám Vương Viễn Uy trước đó hiển nhiên đã trải qua cuộc sống không tốt, nhìn qua không chỉ xanh xao vàng vọt, trong thời tiết rét lạnh, quần áo mặc trên người cũng chỉ chắp vá lung tung, có người mặc áo bông rách, cũng có rất nhiều người mặc nhiều lớp áo mỏng manh. Khi bọn họ cùng đám Kiều Dũng đến gần khách sạn, ban đầu còn bị mùi hôi thối gay mũi xông đến buồn nôn, đến khi vào trong khách sạn lại lộ ra cảm xúc hâm mộ không thôi.
“Ngồi đi ngồi đi, sưởi ấm trước.” Kiều Dũng tiếp đón đám người Vương Viễn Uy lại vừa thét to với những người khác “Mọi người, nhanh đi bảo Mộ Nhiên chuẩn bị chút đồ ăn lại đây.” Khi nói chuyện, chính hắn cũng đặt mông ngồi xuống. Tuy rằng hắn làm đội trưởng không có đặc quyền gì, thế nhưng việc bếp núc này lại chưa bao giờ quản.
“Anh bạn, nói đi, các cậu sao thế này?” Ánh mắt dừng trên người Vương Viễn Uy vừa nhìn đã biết là người cầm đầu, hắn cười tủm tỉm hỏi.
Bùi Viễn cùng với Giới Sân, Lưu Hạ đi giúp Lý Mộ Nhiên, những người khác liền ở chung quanh tìm chỗ ngồi xuống, bởi vì củi lửa hun ra quá nhiều khói, lại thêm có tường cao ngăn cản, cho nên cửa chính khách sạn mở rộng để khói tản đi, nếu không cứ tụ ở đây, cả đám có khi mắt cũng biến thành đỏ lừ như hỏa nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không mất. Nhưng dù vậy, trong phòng ăn cũng không lạnh, cho nên trừ đám người Vương Viễn Uy quần áo mỏng manh, đám Nam Thiệu lại ngồi cách khá xa.
Vương Viễn Uy còn chưa mở miệng, Kiều Dũng nhìn thấy có vài người ngồi xổm gần đống lửa còn lạnh đến mức run run, cầm lòng không đặng liền quay đầu nói với Thạch Bằng Tam vài câu, Thạch Bằng Tam gật đầu gọi Văn Bân và Hà Vu Khôn rời đi.
“Chúng tôi vốn ở trong khu nhà cách đó không xa, bị zombie phát hiện, khi trốn đi không nghĩ tới sẽ xông vào một ngõ cụt, liền bị vây ở đó.” Vương Viễn Uy đợi hồi phục chút sức lực mới mở miệng kể “Hơn một tháng qua, chúng tôi không ngừng tìm chỗ ở mới, lại không ngừng bị săn đuổi.” Nói tới đây, ánh mắt anh không khỏi hiện lên vẻ bi thương. Trước khi trấn nhỏ không bị thất thủ, tiểu đội bọn họ tuy rằng so ra kém người dị năng, nhưng ngày qua ngày cũng không tệ, ai biết hiện tại lại lưu lạc đến mức ăn bữa nay lo bữa mai.
“Mấy người cũng là ngay từ đầu đã bị vây ở trong trấn?” Kiều Dũng hỏi, hắn có đôi chút ấn tượng với đám Vương Viễn Uy và ba cô gái kia, đều là tham gia ngày đầu tiên tấn công thị trấn, cho nên mới có suy đoán này.
Vương Viễn Uy lắc đầu “Ngày đó khi zombie bạo động trong thị trấn, chúng tôi đã thay ca với một tiểu đội khác, đang ở ngoài nghỉ ngơi, gặp rất nhiều zombie đuổi theo, căn bản là không ứng phó được cho nên mới cùng những người khác ngồi xe trốn về thị trấn. Những người trong trấn vốn tính hôm sau lại phái người đi giải cứu người bị nhốt bên kia, lại không nghĩ rằng đột nhiên đổ mưa to, sau đó…” Một bộ áo bông với quần dày đưa tới trong tay Vương Viễn Uy, anh dừng lại, ngẩng đầu nhìn hướng Văn Bân mặt mang tươi cười, ánh mắt lộ ra cảm kích, tay tiếp nhận ôm vào trong ngực “Cám ơn.”
Nhìn những người khác đều được phân quần áo, anh mới tiếp tục nói “Sau này trấn bị ngập, thêm thời tiết lạnh, chết đuối chết cóng gần nửa số người, còn lại toàn bộ đều chen trong mấy nhà lầu vất vả sống sót. Không nghĩ tới mưa còn chưa hoàn toàn dừng lại, xung quanh đã sinh ra rất nhiều thực vật đáng sợ, giống như trong một đêm cả trấn đều bị ném vào rừng sâu vậy.” Nói đến đây, anh nâng tay lên lau mặt, như muốn lau hết đi sợ hãi lúc ấy cùng sự gian khổ khi chạy trốn.
“Rất nhiều người dị năng có xe liền lái xe chạy đi. Những người còn lại… Sau đó lại gặp một ít động vật hung mãnh tàn bạo, không còn ai dám ở bên ngoài, mọi người đều chạy đến đây. Vốn có mấy trăm người, cuối cùng bị phân tán chỉ còn lại mấy người chúng tôi.” Về phần những người khác, rốt cuộc là chạy tới nơi khác hay là đã táng thân trong bụng động thực vật biến dị, anh không nói. Sau đó chỉ ba cô gái kia “Chúng tôi gặp ba cô gái này trong trấn, nghe nói tiểu khu bị zombie vây nhốt trước đó cũng bị thực vật biến dị chiếm cứ.”
Trần Vi mặc dù gầy, nhưng vẫn có thể nhìn ra ngoại hình không tệ, lúc này cô vừa mặc xong quần áo được phân cho, xấu hổ cười với Kiều Dũng “Tổ trưởng Kiều.” Sau đó lại nhìn về phía Lưu Hạ, kêu một tiếng “Đội trưởng Lưu.” Hóa ra cô là thành viên trong tiểu đội hai mươi người mà Lưu Hạ quản lý trước đây.
Hai cô gái khác một người tên là Thôi Nhị, một người tên là Đường Ưu Thiến, đều thuộc đội của Hùng Hóa. Các cô sớm đã nhận ra đội trưởng nhà mình, chỉ là không dám chào hỏi, bởi vì lúc trước khi đám người Kiều Dũng rời đi đã báo cho từng người. Các cô giống đa số mọi người, không muốn đội mưa nguy hiểm, lại không nghĩ rằng cuối cùng vẫn bị buộc không thể không trốn khỏi nơi đó.
“Chỉ còn vài người thôi sao, những người khác đâu?” Kiều Dũng cũng không để ý các cô xấu hổ, mà là quan tâm hỏi. Trong suy nghĩ của hắn, lúc ấy lựa chọn ở lại là chuyện bình thường, mà đi trong bóng đêm giữa trời mưa lạnh trong bầy zombie giống như bọn họ mới bất thường.
“Rất nhiều người đã bị cây biến dị quấn lấy, chỉ có hai ba mươi người trốn ra được, hầu như đều là người dị năng. Bọn họ không chịu mang tụi em theo… Nếu không phải gặp được anh Vương, có lẽ chúng em đã sớm chết.” Trần Vi thản nhiên trả lời.
Nghe đến đó, tâm tình mọi người đều trở nên nặng nề, phải biết nhân loại vốn không còn nhiều, qua lần này, không biết còn bao nhiêu người có thể sống sót.
“Trước ăn chút đồ đi đã.” Lý Mộ Nhiên và Bùi Viễn bưng hơn mười cái bát đi tới, phá tan không khí trầm lắng. Giới Sân và Triệu Xuân bưng một nồi lớn theo ở phía sau, trong nồi nấu mì, thả chút chân giò hun khói cùng dưa muối, còn có cải thìa Nam Thiệu cung cấp khi rảnh rỗi.
Mùi thơm bay tới khiến đoàn người đã lâu chưa được ăn một bữa nóng hổi không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt không thể dời khỏi nồi to, nếu không phải còn biết không thể quá phận, lúc này chỉ sợ đã nhào lên cướp.