Qua thật lâu, Nam Thiệu mới quay đầu, hôn lên môi Trương Dịch thật nhẹ nhàng, hàm hồ nói một câu rồi sau đó mới tiếp tục. Trương Dịch không nghe rõ nhưng tinh thần đã không còn tỉnh táo để hỏi lại. Đợi sự tình xong xuôi, hai người rốt cuộc không kiên trì được nữa, ôm nhau cùng ngủ.
Nam Thiệu chỉ ngủ khoảng một giờ liền ép buộc chính mình tỉnh lại, cẩn thận rút khỏi thân thể Trương Dịch, sau đó giúp anh lau sạch sẽ, mặc quần áo lại cho anh, chuyển anh đến trên giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn. Lúc này trời giá rét đông lạnh, nếu hai người cứ ngủ trên đất như vậy một đêm, thì cho dù cả hai không bị thương cũng sẽ bị lạnh chết.
Giữa quá trình, Trương Dịch từng tỉnh lại nhưng sau khi xác định không có vấn đề gì xảy ra lại nằm xuống giường tiếp tục ngủ say. Anh khác với Nam Thiệu, anh không thể dựa vào tinh hạch khôi phục sức lực, chỉ có dùng giấc ngủ để bù lại. Mà Nam Thiệu sau khi chăm sóc Trương Dịch lại thu thập bản thân sau đó lấy nước trong ba lô ra, trước cho Trương Dịch uống mấy ngụm, tự uống rồi mới đi tìm tinh hạch bọn họ để lại trong phòng, trong khi bầy chim vẫn không biết mỏi mệt va chạm tạo ra tiếng động bắt đầu hấp thu.
Không thể không nói, Thạch Bằng Tam tạo tường kim loại rất chắc chắn, lũ chim va đập một đêm cũng không thể công phá. Khi Trương Dịch tỉnh lại, Nam Thiệu đang xử lý xác của vài con chim đã chết. Ngọn lửa của cây nến bị gió xuyên qua từ lỗ hổng thổi cho không ngừng lay động, khiến cả gian phòng đều tràn ngập bóng ma đung đưa, tiếng chim kêu bên ngoài kết hợp với tiếng va chạm khiến người ta cảm giác không khí đáng sợ đến cực điểm, giống như thân ở trong một hầm mộ.
“Anh thế nào?” Nghe được động tĩnh, Nam Thiệu ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt ôn nhu đến mức như thể khiến người khác chìm vào trong đó.
Trương Dịch bị nhìn có hơi ngượng ngùng, tối hôm qua chỉ do nhất thời xúc động, cảm động vì Nam Thiệu quay lại, lại vì Dương Dương mất tích nên lòng dạ rối bời, hơn nữa tình cảnh không mấy lạc quan, đủ loại tích lũy cùng một chỗ khiến anh nổi lên tâm tình muốn hồi báo tình cảm Nam Thiệu dành cho mình. Mà chỉ có việc này trực tiếp nhất, cũng tốt nhất để chứng tỏ tâm ý của anh. Bằng không, muốn một tên đàn ông như anh nằm dưới thì cho dù là ai cũng sẽ có chướng ngại tâm lý. Cho dù bình thường đã chuẩn bị, phỏng chừng đang làm đến một nửa cũng sẽ theo phản xạ đạp người kia xuống giường, ngược lại ngày hôm qua anh cũng không còn sức lực, cho nên cứ tùy ý đối phương lăn qua lăn lại.
“Vẫn tốt.” Anh chống đỡ ngồi dậy, mượn động tác che giấu xấu hổ trong lòng, lưng tựa vào đầu giường, chỉ cảm thấy toàn thân không một chỗ nào là không đau nên dù hai người có làm chuyện này đi chăng nữa cũng thấy không có gì “Có tinh hạch sao?”
Nam Thiệu gật đầu, lấy ra tinh hạch đưa tới trước mặt anh, lại là tinh hạch cỡ hạt đậu phộng có màu cam, cũng giống như của con mèo đen, sau đó lại đưa xác một con chim lại đây “Anh xem thứ này.”
Lúc trước bởi vì bị tập kích bất ngờ, cộng thêm số lượng chim đen quá lớn, ứng phó không nổi, cho nên đối với hình dạng chúng, đám người Trương Dịch không thể thấy rõ ràng. Lúc này mới phát hiện con chim đen đó có lẽ không thể gọi là chim, mặc dù có đôi cánh như của chim ưng, thế nhưng lại là đầu chuột thân mèo, móng vuốt màu xanh, còn có một cái đuôi dài như của chuột, hình dạng này thật sự khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
“Thứ này nếu có thể ăn, ít nhất nguồn thức ăn của chúng ta đã có thể giải quyết rồi.” Hai tay Trương Dịch đau cũng không nâng lên nhận, đến lúc này không thể không hâm mộ thể lực và khả năng khôi phục của người dị năng.
“Anh đói bụng phải không, ăn chút gì đó đi.” Nghe đến thức ăn, Nam Thiệu lấy phần cơm trong ba lô ra đưa tới trước mặt Trương Dịch. Tay hắn dính đầy máu đã sẫm màu đọng lại, lau cũng lau không sạch, lại tiếc dùng nước rửa, trong nháy mắt bọn họ lại về với tình cảnh ban đầu, khi mà lôi thôi thiếu nước sinh hoạt. May mắn trong WC còn có nước có thể dội, không thì hai người bị nhốt trong một gian phòng sắt, mùi vị kia liền không thể chịu nổi.
Tay Trương Dịch cũng không được sạch sẽ lắm, hai người tìm kiếm chung quanh, thấy bàn chải trước kia cả hai từng dùng, dùng nước rửa một chút, sau đó xem như đũa gắp thức ăn. Người thực hiện mấy việc kể trên đương nhiên là Nam Thiệu.
“Trước khi quay lại tôi bảo Mập mạp lấy một bao thức ăn và nước uống, hơn nữa trong phòng vẫn có sẵn cũng đủ cho chúng ta ăn một thời gian.” Nam Thiệu thuận miệng nói. Lúc trước khi đám Vương Viễn Uy đến, bọn họ vì phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mỗi người đều để một ba lô thức ăn và nước uống trong phòng. Đây cũng là lí do vì sao Trương Dịch lựa chọn trở về nơi đây. Đương nhiên, đống thức ăn đó có thể chống đỡ đến khi tìm thấy Dương Dương và Lý Mộ Nhiên hay không, hoặc là cửa phòng có chịu nổi sự tấn công của chim đen hay không, những chuyện này không phải anh chưa từng nghĩ tới. Thế nhưng đôi khi biết rõ là đường chết lại vẫn không thể không kiên trì đi về phía trước, ít nhất so với vài căn phòng chung quanh khách sạn, phòng này càng chịu được lâu hơn.
“Thứ này ăn thịt người, tôi hoài nghi nó giống con mèo công kích Dương Dương lúc trước, thịt không thể ăn.” Nam Thiệu tiếp tục nói, nhưng trên tay lại vẫn cắt bỏ một viên thịt nhỏ thử để lên nướng trên ngọn nến. Quả nhiên không bao lâu liền tản ra một mùi thối khó ngửi.
Trương Dịch vốn hoàn toàn không nghĩ chim lại ăn thịt người, đến khi nghe Nam Thiệu nói, thì cho dù thịt này nướng lên thơm ngào ngạt, phỏng chừng anh cũng ăn không vô nữa.
“Cậu thấy thế nào?”Anh mở lời chuyển đề tài.
Nam Thiệu ném thịt vào trong thùng rác, mắt nhìn ra cửa sổ, chỗ đó bị vô số chim chuột che kín, ánh mặt trời cơ hồ không thể lọt vào, dù muốn hay không hắn cũng sẽ không lãng phí nến. “Tôi không sao, tối qua hấp thu không ít tinh hạch, thể lực đã khôi phục, mấy vết thương bên ngoài không có vấn đề gì lớn.” Người dị năng bị thương khôi phục nhanh hơn người bình thường, đặc biệt hắn còn là dị năng sinh mệnh.
Hai người đều ăn ý tránh nói về chuyện của Dương Dương, bởi vì bây giờ bọn họ còn không có năng lực lao ra ngoài tìm người, thảo luận chỉ biết gia tăng nôn nóng và lo lắng trong lòng mà thôi, căn bản là vô ích.
“Tôi ngủ một lúc nhé, có chuyện cứ gọi tôi.” Nam Thiệu cất tinh hạch đi, lấy một khăn mặt dùng sức chà tay, nhưng vết máu chà thế nào cũng không sạch, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ. Sau đó cứ như vậy nằm đến bên cạnh Trương Dịch, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của anh, cơ hồ nằm xuống lập tức phát ra tiếng ngáy. Một đêm không ngủ tuy rằng năng lượng tinh hạch có thể bổ sung thể lực, nhưng chung quy không thay thế được việc não cần nghỉ ngơi.
Trương Dịch nhìn cửa sổ và cửa chính, thấy trong một thời gian ngắn sẽ không bị phá, liền thổi tắt nến, nhẹ tay đặt ở trên đầu Nam Thiệu, chính mình cũng nhắm mắt, chẳng qua lỗ tai lại tùy thời chú ý động tĩnh bên ngoài.
Lần này tuy rằng nơi nơi đều là vết thương, nhưng không bằng lần đó gặp phải con chim lỳ quái cùng dây leo đỏ khiến anh bị thương nặng, ngày hôm sau Trương Dịch lại dưỡng đủ tinh thần nên đã có thể đi lại, cộng thêm Nam Thiệu giúp ôn dưỡng sinh mệnh, đến ngày thứ ba anh liền quyết định bắt đầu động đao giết đám chim chuột kia. Phương thức giết rất đơn giản, mở cửa ngoài cho chúng vào một đám rồi đóng cửa, giết xong lại tiếp tục. Như vậy liền có thể quản lý tiết tấu chiến đấu, không cần lo lắng chịu vết thương nặng.
Lần đầu tiên thả khoảng mười con, hai người cùng nhau ra tay không mất quá nhiều thời gian, những con chim đó tuy rằng linh hoạt nhưng khi nghe thấy mùi máu tươi trên người bọn họ liền như không muốn mạng tự lao đến, căn bản không né không tránh. Nhưng dù thế hai người lại vẫn chịu không ít vết thương.
“Lần nữa, chậm một chút cũng không sao, cố gắng tránh bị thương.” Cảm giác được áo sơ mi thấm vào máu cùng mồ hôi, dính dính khó chịu, thế nhưng mày Trương Dịch cũng không hề nhăn. Số lượng chim quá nhiều, bọn họ chịu bị thương để đề cao tốc độ giết là không ổn, dù sao giết chúng cũng không phải chỉ là một hai ngày, còn không bằng ngay từ đầu liền bảo vệ tốt chính mình, sau đó chậm rãi nâng cao tốc độ.
Nam Thiệu ừ một tiếng, hiển nhiên hiểu ý anh muốn nói.
Kế tiếp hai người chỉ bỏ vào năm sáu con, bởi vì không đốt nến, trên hành lang đã bị xác chim tràn ngập, căn bản thấy không rõ lắm, chỉ có thể bằng cảm giác đánh giá ước lượng. Trương Dịch dựa vào nhĩ lực phán đoán phương hướng công kích của chúng, hoặc chém hoặc né tránh, mà Nam Thiệu trực tiếp tập trung dị năng ở hai mắt, thông qua màu sắc của sinh mệnh lực liền có thể thấy rõ vị trí di động của sinh mạng trong gian phòng. Đương nhiên, việc này tương đương với phải tiêu hao dị năng, nhưng đã có đầy đủ tinh hạch, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy để tăng dị năng.
Trong lần này Trương Dịch giết hai con, Nam Thiệu giết ba con, so với trước đó giết mười con còn tiêu phí nhiều thời gian hơn, nhưng đó là bởi vì còn chưa thích ứng loại phương thức tác chiến mới, cho nên vẫn còn lúng túng. Hai người cũng không nổi giận, tiếp tục thả chúng vào.
Đợt thứ hai, thứ ba, thứ tứ luân phiên… Không biết giết đến lần thứ mấy, hai người rốt cuộc xử sạch lũ chim thả vào mà không bị thương, dưới đất cũng đã phủ kín thi thể. Bọn họ dừng lại, ăn một chút rồi uống nước, sau đó lấy hết tinh hạch trong đầu lũ chim đã chết, về phần thi thể chim ném ra ngoài từ khe cửa đã bị đồng loại của chúng chia nhau không còn một mảnh, có một số con có ý đồ chen vào từ trong khe cửa hẹp, đương nhiên là bị quyết đoán xử lý.
Nghỉ ngơi xong, lại bỏ vào số lượng gấp đôi, hai người lại bắt đầu về tới trạng thái khi giết năm con, luống cuống tay chân, nhưng so với ban đầu, số vết thương đã giảm bớt. Trương Dịch vừa giết vừa cân nhắc vung đao thế nào để có thể ngăn trở công kích mà lại có năng lực giết địch, Nam Thiệu thì lại muốn sử dụng dị năng để tấn công. Có điều thu hoạch ngày đầu tiên chính là, khi đối mặt mười con chim chuột thì đã giảm nhỏ xác xuất bị thương, nhưng không thể đạt đến mức hoàn toàn không lành lặn, về phần tính toán trong lòng đương nhiên là không thể đạt thành.
Nghỉ ngơi một đêm rồi ngày kế lại tiếp tục. Liên tục mấy ngày, hai người giết gần ngàn con, nhưng số lượng chim bên ngoài dường như không giảm bớt chút nào, mắt thấy cửa sổ sắp không chịu nổi va chạm mãnh cùng vết cào như móng sắt.
Nam Thiệu đưa ra quyết định, để tránh cửa sổ sau khi bị phá làm luống cuống tay chân “Đổi phòng thôi.”
Hai người nghiên cứu một chút ba căn phòng khác được Thạch Bằng Tam gia cố thêm kim loại, cuối cùng xác định rõ con đường di chuyển. Thu thập hết đồ chưa ăn, mang một ba lô trên người, mở cửa liền xông ra ngoài, rời khỏi nơi bị mùi chim chết cùng mùi máu tươi tràn ngập. Trong phòng còn dư lại một bao thức ăn hai người không lấy đi, bởi vì nếu hai người đeo nhiều hơn liền sẽ biến thành trói buộc.
Hai căn phòng cũng không xa nhau lắm, nhưng dưới tình huống hành lang đã bị chim chuột nhồi đầy, lại khiến cho người ta có loại cảm giác cách xa nhau ngàn dặm. Hai người lại giống như trở về ngày đầu, cái loại cảm giác chiến đấu đẫm máu hăng hái làm cho ngay cả thở ra một hơi cũng cảm thấy khó khăn, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, cảm giác đã khiến người ta chết lặng, mấy ngày huấn luyện dưới loại tình huống này căn bản không có cách sử dụng, ngoại trừ liều mạng cứng rắn chống lại thì cũng không có biện pháp khác.
Nam Thiệu quen sử dụng dị năng xác định sự tồn tại của thân thể có sinh mệnh, lúc này chỉ cảm thấy xung quanh tất cả đều là điểm sáng di động nhanh nhẹn, rậm rạp xen kẽ giữa không trung, phía dưới, trên trần nhà, không chỗ nào không có, nhìn thôi cũng khiến hắn choáng váng hoa mắt, thấp thỏm nôn nóng, dị năng trong cơ thể cũng bị ảnh hưởng. Hắn áp chế không được không khỏi khó chịu quát to một tiếng, sau đó liền cảm giác được dị năng tán loạn kia bỗng nhiên bắn ra khỏi thân thể, dù là dưới tình huống này, hắn lại vẫn dùng hết toàn lực dẫn dị năng tránh khỏi Trương Dịch. Trong tình cảnh chim chuột phát ra tiếng chít chít ồn ào, khó chịu trong cơ thể hắn không còn, dị năng cũng đồng dạng tiêu hao hầu hết, dưới chân mềm nhũn cơ hồ không đứng thẳng được.
Trương Dịch đi sau đột nhiên cảm thấy áp lực không còn, lũ chim rụng xuống như mưa, đang thấy lạ liền nhìn thấy thân thể Nam Thiệu lung lay, nhanh chóng tiến tới đỡ, lại phát hiện đối phương giống như mất tất cả sức lực, nếu anh không cố gắng đỡ sẽ té ngã trên đất. Lại liên hệ tình huống vừa xuất hiện, lẽ nào còn không biết Nam Thiệu làm cái gì, không khỏi rống giận “Cậu làm gì vậy!” Nếu anh không ở đây, dị năng không còn, tên quỷ này còn giữ nổi mạng sao? Mắng thì mắng, anh cũng không dám dây dưa, nắm chặt thời gian bầy chim còn chưa vào phòng, liền kéo Nam Thiệu hướng về căn phòng chỉ còn cách bốn năm bước.
Nam Thiệu nắm đao không nổi, thả rơi xuống mặt đất, cũng cố không nổi nữa, chỉ có thể dành dụm sức lực giúp Trương Dịch thoải mái một ít, miệng cười khổ trả lời “Tôi cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này.” Cự ly ngắn như vậy đáng ra không nên dùng dị năng. Nhưng không thể phủ nhận, được người yêu lo lắng cảm giác không tệ chút nào.
Còn kém hai bước là sẽ đụng tới cửa, đàn chim khác đã bay tới, Trương Dịch không còn sức để nói, chỉ có đao trong tay vung lên, không chỉ bảo vệ chính mình còn phải lo bảo vệ Nam Thiệu. Lúc này anh không có biện pháp suy nghĩ chiều dài đao có có đủ để ngăn cản lũ chim hầm hập bổ tới cắn Nam Thiệu hay không, càng không có tâm tư tính toán đường đao sao cho ngắn, nhanh, hoặc là như thế nào mới vẽ ra một đường đao bảo vệ được cả hai người, anh chỉ có thể để não trống không, dựa vào trực giác cùng thính lực chém giết lũ chim cách gần nhất.
Hai bước mà ước chừng đi gần nửa giờ, toàn bộ tâm trí Trương Dịch đều tập trung vào việc ngăn cản công kích của lũ chim, Nam Thiệu thì nắm chặt thời gian hấp thu tinh hạch hi vọng có thể mau chóng khôi phục sức khỏe. Hai người ai cũng không chú ý tới lũ chim kia thế nhưng lại không thể tạo thành bất kì thương tổn nào với bọn họ, Trương Dịch phòng hộ có thể nói là kín không kẽ hở. Đợi Nam Thiệu rốt cuộc có thể tự bước đi thì cũng đã đến trước cửa, cánh cửa kia chỉ khép hờ, hiển nhiên đối với phòng không người thì bầy chim chuột không có bất cứ hứng thú nào. Trương Dịch ngăn đám chim tấn công tới, đợi Nam Thiệu vào phòng thì anh mới theo sau. Khi cửa đóng lại, vẫn có hai con chim chen vào bị Trương Dịch thoải mái chém đứt đầu.
Cắm gậy sắt chèn cửa, hai người ai cũng không nói chuyện, xác định trong phòng đã không còn nguy hiểm, buông bao, liền ngồi xuống nghĩ lại cảm giác chiến đấu lúc trước. Ánh sáng trong phòng rất nhanh bị lũ chim ngoài cửa sổ theo tới che kín, chìm vào bóng tối. Thời gian này bọn họ đã quen trên người thỉnh thoảng xuất hiện vết thương, nên cũng chẳng buồn bận tâm xử lý.
Trầm mặc như vậy vẫn tiếp diễn đến ngày kế, hai người tùy tiện ăn chút gì đó, đơn giản trò chuyện hai câu, liền bắt đầu thông lệ mỗi ngày huấn luyện giết chim. Đao của Nam Thiệu đã rớt ở bên ngoài, trong tay không có vũ khí, cho nên lần này hai người không dùng phương pháp như trước, mà do Trương Dịch dùng đao yểm hộ, Nam Thiệu dùng một ngày một đêm để lĩnh ngộ cách giết chim chuột bằng dị năng.
Lần này bỏ vào hai mươi con chim phần lớn đều là Trương Dịch giết, chỉ có năm con chết do Nam Thiệu dùng dị năng tấn công, hai người không bị thương thế nhưng Nam Thiệu lại cảm giác đầu đau như kim đâm, là dấu hiệu do sử dụng dị năng quá độ.
“Quá chậm.” Nam Thiệu lắc đầu. Hắn cần phải xử lý một cái sau đó lại tụ tập dị năng đối phó một con khác, loại tốc độ này nếu không có Trương Dịch chống đỡ hắn sớm đã chết không biết mấy trăm lần.
“Chậm cũng không sao, chỉ cần không giống ngày hôm qua là tốt rồi.” Trương Dịch trả lời, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, rõ ràng là một mảnh tối đen, anh lại như xuyên thấu qua mà nhìn nơi xa xôi nào đó.
Nam Thiệu không thấy biểu tình của Trương Dịch, lại có thể mẫn cảm nhận thấy cảm xúc trong anh biến hóa, cho nên lập tức vứt bỏ vấn đề của bản thân, đưa tay để trên vai anh, khẽ an ủi “Có Mộ Nhiên, sẽ không sao.” Dị năng của Lý Mộ Nhiên chỉ trong thời khắc sinh tử mới có tác dụng, chỉ cần cô vẫn mang theo Dương Dương bên người, vậy không cần lo lắng.
“Ừ.” Trương Dịch không bàn luận về vấn đề này, lên tiếng trả lời sau đó vỗ vỗ cái tay đặt ở trên vai mình, đứng dậy nói “Tôi đi nhặt đao cho cậu.”
“Anh đưa đao cho tôi mượn, tôi đi.” Nam Thiệu sao có thể để anh đi mạo hiểm.
Trương Dịch cười bảo “Tôi sẽ không để mình bị thương.” Nói xong, không chừa cơ hội cho Nam Thiệu phản bác, cầm đao đi về phía cửa “Tôi vừa ra cậu liền đóng cửa lại, chờ tôi kêu thì mới được mở ra.”
Nam Thiệu không lay chuyển được anh, chỉ có thể dựa theo lời anh dặn mà làm, chờ sau khi anh rời khỏi đây, hắn liền canh giữ cạnh cửa không dám rời khỏi, đồng thời nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sợ đến lúc cửa mở muộn lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn. May mà Trương Dịch trở về rất nhanh, chỉ tốn hai ba phút, quả thực như theo như lời anh nói vậy, không có thêm vết thương mới nào.
Nam Thiệu biết mình cần phải cố gắng không thì đối phương sẽ vượt xa hắn, bỏ hắn lại đằng sau. Hôm sau, hắn vừa luyện tập công kích bằng dị năng, vừa tiếp tục luyện đao thuần thục, hơn nữa, trong lòng hắn còn có một ý tưởng, đó chính là lợi dụng ưu thế dị năng, trực tiếp hấp thụ sinh mệnh từ sinh vật khác, như vậy liền không cần lo lắng dị năng hao hết. Thế nhưng đến tận khi hai người bắt đầu ra khỏi phòng dọn dẹp khách sạn, hắn cũng không thể thực hiện được ý tưởng đó.
Trương Dịch kỳ thật vô cùng nóng vội, thế nhưng anh cũng hiểu, chỉ khi có đầy đủ năng lực mới được ra ngoài tìm người, nếu không không chỉ an toàn bản thân khó đảm bảo, mà còn hại cả Nam Thiệu. Nếu Lý Mộ Nhiên mang theo Dương Dương còn trốn trong khách sạn, bầy chim chuột chưa bị xử lý sạch sẽ mà mình đi tìm chỉ làm bọn họ càng thêm nguy hiểm. Cho nên anh chỉ có thể nhẫn nại, nhẫn nại đến khi hai người có thể đi ra ngoài xử lý mà vẫn có thể bình an vô sự trở về. May mắn Nam Thiệu không để anh đợi lâu lắm.
Đến tột cùng có bao nhiêu chim trong khách sạn và khu vực chung quanh, Trương Dịch hay Nam Thiệu cũng không biết, có lẽ là hàng ngàn con, lại hoặc là cả trăm triệu, bởi vì chúng nó va chạm cơ hồ không ngừng nghỉ, trừ phi không cần ăn bằng không chỉ có thể là chúng nó từng nhóm luân phiên làm chuyện này. Mà mặc kệ có bao nhiêu, bọn họ đều cần tiêu diệt sạch sẽ, bằng không không thể an tâm tìm kiếm Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương, càng sợ dị năng của Lý Mộ Nhiên lại mất khống chế, mang theo Dương Dương trở lại nơi này.
Trên đường đi, không gian rộng hơn so với trong phòng, nhưng khi đi ra thì chim vẫn tràn ngập, trần nhà, dưới đất, vách tường, cùng với không trung. Thi thể trên mặt đất đã sớm bị ăn sạch sẽ, ngay cả lông và xương đều không còn, tinh hạch không kịp đào cũng bị nuốt mất. Chim chuột từng ăn tinh hạch càng trở nên lợi hại, may mà còn chưa đạt tới trình độ đao súng vô dụng, không thì hai người lại phải đau đầu.
Phạm vi dọn dẹp vẫn hạn chế ở trước cửa, bởi vì mỗi khi giết chết một con chim, sẽ có con khác bù vào, làm cho người ta cảm giác như giết mãi không hết, mệt mỏi uể oải. May mà hai người đều có tâm chí kiên định, cũng không nổi giận, mỗi ngày ăn chút đồ liền mở cửa giết chim, thẳng đến khi mệt mỏi mới có thể về phòng nghỉ ngơi, ăn nghỉ xong lại tiếp tục, nghìn lần một điệu lặp lại loại hoạt động này, chưa từng bỏ dở. Duy nhất đáng tiếc là bọn họ không có biện pháp cướp đoạt tinh hạch, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị con chim khác nuốt mất. Mà Nam Thiệu cần tinh hạch, chỉ có thể đưa chúng vào trong phòng mới có thể thu hoạch.
Cũng chính bởi vậy, càng về sau chim chuột càng trở nên lợi hại, làm cho bọn họ lại đổi phòng hai lần. Nhưng đồng thời, sức chiến đấu của bọn họ cũng từ chán nản lại chuyển thành hung hiểm chém giết ngày càng mạnh hơn, so với ban đầu đã là khác nhau một trời một vực. Có lẽ do trong lòng nhớ mong Trương Duệ Dương, có lẽ do hoàn cảnh rất hiểm ác cùng thời gian quá gấp gáp căn bản không cho phép nghĩ cái khác, tóm lại trong khoảng thời gian này chân Trương Dịch vẫn không bị tái phát khiến cho anh và Nam Thiệu giảm đi không ít phiền toái.
Sau khi đã giết một tháng liền, từ ban ngày ngủ đến nửa đêm, Trương Dịch đột nhiên tỉnh lại, vì bỗng nhiên bên ngoài thật im lặng. Không có tiếng đập, cũng không có tiếng cào tấm sắt phát ra âm thanh chói tai, khiến anh vốn đã quen cái loại ồn ào này hơi không thích ứng.
“Chúng đi rồi.” Nhận thấy được anh tỉnh lại, Nam Thiệu đang tu luyện mở miệng. Dị năng của hắn lúc này đã có thể một lần bắn chết chín con chim, tuy không thể so với lần đầu tiên, nhưng với hắn mà nói, tiến triển đã xem như không tệ, ít nhất loại đánh vững đánh chắc này không cần lo lắng hao hết dị năng. Tiếc nuối duy nhất là ý tưởng hấp thu sinh mệnh của hắn vẫn không thể thành công.
Trương Dịch yên lặng nghe một lát, quả thật không nghe được tiếng của bầy chim, cái loại mùi vị tanh tưởi trên người chim chuột cũng tản đi không ít, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại bọn họ đã ở trong phòng gia cố kim loại cuối cùng, nếu chim chuột không rút đi, rất nhanh bọn họ liền không còn chỗ dung thân, đến lúc dù có thể bảo tồn tính mạng, chỉ sợ cũng không thoải mái như bây giờ. Số lượng chim chuột thật sự nhiều lắm, anh thậm chí không thể tính bọn họ đến tột cùng đã giết bao nhiêu.
Đợi đến khi mặt trời mọc, từ cửa sổ tràn vào ánh sáng, hai người ra khỏi phòng, nhìn đường đi đã bị lũ chim phá hư thành một đống hỗn độn, mặt tường và trần nhà bong tróc, nơi nơi đều là vết cào, vết máu, lông chim phân chim, ván cửa bị đâm cho gập ghềnh lung lay sắp đổ, ánh mặt trời từ một gian phòng khác rộng mở chiếu vào hành lang, làm người ta cảm giác như rốt cuộc trở lại nhân gian. Đi ra bên ngoài khách sạn, quả thật không nhìn thấy một con chim nào, không biết chúng nó xuất phát từ nguyên nhân gì đột nhiên rời đi, nhưng mặc kệ thế nào, đối với bọn họ đều có thể xem như một chuyện tốt.
Tường đất vây quanh khách sạn bị cào ra không ít chỗ hổng, mặt trên vẫn còn những vết cào sâu hoắm, không chỉ vậy, vẻ ngoài khách sạn càng là vô cùng thê thảm, thủy tinh vỡ tan, tường ngoài cơ hồ bị lột đi một tầng, có vẻ loang lổ xấu xí, đã hoàn toàn không thích hợp cho người ở.
Hai người cũng không trì hoãn, tìm khắp khách sạn một lần, cả kho hàng phía dưới cũng không bỏ sót, không có dấu vết Lý Mộ Nhiên và Trương Duệ Dương lưu lại, cũng không thấy được xà beng Mộ Nhiên tùy thân mang theo hay dao nhỏ của Trương Duệ Dương. Điều này làm cho bọn họ thoáng thả lỏng, kế tiếp liền bắt đầu thu thập thức ăn nước uống trong khách sạn, một phần đặt trong phòng bếp ít bị phá hư, một phần khác đặt trong kho hàng. Vì những người sóng sót vô tình đến đây, đồng thời vạn nhất Lý Mộ Nhiên mang theo Dương Dương trở lại, cũng sẽ có đồ ăn. Hai người dùng ba lô mang theo hai bao thức ăn nước uống, lưu lại lời nhắn trong phòng ngủ, bếp và cả kho hàng cho Lý Mộ Nhiên, bảo cô mang Dương Dương tới căn cứ Bác Vệ hội hợp. Nhưng sau khi rời khách sạn, bọn họ lại không trực tiếp đi Bác Vệ, mà là bắt đầu tìm kiếm trong thị trấn cùng bốn phía xung quanh, không bỏ sót nơi nào. Bởi lẽ, đến Bác Vệ rồi mà muốn trở về cũng không phải chuyện dễ dàng.