Nam chủ đã trải qua mấy tháng gian nan hiểm trở, cửu tử nhất sinh, rốt cục thành công đến B thị.
Lúc vệt sáng mặt trời đầu tiên từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đôi mắt màu đen ung dung tỉnh lại, Ngao Mộ Thiên quay đầu nhìn người trong ngực mình còn đang ngủ say, sủng nịch cười cười, nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn, sau đó cẩn thận đứng dậy, mặc quần áo tử tế, giúp Dịch Nhiên dịch góc chăn, Tiểu Nhiên lông mi dài mảnh có chút nhăn lại, sau đó lại giãn ra, ôm chăn tiếp tục ngủ.
Ha ha, Ngao Mộ Thiên cười khẽ một tiếng, thật muốn lại nằm trên giường ôm Tiểu Nhiên cùng một chỗ ngủ, đáng tiếc không được, hắn còn phải giúp Tiểu Nhiên chuẩn bị điểm tâm, một hồi Tiểu Nhiên còn phải đi làm, ai, nếu như hắn có ích, có lẽ Tiểu Nhiên cũng không mệt mỏi như vậy.
Từ trong tủ lạnh xuất ra bốn trứng gà, cuộc sống trong nội thành có điều kiện cùng trước tận thế giống nhau, điện nước toàn bộ thông, đương nhiên nếu như ngoài thành không có đám tang thi gào rú càng hoàn mỹ.
Thuần thục mở gas, ngọn lửa màu lam toát ra.
Đem trứng gà đánh vào trong chén, chảo nóng, để vào một chút dầu ăn, đổ trứng gà vào, đợi hai mặt vàng óng ánh, lấy dĩa.
Trên dĩa Ngao Mộ Thiên vẽ một con chó hoạt hình màu lam đáng yêu, trên dĩa Dịch Nhiên thì vẽ con chó hoạt hình màu hồng nhạt, bát đũa và thìa màu sắc tương xứng, nghe nói đây là đồ ăn tình nhân, vốn Dịch Nhiên là muốn mua hai bộ cùng màu lam, kết quả ông chủ cửa hàng lấy lí do làm vỡ mà cự tuyệt, Tiểu Nhiên ngày đó cơn tức rất lớn, kết quả thằng nhóc Môn Thành không may trở thành đối tượng trút giận của Tiểu Nhiên.
Xác thực rất đáng thương, Ngao Mộ Thiên khóe môi nhếch lên nhàn nhạt cười, hiện tại hắn còn nhớ rõ thằng nhóc Môn Thành lên án mà ủy khuất ngồi xổm trước cửa nhà hắn.
Cuối cùng Tiểu Nhiên mang hai bộ đồ ăn trở về, vạn phần không muốn cầm bộ màu lam cho hắn, chính mình để lại bộ hồng nhạt kia, ha ha, hắn vĩnh viễn sẽ không nói cho Tiểu Nhiên, chỉ cần Tiểu Nhiên lại đáng thương nửa phút hắn sẽ đem màu lam cho cậu.
Bây giờ có thể mỗi ngày thấy Tiểu Nhiên, ôm Tiểu Nhiên ngủ, nấu cơm cho Tiểu Nhiên, hắn cảm thấy tựa như đang nằm mơ, không, cho dù là nằm mơ cũng không hạnh phúc như vậy, hạnh phúc làm cho hắn có cảm giác, cảm thấy có điểm không nỡ.
Lấy trứng xong, lại làm nóng sữa, sữa ở hiện tại so với rượu còn trân quý hơn, hắn không biết Tiểu Nhiên là từ đâu lấy được, hắn biết Tiểu Nhiên có bí mật, nhưng mà hắn sẽ không hỏi, hắn tin tưởng một ngày nào đó Tiểu Nhiên sẽ nói cho hắn biết.
Hắn bây giờ còn nhớ rõ ngày đó, lúc gặp lại Tiểu Nhiên, thiếu niên trong trẻo nhưng lạnh lùng mà cường hãn, đã không còn tùy hứng trước kia, càng hấp dẫn người chú ý, làm cho người ta không khỏi trầm mê, mà hắn vốn là bị hấp dẫn, hắn tất nhiên trốn không thoát.
Hung hăng ôm Tiểu Nhiên, “Tiểu Nhiên, anh lại đang nằm mơ sao?”
Dịch Nhiên trở lại ôm lấy Ngao Mộ Thiên, “Đúng vậy a, anh đang nằm mơ.”
Mạnh mẽ kéo hai người ra, thấy khóe miệng thiếu niên cười giảo hoạt, hung hăng hôn cậu, thật lâu mới không muốn tách ra, “Không phải nằm mơ! Em thật sự đã trở lại!”
Để phán đoán có nằm mơ hay không còn có thể dùng hôn a… Dịch Nhiên học bài học mới.
Sau đó, Ngao Mộ Thiên chỉ là nhàn nhạt nói một câu, “Ở trong mộng, em chưa bao giờ để cho anh hôn.”
Đến B thị, Dịch Nhiên rất nhanh bị kéo đi công tác, thân thể gầy yếu chứa sức mạnh vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người, Ngao Mộ Thiên hơi bị kiêu ngạo đồng thời lại tràn đầy đau lòng, Tiểu Nhiên nhà hắn hẳn là sống tự do tự tại, hẳn là được sủng đến tùy ý làm bậy, mà không phải mỗi ngày…
Nhưng mà Dịch Nhiên chỉ là trúc trắc hôn môi của hắn, “Mộ Thiên, tương lai của chúng ta. chúng ta cùng một chỗ sáng tạo.”
Bị phong tình Tiểu Nhiên làm mê loạn, Ngao Mộ Thiên lập tức chuyển địa điểm nói chuyện tới trên giường…
Khụ, Ngao Mộ Thiên khuôn mặt ửng đỏ, lơ đãng lại nghĩ tới Tiểu Nhiên lúc ở trên giường, không được! Dừng lại! Hôm nay Tiểu Nhiên còn có công tác, hắn cũng muốn dẫn đội ra khỏi thành.
Mặc dù Hỏa Diễm đoàn là một trong ba đội săn bắn lớn nhất B thị, nhưng ẩn ẩn có vị trí đầu não, dưới sự khống chế phát triển của hắn, nếu phát triển quá nhanh, tổ chức này của người dân sẽ trở thành cái gai trong mắt ZF (Chính phủ), hắn không thể mang đến phiền toái cho Tiểu Nhiên.
Bưng lên sữa cùng trứng đặt lên bàn, sau lưng truyền đến thanh âm dép lê lẹp xẹp, sau đó là thanh âm miễn cưỡng mà khàn giọng, lộ ra ái muội tối hôm qua, “Mộ Thiên, thực sớm a.”
Ngao Mộ Thiên đặt đồ ăn, kéo ra cái ghế, quay đầu lại, hô hấp trì trệ, cảm giác được hạ thân trướng lên, bất đắc dĩ tiến lên kéo lại quần áo Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, cài nút không thể chỉ là cài một cái.”
Hai khỏa đỏ thẫm như ẩn như hiện, hơn nữa ô mai ấn đầy người, đây không phải khiến cho người phạm tội sao?
Dịch Nhiên đảo mắt, hôn một cái thật mạnh lên má Ngao Mộ Thiên, hì hì cười nói, “Mộ Thiên, chịu không được sao?”
Ngao Mộ Thiên chỉ cảm thấy cái trán toát ra gân xanh, nếu không phải cố kị Tiểu Nhiên ăn không tiêu, hắn có thể không phản đối làm chuyện buổi tối thêm lần nữa, nhưng mà, dù vậy hiện tại cũng đành phải nhịn, “Buổi tối cho em đẹp mắt!”
Thiếu niên lạnh lùng chỉ là biểu hiện giả dối a biểu hiện giả dối… “Được, hiện tại đi rửa mặt súc miệng, sau đó đi ra ăn sáng.”
Dịch Nhiên ngoan ngoãn vào phòng rửa mặt, kem đánh răng đã chuẩn bị tốt, trong mắt hiện lên tình cảm ấm áp, cậu yêu mến loại cảm giác sủng ái này, đặc biệt được Mộ Thiên sủng ái… May mắn sống lại a…
Bữa sáng là trứng và sữa, sữa là trước tận thế cậu đi siêu thị mua, bởi vì tầng hầm có thể giữ tươi, cho nên bảo đảm chất lượng cái gì đều là mây trôi, không gian kia cậu vẫn muốn nói cho Mộ Thiên, nhưng mỗi lần muốn nói đều bị Mộ Thiên mang lên giường, đại sắc lang!
Mặt đỏ hồng, Dịch Nhiên gắp trứng ăn, kỳ thật cậu không thích bữa sáng phương Tây, nhưng loại này tiện lợi nhất, sẽ không khiến Mộ Thiên mất nhiều thời gian, cậu buổi sáng dậy không nổi, Mộ Thiên lại rất vui vẻ giúp cậu làm bữa sáng, cự tuyệt không được cậu đành phải chọn cái tiện lợi nhất.
“Mộ Thiên, buổi tối muốn ăn cái gì?” Dịch Nhiên trù nghệ so với Ngao Mộ Thiên tốt hơn, cho nên buổi tối hơn phân nửa đều là cậu nấu cơm, về phần giữa trưa, nhiều khi bọn họ đều có chuyện bận rộn nên không thể về nhà.
“Cà chua chiên trứng và cá giấm đường a, bất quá cá để anh làm.”
Lần này gặp lại, Dịch Nhiên thay đổi rất nhiều, một trong số đó chính là trù nghệ, nếu không từ những chi tiết nhỏ kết luận đây là Tiểu Nhiên nhà hắn, chỉ sợ hắn còn tưởng rằng khi nào thì bị người thế thân rồi?
Tiểu Nhiên lúc trước khẳng định ăn thật nhiều khổ a, nếu không tính cách sẽ không thay đổi, còn học nấu cơm, Tiểu Nhiên nhà hắn khi nào thì làm nội trợ rồi?
Cho tới bây giờ đều chỉ cần ngồi ở đó sai người là được, Tiểu Nhiên hiện tại khiến cho hắn càng mê luyến cũng càng đau lòng.
Cá giấm đường rõ ràng là mình thích ăn… Dịch Nhiên trong nội tâm nói xấu, bất quá Ngao Mộ Thiên sủng ái cậu như vậy càng làm cho cậu yêu mến, yêu mến a… Chưa từng trải qua cảm giác này…
“Ừm…”
Con mắt cong cong, Dịch Nhiên gật gật đầu, bất quá trong lòng cân nhắc, nếu được làm luôn gà xé phay a, tủ lạnh trong tầng hầm hẳn là còn thịt gà, hơn nữa lần trước làm Mộ Thiên cũng rất thích ăn, ừ, quả nhiên ngẫu nhiên nhìn sách dạy nấu ăn sẽ có thu hoạch.
Nhìn Dịch Nhiên như vậy, Ngao Mộ Thiên chỉ biết Dịch Nhiên đang suy nghĩ, bất quá hắn rất chờ mong Dịch Nhiên sẽ cho hắn kinh hỉ gì.
Hai người yên lặng ăn bữa sáng, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, nhẫn trên ngón vô danh của hai người phản xạ ra ánh sáng chói mắt.