Trong toàn bộ tu tiên quốc, phố chợ to to nhỏ nhỏ vô số kể. Trần Hạc vốn ngay từ đầu chỉ đi đường, sau khi vào một khu chợ tán tu, vét được một số hạt giống linh thảo từ đó, thì liền thả chậm tốc độ hơn, thường thường sẽ hỏi thăm được một số phố chợ ẩn mật nơi phụ cận, đi vào dạo quanh, thử xem vận khí.
Hôm nay vừa vặn đặt chân nơi Lục Lĩnh Sơn, mùng bảy chính là thời điểm phố chợ được mở ra. Sau lưng Trần Hạc vác một sọt trúc, trên người mặc một bộ thanh bào không bắt mắt, một con báo nhỏ đang tựa lên sọt, thường thường xuyên qua khe sọt nhìn ra xung quanh, thậm chí leo lên vai Trần Hạc, đầu ủi lên hõm vai Trần Hạc, ánh mắt mở tròn vo, sợ hãi lại cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
Phố chợ nhỏ như nơi đây, chỉ có phạm vi nửa dặm, kiến trúc cũng không cách nào so sánh được với Tiên Thành, phòng ốc đều là kiến trúc cũ niên đại đã lâu, bất quá người lại không ít. Bởi vì Lục Lĩnh Sơn là một trong năm dãy núi lớn gần Khí Linh Sơn, của cải cũng không tệ lắm, đồng thời bởi vì ở phụ cận Khí Linh Sơn, người luyện khí xung quanh không ít, vì vậy nguyên liệu yêu thú bán trên phố được tiêu thụ tốt vô cùng.
So với phố chợ phụ cận Ngọc Đan Môn, sáu bảy phần mười đồ bán ở nơi đó đều là linh thảo luyện đan và nguyên liệu phụ trợ, quả thực có thể nhìn ra, ở tu tiên giới cũng là ‘dựa núi ăn núi, dựa nước ăn nước’.
Phố chợ cơ bản đều là sạp thuê và hàng vỉa hè, Trần Hạc vừa đi vừa nhìn các loại nguyên liệu luyện khí trên người yêu thú được bày ở hàng vỉa hè xung quanh. Nguyên liệu giống như vậy mà bán cho cửa hàng, giá cả đều sẽ bị ép rất rẻ, sau đó lại bán ra với giá cao. Có một số tu sĩ nhìn trúng thương cơ này, chuyên biệt mua hàng nguyên liệu từ trong tay một số tu sĩ ra ngoài săn bắt, tới nơi này bày sạp quanh năm, kiếm lấy giá chênh lệch, thu hoạch cũng tương đối phong phú.
Không chỉ có nguyên liệu luyện khí, còn có các loại khoáng thạch tinh thạch, dùng một số hộp đủ mọi màu sắc chứa, hấp dẫn ánh mắt của người qua đường, mà một số khoáng Vẫn Thiết cấp thấp không đáng tiền lại được chất đống ở một bên tùy mọi người chọn.
Trần Hạc vừa đi vừa để ý tinh thạch xung quanh, y cũng không hiểu nhiều về nguyên liệu yêu thú, nhưng ngược lại có chút cảm ứng với khoáng tinh thạch, điều này phải quy công cho công pháp toàn linh mà y tu luyện. Công pháp này, dựa vào sự tu tập nhiều năm của Trần Hạc mà nói, hẳn là một loại công pháp mang tính phụ trợ cực phẩm, có thể từ từ cải thiện linh căn thể chất, khi đến đại thành, thậm chí thân thể và linh khí thiên địa có thể chuyển hoán lẫn nhau, thậm chí đạt được đồng hóa, tức là thân thể thiên địa chí linh, điều khiển nguyên khí là chuyện nhỏ.
Kiếp trước chỉ bởi vì không có nội công tâm pháp tương ứng, vì vậy năng lực điều khiển linh khí bị hạn chế cực lớn, bất quá cảm ứng sự dao động của linh khí lại vẫn luôn tăng trưởng theo việc tu tập, năm đó đối với việc chỗ nào trong núi có linh thảo lâu năm, đều rõ như lòng bàn tay, sau này khi tìm kiếm khoáng thạch luyện khí, cũng có tác dụng rất lớn.
Mà Trần Hạc, vì thói quen được nuôi thành trong nhiều năm, đi qua một chỗ khoáng thạch sẽ vận hành công pháp toàn linh kiểm tra tỉ mỉ, lần đi này đi mất nửa canh giờ, mới dạo được hơn phân nửa phố chợ. Vật tư của tu tiên giới quả thực phong phú vô cùng, năm đó sau mạt thế, muốn tìm một khối Vẫn Thiết năm nghìn năm, gần như phải đi hơn nửa thế giới, mà nơi đây, Vẫn Thiết vạn năm chỗ nào cũng có, có thể lấy cuồn cuộn không ngừng để luyện Thiết Tinh, mà Thiết Tinh này chỉ có thể dùng để luyện chế một số linh khí pháp khí của Luyện Khí Kỳ và Trúc Cơ, tu sĩ cấp cao khinh thường sử dụng.
Trần Hạc chậm rãi đi đến trước một sạp bán khoáng tinh thạch, chỉ thấy tu sĩ kia đang lật tới lật lui các loại hộp chứa khoáng thạch trên sạp, mà bên cạnh lại chất một đống tảng đá vàng tươi, nhỏ có cỡ nắm tay, lớn thì cỡ chậu rửa mặt.
Sau khi nhìn lướt qua, Trần Hạc dừng bước chân, sau đó quay ngược lại, nhìn thoáng qua, ngồi xổm xuống, lấy một cục đá lớn bằng bàn tay xem xem. Mà tu sĩ loay hoay hộp nhất thời ngừng tay, thấy Trần Hạc cũng là tu sĩ Trúc Cơ, liền hô: “Vị huynh đệ này muốn mua Hoàng Đồng Tinh sao? Chỗ tôi đều là Hoàng Đồng Tinh trung phẩm, Đồng Tinh được tinh luyện ra vừa vặn có thể dùng để luyện chế pháp khí cho Trúc Cơ sơ kỳ, một cân chỉ cần mười lăm khối linh thạch hạ phẩm, giá rất phải chăng.”
Một cân mười lăm khối linh thạch hạ phẩm, Trần Hạc không khỏi dùng tay ước lượng khối linh thạch cỡ bằng bàn tay trong tay, cực nặng, đủ mười cân, nói cách khác, một khối lớn bằng bàn tay cần một trăm năm mươi khối linh thạch hạ phẩm? Mà Đồng Tinh có thể được tinh luyện ra, sợ rằng một khối còn chưa bằng cỡ móng tay, có thể thấy được luyện khí cũng là một loại chức nghiệp lãi kếch sù, thậm chí còn nổi hơn cả luyện đan.
Trần Hạc quay đầu đặt lại Hoàng Đồng Tinh trong tay xuống, cười gật đầu nói với người nọ: “Huynh đài thực có nhãn lực, tôi vừa vặn muốn luyện một món pháp khí để bản thân dùng.”
“Như vậy a, vậy huynh đệ phải tận lực chọn, đủ mười khối thì tôi sẽ tặng huynh đệ một khối Thiết Vẫn Thạch, có thể trộn vào, cũng có thể luyện một số linh khí.” Người nọ có chút nhiệt tình, dù sao Hoàng Đồng Tinh cần để luyện một món pháp khí không phải một số lượng nhỏ, đồng thời những Hoàng Đồng Tinh kia đều đã được người ta làm ký hiệu, chỉ cần bị ai thu vào túi trữ vật sẽ lập tức bị phát hiện, căn bản không sợ có người trộm.
Trần Hạc sau khi nói tiếng cảm tạ, lại lấy lên một khối xem. Trên thực tế, Trần Hạc không hề muốn luyện pháp khí gì, tuy rằng kiếp trước bởi vì y muốn xuyên qua khe nứt không gian mà không thể không học luyện khí, có một số cơ sở và kinh nghiệm luyện khí, nhưng trước mắt y còn cần đề thăng tu vi, thậm chí cần phải luyện một số đan dược Trúc Cơ Kỳ, thực sự không có thời gian nghiên cứu luyện khí.
Bất quá sở dĩ ngồi xuống đây chọn Hoàng Đồng Tinh, là vì ban nãy khi đi ngang qua, linh giác toàn linh vẫn luôn vận hành của y cảm giác được, phát hiện một chút dị trạng trong đống Hoàng Đồng Tinh này, giống như trong không gian tràn ngập hai màu của một mảng linh khí kim loại và tạp chất đen xám, đột nhiên xuất hiện một chút cảm giác linh động của màu vàng nồng đậm, chợt lóe rồi biến mất, nhưng khi quay đầu điều tra thì lại không chút thu hoạch.
Trước đây Trần Hạc chưa từng trải qua tình huống này, nhưng y sẽ không nhận nhầm dao động linh khí trong chớp mắt đó, vì vậy mới có một màn chọn Hoàng Đồng Tinh ban nãy.
Trần Hạc lấy qua từng khối, sau đó lại để xuống, rõ ràng đang xác định, phải chăng trong khoáng thạch có thứ nồng đậm, linh động khiến người ta vui sướng ban nãy hay không. Khi đã tìm hơn phân nửa Hoàng Đồng Tinh, khi mặt tu sĩ kia rốt cục không giữ được nụ cười nữa, rốt cục cũng lấy được một khối. Vậy mà thể tích rất nhỏ, là một khối nhỏ mà khi năm ngón tay khẽ gập lại cào bóp là có thể ra được, nhưng lại nặng hơn Hoàng Đồng Tinh với kích cỡ ngang nhau.
Dùng linh thức quét qua những Hoàng Đồng Tinh khác, bên trong đều là vàng đen trộn lẫn, vàng chắc hẳn là đồng tinh, đen là tạp chất trong khoáng thạch. Mà bên trong khối này lại là vàng óng rực rỡ, rồi lại có chút ửng đỏ, đồng thời, y có thể cảm nhận thấy có thứ gì đó đang tông khua loạn xạ bên trong, muốn chạy trốn khỏi tay y. Trần Hạc tức khắc bắt giữ khối Hoàng Đồng Tinh này, sau đó tiện tay rút ra mấy khối lớn nữa, chừng hơn 900 cân Hoàng Đồng Tinh.
“Tôi lấy hết tất cả nhiêu đây.” Trần Hạc tiện tay lấy một túi linh thạch giao cho đối phương. Mà tu sĩ bán Hoàng Đồng Tinh thấy thế, vốn rất oán giận vì Trần Hạc lựa mà không mua, lúc này thấy y ra tay hào phóng như thế, tức khắc sắc mặt chuyển thành mừng rỡ, vui vẻ nhận linh thạch, sau đó cân trọng lượng, rồi thối cho Trần Hạc mười tám khối linh thạch, đang muốn cho y một đống Thiết Vẫn Thạch, lại thấy Trần Hạc dường như tiện tay lấy một khối Hoàng Đồng Tinh, tùy ý nói: “Thiết Vẫn thì khỏi đi, khối này coi như bù vào.”
Tu sĩ đó sau khi nghe xong, nhìn về phía khối Hoàng Đồng Tinh không lớn hơn trứng gà bao nhiêu trong tay y, nhất thời phản ứng lại, lập tức hào phóng nói: “Được, khối này coi như bù vào, không cần tiền, lần sau muốn mua khoáng thạch gì thì nhất định phải nhớ đến chỗ huynh đệ ủng hộ nha...” Quay đầu thấy Trần Hạc đã đi, lại đếm một đống linh thạch trong túi, không khỏi mắng một câu. Hắc, đồ ngu, để ta kiếm được món lời lớn.
Mặc dù Thiết Vẫn Thạch không đáng giá bằng Hoàng Đồng Thạch, nhưng mỗi khi mua 10 cân Hoàng Đồng Thạch thì phải tặng nửa cân Thiết Vẫn Thạch, 900 cân thì phải tặng 45 cân Thiết Vẫn Thạch, giá thị trường của Thiết Vẫn Thạch là 5 khối linh thạch hạ phẩm một cân, 45 cân thì là 225 khối linh thạch, mà người nọ chỉ lấy đi có một khối Hoàng Đồng Tinh nhỏ, nặng bất quá chỉ mới 4-5 cân, nhiều nhất cũng chỉ đáng 100 khối linh thạch, hơn 100 khối còn lại là kiếm được không công. Mỗi ngày gặp được nhiều nhiều mấy tên ngu như vậy, gã có thể phát tài rồi.
Trần Hạc bên này thu Hoàng Đồng Tinh xong, đi dạo một vòng liền bày hàng vỉa hè, bán ra với giá 14 khối linh thạch một cân, đảo mắt đã bán sạch, tiền vốn kiếm lại được tám chín phần mười, kế đó liền tìm một tiệm khách điếm cung cấp cho tu sĩ đả tọa nghỉ ngơi, trọ lại, sau đó lấy khối Hoàng Đồng Tinh kia ra bắt đầu tra xét.
Mà báo nhỏ lại tự động nhảy ra khỏi sọt, đi lại xung quanh phòng, nhìn nhìn đông nhìn nhìn tây, thậm chí nghe thấy bên ngoài có người đi qua, vịn khe cửa nhìn chằm chằm giày người nọ, chỉ sợ đối phương dám vào, nó sẽ dám nhào lên cắn xé. Sau khi đợi một hồi, quen thuộc cảnh vật chung quanh, rốt cục mới tìm một chỗ, lưu lại mùi vị của nó, tạm thời biểu thị công khai quyền sở hữu nơi đây, kế đó mới nhảy lên giường, tựa lên bên chân Trần Hạc nhìn cục đá màu vàng kim mà y nghiên cứu.
Trần Hạc lật qua lật lại cục đá nhìn nửa ngày, ngoại trừ bên trong có một thứ gì đó cỡ hạt đậu tương, dời đến dời đi, nhìn từ bề ngoài thì căn bản chỉ là một khối Hoàng Đồng Tinh bình thường, không có chỗ nào đặc biệt, cho dù nhìn thêm một ngày nữa, cũng không nhận ra được đó là thứ gì.
Kế đó Trần Hạc đành phải thu lại, tìm kiếm trong túi trữ vật của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ họ Củng, trong đó có không hề ít thư tịch ngọc giản về trận pháp thuần thú và luyện khí. Sau khi kiểm tra xong từng cái một, rốt cục cũng tìm được một tin tức hữu dụng từ một miếng ngọc giản.
Hoàng Đồng Tinh chỉ là khoáng thạch cấp thấp, dùng để luyện chế một số linh khí pháp khí cấp thấp, bất quá có một loại khoáng thạch có bề ngoài cực kỳ tương tự Hoàng Đồng Tinh, cực dễ lẫn lộn, đó chính là Thổ Linh Tinh Khoáng. Loại Thổ Linh Tinh Khoáng này, ở tầng dưới chót của chất đất, nơi linh khí cực kỳ dồi dào mới có thể sản xuất ra được chút ít, là linh khoáng được hình thành do linh khí Thổ tụ tập lâu dài, cực kỳ hiếm thấy, có được một khối sẽ có thể luyện chế được phi kiếm cực phẩm cho thuộc tính thổ linh căn.
Mà trong Thổ Linh Tinh Khoáng, lại có xác suất nhỏ nhất định sản sinh ra được linh chủng, linh chủng chính là một tia linh trí ngây thơ, được sản sinh ra sau khi Thổ Linh Tinh Khoáng được hình thành mấy vạn năm, kích cỡ như một hạt đậu, sẽ di động xung quanh một khoáng tinh nào đó, dùng đến sẽ không còn.
Trần Hạc vốn chỉ hiếu kỳ diện mạo chân thực của thứ này, nhưng khi thấy hai chữ linh chủng, ánh mắt lại sáng rực. Hóa ra linh chủng là chỉ linh trí của thuộc tính thổ, không ngờ đánh bậy đánh bạ, lại để y tìm được một khối nhỏ ‘trong ngàn vạn không có một’ này.
Hiện tại trong tay y có một đoạn rễ của Kim Liên cửu phẩm, và hai hạt sen Hoàng Liên thuộc tính thổ, cộng thêm linh trí Thổ này, nếu như có thể chiếm thêm được một số Hoàng Tinh vạn năm nữa, sẽ có thể thử luyện chế một thanh pháp khí Nguyên Thần. �
Nói đến pháp khí Nguyên Thần, lòng Trần Hạc khẽ động. Từ khi thấy được thủ đoạn của tu sĩ thượng cổ kia, chỉ dựa vào nguyên thần đã có thể sai sử được pháp khí Nguyên Thần công kích tùy tâm, thì suy nghĩ muốn có được một món vẫn luôn được giấu trong đáy lòng, không ngờ nhanh như vậy mà món thứ nhất đã có manh mối. Dù sao pháp khí Nguyên Thần được cất trữ trong đan điền, tâm thần tương liên, cho dù trăm món pháp khí bình thường cũng không bằng một món này, thường xuyên dùng nguyên khí trong đan điền ôn dưỡng lâu dài, thậm chí sẽ như phụ tá đắc lực, linh hoạt đến cực điểm. Trợ lực này tuyệt không phải thứ mà pháp khí bình thường có thể so bằng, không chỉ Trần Hạc, bất kỳ một tu sĩ cấp thấp nào trong tu tiên giới, cũng đều vô cùng khát vọng với nó.