Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 179



Trần Hạc khẽ nhấp một ngụm linh tửu ủ từ Linh Lung Quả, mới gắp một hạt Ngọc Châu, nghe thấy hai người ở chiếc bàn nào đó dưới lầu đang mật ngữ. Mật ngữ chính là hai tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, là tu sĩ cùng cấp, Trần Hạc vốn không cách nào thám thính được, nhưng bởi vì thần thức của y nhờ uống linh tửu ủ từ Ngưng Thần Quả nhiều năm, nên có thể so với Kim Đan Kỳ, thám thính chút phương pháp mật ngữ của Trúc Cơ Kỳ cực kỳ dễ.

“Nghe nói Thất Sát Chi Địa lần này, trong tay năm phái và đông đảo tán tu hải vực đều có Thất Sát lệnh, thay vì tranh đoạt mấy cái danh ngạch trong môn phái, không bằng cướp lấy từ trong tay tán tu, nghe nói hiện tại trên phố chợ, một tấm Thất Sát lệnh đã bị xào đến nghìn khối linh thạch trung phẩm...”

“Nghĩ quá đơn giản rồi, không dễ cướp được tán tu như vậy đâu, lần này Thất Sát Chi Địa mở ra chỉ có thể vào được năm trăm người, có thể lấy được Thất Sát lệnh ai mà không phải môn hạ của lão tổ, cho dù là tán tu cũng có thực lực mạnh mẽ, không dễ chiếm tiện nghi như vậy đâu, làm không tốt còn chưa vào được di chỉ thượng cổ đã trước hết toi mạng, thực sự không đáng, chẳng bằng tham gia tỷ thí chính thức còn an toàn hơn...”

“Hừ, sợ chết thì khỏi cần vào Thất Sát Chi Địa, bất quá tôi nghe nói nơi đó hung hiểm vô cùng, lần mở ra năm mươi năm trước, ba trăm người đi vào, sau cùng chỉ có ba mươi người sống trở ra, trong đó có phân nửa người đều bị tổn hại tu vi.”

Người nọ thấy chả đáng kể gì, nói: “Tu tiên giới từ trước đến nay kỳ ngộ với phiêu lưu bằng nhau, mười mấy người toàn vẹn đi ra từ Thất Sát Địa lần trước, hiện tại ai mà không phải thuộc hàng lão tổ, thấp nhất cũng là Kim Đan trung kỳ, thậm chí có người đã là lão tổ Nguyên Anh Kỳ.”

“Quả thực như thế, hiện tại trên phố không ít người đồn đãi Thất Sát Chi Địa kia, linh thảo ngàn năm linh quả vạn năm đều có khắp nơi, các loại nguyên liệu linh khoáng thì mỗi một bước có một chỗ, tuyên truyền vô cùng kì diệu, cũng không biết là thật hay giả nữa.”

“Quả thực có đồn đãi như thế, bất quá linh thảo ngàn năm linh quả vạn năm thì vẫn phải có, trước đó tôi có nghe được một tin tức chuẩn xác, có người năm đó ở Thất Sát Chi Địa, tận mắt nhìn thấy một gốc Thanh Mộc Liên vạn năm, chẳng qua Thanh Mộc Liên kia sinh trưởng trên đầm lầy, cũng có yêu thú cấp chín thủ hộ, cuối cùng chỉ có thể tay không mà về...”

“Thiệt hay giả? Đó là thánh phẩm đó, nghe nói khi luyện pháp khí, chỉ cần trộn vào một hạt sen thánh liên, cũng là pháp bảo hàng ma đứng đầu...”

“Đích xác như thế, nhưng thủ hộ thánh liên là yêu thú cấp chín, một chưởng là đã có thể nghiền tu sĩ Trúc Cơ thành thịt vụn rồi, chúng ta cũng không cần phải nghĩ đến nó, lần này nếu có thể lấy được một số linh thảo ngàn năm, cũng coi như chuyến đi này không tệ rồi...”

Trần Hạc sau khi nghe xong trong lòng lại chấn động. Trần Hạc đối với Thất Sát Chi Địa vốn ôm thái độ đi cũng được không đi cũng không sao, bất quá vì là di chỉ thượng cổ, hơn nữa trong tay y vừa vặn có một tấm Thất Sát lệnh, ngược lại có thể đi vào thử thời vận. Bất quá lời nói của hai tu sĩ ban nãy rơi vào lỗ tai, tay Trần Hạc tức khắc khựng lại, hạt Châu Ngọc được gắp cũng rơi xuống đĩa, toàn bộ tâm tư đều bị Thanh Mộc Liên cửu phẩm kia hấp dẫn qua. Thất Sát Chi Địa vậy mà sẽ có Thanh Liên vạn năm, thật sự là khó có thể tưởng tượng, bất quá cho dù di chỉ thượng cổ kia có loại linh thảo vạn năm này thì cũng có khả năng.

Trần Hạc vốn đang thấy kỳ quái vì sao di chỉ như vậy, vậy mà chỉ có tu sĩ Trúc Cơ tiến vào, khi để ý mấy lời nói chuyện phiếm của bộ phận tu sĩ mới hiểu được, hóa ra nơi Thất Sát Chi Địa kia là di chỉ thượng cổ duy nhất của Võ Quốc, vào vạn năm trước sau khi phát hiện di chỉ này, vì bảo toàn linh khí không tán loạn, mấy vị đại tu sĩ thượng cổ nghiên cứu trận pháp vào thời đó hợp lực dùng một loại trận pháp khóa linh cỡ lớn, thiết lập kết giới ở xung quanh di chỉ.

Hiện giờ vạn năm trôi qua, hiệu dụng của trận pháp đó đã không còn bằng được trước kia, kết giới cũng đã trải qua mấy nghìn năm được một số tu sĩ tinh thông trận pháp không ngừng tu bổ, nhưng mặc dù như thế, vẫn từ ba mươi năm mở ra một lần vốn có biến thành năm mươi năm một lần, cũng ép tu vi tiến vào tới dưới Kim Đan. Dù sao lấy pháp lực của tu sĩ Kim Đan Nguyên Anh Kỳ, nếu một khi đại chiến, vô cùng có khả năng khiến trận pháp không chịu được gánh nặng mà vỡ tan, nếu một khi trận pháp thượng cổ biến mất, di chỉ thượng cổ còn sót lại duy nhất này sẽ ‘tro tàn khói bay’ biến mất khỏi tu tiên giới hiện tại, điều này đối với năm phái và tán tu của Võ Quốc mà nói chính là tổn thất cực lớn.

Nhưng dưới áp lực để phát triển tương lai của các phái, và một số đại tu sĩ giương giương mắt hổ với những thứ tốt trong di chỉ thượng cổ kia, hai năm trước rốt cục đã tu sửa lại trận pháp, vốn một lần chỉ có thể vào ba trăm người, cố gắng khuếch trương thành năm trăm người, như vậy cuối cùng những thứ có thể được mang ra sẽ nhiều hơn gấp đôi so với năm rồi.

Cho nên đối với lần mở ra Thất Sát Chi Địa này, không chỉ đông đảo tu sĩ Trúc Cơ, ngay cả lão tổ các phái và liên minh tán tu đều cực kỳ quan tâm, chỉ theo đan môn mà nói, trên thực tế danh ngạch được phân đến chừng hơn sáu mươi, nhưng đại thể trong đó đều được nắm giữ trong tay Kim Đan lão tổ trấn giữ các ngọn núi và lão quái vật Nguyên Anh, môn hạ của bọn họ vẫn luôn bồi dưỡng những tu sĩ Trúc Cơ với chiến lực hùng mạnh, thậm chí cố tình kẹt ở Trúc Cơ hậu kỳ không trùng kích Kim Đan, chính vì ngày này.

Lệnh bài cứ bị chia cắt như thế, nên còn lại không nhiều, dù sao đan môn còn có tu sĩ bình thường, luôn phải cho chút cơ hội, chín đại sơn phong vừa vặn mỗi phong một tấm, xem như cổ vũ tính tích cực của tu sĩ các phong, về phần đệ tử trong môn không chiếm được lệnh bài, đến phố chợ hoặc khu mua bán dưới đất mua, hoặc dựa vào con đường khác đạt được tư cách tiến vào Thất Sát Địa, cơ bản không ai quản, thứ này hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mỗi người, tu tiên giới lấy thực lực làm chủ, giết người đoạt bảo là chuyện thường, tuy rằng hành vi này có chút đáng chỉ trích, nhưng tài nguyên thưa thớt, đại tu sĩ nào mà chưa từng làm qua chuyện này, đều mở một mắt nhắm một mắt mà thôi.

Đã lấy được tin tức hữu dụng, Trần Hạc ăn xong thức ăn trong đĩa rồi rời khỏi tửu lâu tu tiên. Vốn y có chút không để tâm tới việc thi đấu tranh đoạt lệnh bài Thất Sát trong đan môn, bất quá khi nghe thấy một tấm Thất Sát lệnh hiện tại đã kêu giá tới năm trăm linh thạch trung phẩm, nhất thời sản sinh hứng thú, nếu có thể đoạt được một tấm Thất Sát lệnh khi thi đấu, vậy tấm trong túi trữ vật có thể đổi được năm trăm linh thạch trung phẩm, đối với Trần Hạc hiện tại trong túi trống rỗng mà nói, đều không muốn từ bỏ bất kỳ một cơ hội có thể kiếm được linh thạch nào.

Rời khỏi tửu lâu, Trần Hạc lập tức nuốt vào Huyễn Dung Đan bắt đầu biến ảo dung mạo và tu vi, thấp giọng bán ra linh thảo đan dược ở các cửa hàng trên phố. Phẩm chất linh thảo trong không gian Giới Tử của Trần Hạc được dùng nhũ cây tưới, được nhóc khỉ con hỗ trợ chiếu cố là vô cùng tốt, một số cửa hàng thu mua đều cực kỳ sảng khoái, tuy rằng số lượng lớn sẽ ép thấp chút giá cả, nhưng trong tay Trần Hạc vẫn còn bó lớn linh thảo nên ngược lại không quan tâm chút tiền này, một buổi chiều đã nhập sổ được mấy trăm khối linh thạch trung phẩm.

Tuy rằng kiếm tiền cực nhanh, nhưng loại phương pháp này chỉ thích hợp mỗi ba tháng hoặc nửa năm một lần, nếu nhiều người chí ít cũng phải mỗi tháng mới có thể bán ra một lần, dù sao phải suy nghĩ đến nhu cầu thị trường, tuy nói linh thảo tiêu hao cực nhanh, nhưng bán ra nhiều, khó tránh khỏi sẽ khiến một số thương tu chuyên biệt đầu cơ trục lợi linh thảo hoài nghi, mức độ này tuyệt đối phải được nắm bắt tốt. Bất quá y bán linh thảo nhiều năm đã chậm rãi hiểu thấu được quy luật linh thảo trên các phố chợ và Tiên Thành, như vậy làm sao để không quấy rầy bảng giá thị trường linh thảo, đồng thời làm sao để có thể bán ra lượng lớn kiếm lấy linh thạch, đã thành thủ đoạn kiếm linh thạch chủ yếu của Trần Hạc.

Thứ nhì là linh đan, đây gần như là thủ đoạn mưu sinh của mỗi một đệ tử đan môn, thậm chí của cả một số tu sĩ có thuật luyện đan không tệ của môn phái khác, cho dù bán ra lượng lớn, cũng sẽ không có người hoài nghi, dù sao linh đan là do bản lĩnh luyện ra, đan thuật cao minh đương nhiên số lượng luyện ra sẽ nhiều, nguồn gốc như vậy là không có bất kỳ vấn đề nào, có thể không cần kiêng kỵ bán ra lượng lớn. Chẳng qua so với bán linh thảo mà nói, tuy rằng tốc độ kiếm linh thạch cũng cực nhanh, nhưng Trần Hạc phải tốn lượng lớn thời gian để luyện chế, tương đối làm chậm trễ tu luyện.

Gần đến chạng vạng, tu sĩ đến Tiên Thành đột nhiên nhiều hơn gấp đôi, dù sao Thất Sát Chi Địa sắp mở ra, bất kể là muốn chuẩn bị thi đấu đan môn, hay muốn bế quan mượn cơ hội trùng kích bình cảnh lâu chưa đột phá, đều cần lượng lớn đan dược và pháp khí chống đỡ, trong đó linh tửu lại càng quan trọng.

Linh tửu chính là vật thiết yếu khi chiến đấu, dưới tình huống thực lực tương đương, linh tửu của ai mạnh hơn thì người đó sẽ có thể trở thành người thắng cuối cùng, vì vậy giá linh tửu ở tu tiên giới vẫn luôn cao không giảm, cho dù là tiêu hao phẩm, linh tửu cực phẩm cũng là vật có thể gặp mà không thể cầu, mà trong tay Trần Hạc nắm giữ chí ít không dưới bốn mươi loại linh tửu phẩm chất trung thượng.

Nơi có tu sĩ nhiều nhất Tiên Thành, hai bên toàn bộ con phố đều có thiết lập Nguyệt Trường Thạch, soi ánh trăng càng rõ ràng như ban ngày, người tu tiên không cần nghỉ ngơi, người bày sạp buổi tối lại càng bất tận. Trần Hạc giao chút phí quầy hàng muốn đi thuê giá hàng cũ, kết quả thương gia kia chào giá thuê một ngày ba khối linh thạch. Cửa hàng bán vật này hiển nhiên cũng thấy tu sĩ thuê bày hàng vỉa hè tăng nhanh, mượn điều này để tăng giá kiếm một khoản. Trần Hạc ngược lại không phải không nỡ tiêu ba khối linh thạch kia, chỉ vì có không gian không thiếu vật liệu gỗ cũng không tốn công, nói không chừng ngày sau cũng phải dùng lâu dài, dứt khoát chặt mấy cây Lục Phong Trúc cấp năm ở không gian Giới Tử, loại trúc này là nửa đoạn tặng kèm khi mua Linh Mục Hầu, sau khi chôn xuống đất tưới nhũ cây, không quá hai năm lại mọc thêm hơn mười cây, thành một mảng rừng trúc nho nhỏ.

Chặt chặt chém chém đầu đuôi, tùy ý đan thành giá hàng. Lấy trình độ quen thuộc làm một lúc nhiều việc do nhiều năm ăn Linh Lung Quả của Trần Hạc, dựng một giá hàng hai mét bình thường vẫn rất dễ dàng. Chỉ chốc lát sau ba tầng giá trúc đã được làm xong, tuy rằng đơn sơ, nhưng dùng đến là linh trúc cấp năm nên cũng không quê mùa, sau đó chọn một vị trí sát góc, lấy giá hàng ra từ túi trữ vật, sau đó bắt đầu bày các loại linh tửu.

Trên phố ầm ĩ tiếng người, tán tu tu sĩ các môn các phái vô số kể, linh tửu của Trần Hạc luôn rất dễ bán, tầng trên cùng là linh tửu loại kém, tầng giữa là linh tửu với giá cả loại thường, tầng dưới là linh tửu loại tốt.

Loại kém với loại thường bán được tốt nhất, Trần Hạc ngồi ở một bên, thấy bán sạch được một tầng thì vung tay áo lấy ra thêm mấy chục ống từ không gian Giới Tử bày lên, gần như tới mức độ tranh mua, mà một số nơi bán nguyên liệu luyện khí và đan dược khác cũng đang được tranh cướp điên cuồng.

Bởi vì lượng lớn người mua, linh tửu trên thị trường thiếu thốn cực độ, dù sao linh tửu cũng giống linh đan, nguyên liệu áp dụng đều cực kỳ trân quý, lại cộng thêm nguyên liệu ủ chế, phải mấy tháng mới có thể thành phẩm, linh tửu cấp cao càng phải được chôn dưới mặt đất trên mấy năm hoặc mấy chục năm, cho dù có một số cửa hàng có tích trữ, lúc này cũng đều ép đáy hòm, sẽ không dễ dàng bán ra. Mà không gian của Trần Hạc vừa vặn có chôn hơn một nghìn vò linh tửu đợi bán, hơn nữa giá cả vẫn luôn tăng, ngay cả linh tửu loại kém cũng đã tăng một phần ba so với giá cả trước đây, thực sự khiến Trần Hạc phát tài.

Chờ cho đến khi linh tửu được bán sạch, trong mấy ngày nay Trần Hạc đều sẽ không rời khỏi phố chợ, sau khi bán hai ngày, giá linh tửu tăng gấp đôi, hơn nữa đến mức có tiền cũng không mua được, linh tửu trên giá hàng của Trần Hạc càng thịnh vượng. Khi đang bày linh tửu đột nhiên cảm nhận thấy phù truyền âm trong tay áo khẽ động, lấy ra nhìn, là Vu Liệt truyền âm, giọng điệu có chút hưng phấn, “Trần ca, đệ tìm được linh chủng huynh nói rồi, huynh ở đâu? Hiện tại đệ qua ngay, trước đó huynh đã đáp ứng chỉ cần đệ tìm được một trong năm loại linh chủng trong ngọc giản, sẽ tặng đệ ba ống Ô Long Tiên Tửu, không thể nuốt lời nha!”

Trong lòng Trần Hạc khẽ động, trên mặt không khỏi lộ nét vui vẻ, đây chính là một tin tức tốt, nhất thời thu lại quầy hàng, trả lời cho cậu ta tên một khách điếm ở phụ cận. Vu Liệt ở ngay trong Tiên Thành, mấy phút sau đã tới địa điểm ước định. Kế đó Trần Hạc đặt một gian phòng tương đối hẻo lánh, sau đó lấy phù ra bày trận pháp tiêu âm trong phòng. Loại trận pháp này mặc dù có thể khiến người bên ngoài không thể dễ dàng thám thính được nội dung người bên trong nói chuyện, nhưng không thể ngăn cản được thần thức của đối phương can thiệp, tác dụng của trận pháp này là ở chỗ nếu có người cưỡng chế dùng thần thức va chạm, Trần Hạc lập tức sẽ phát giác từ đó ngừng chủ đề.

Lúc này mới kêu Vu Liệt lấy linh chủng mà cậu ta lấy được ra để kiểm tra. Vu Liệt sớm đã quen sự cẩn thận của Trần Hạc, sau khi uống một ngụm Tang Thậm Tửu, thì lấy chiếc ghế ngồi xuống, lấy một chiếc hộp ra từ túi trữ vật đặt lên bàn.

“Hôm nay đệ với sư huynh đồng môn muốn đi cửa hàng mua chút pháp khí, Trần ca huynh biết đấy, gần đây Thất Sát Chi Địa sắp mở ra, ai mà không chuẩn bị đủ tinh thần để chuẩn bị chiếm lấy danh ngạch vào Thất Sát Địa, trong tay không có chút pháp khí tốt thì đều ngại ngùng đấu với người ta, kết quả huynh đoán xem, vậy mà để đệ gặp được linh chủng, đệ dám khẳng định lần này tuyệt đối không phải lừa gạt!” Vu Liệt uống ngụm rượu, thấy Trần Hạc đang nghiêm túc cầm chiếc hộp gỗ kiểm tra vẻ ngoài.

Cậu ta đặt cái chén xuống nói: “Không sai, người nọ lấy thứ này để đổi với chủ tiệm một thanh pháp khí, chủ tiệm kia không biết thứ này, vậy mà đuổi người nọ ra ngoài, huynh nói có buồn cười không. Vì vậy đệ dùng một thanh pháp khí trung phẩm đổi thứ này với người nọ, lần này đệ dám cam đoan tuyệt đối là linh chủng mà Trần ca huynh đã nói...”

Trần Hạc ngẩng đầu nhìn Vu Liệt, tiểu tử này không ít lần truyền âm nói ‘đệ đã tìm được linh chủng rồi’, nhưng trên thực tế tìm được chỉ là một số linh trùng trong đá, tuy rằng hiếm có, nhưng không có tác dụng gì với y, chỉ mong lần này đúng như cậu ta nói. Tiếp theo thoáng dừng lại rồi mở hộp ra.

Chỉ thấy trong hộp được đặt một khối Sa Kim cỡ bằng trứng chim, cái gọi là Sa Kim, chính là một loại linh khoáng thuộc tính kim, thường xuất hiện ở bờ sông nước, kim loại trong cát kim loại trong sông chính là vật này. Bất quá khối này cực kỳ hoàn chỉnh mà hình dạng đặc thù, bình thường kim loại trong cát trải qua sông nước cọ rửa mấy vạn năm, bề ngoài sẽ cực kỳ trơn bóng, kích cỡ giống như đậu tằm với cát sỏi.

Bất quá khối này lại do vô số Sa Kim thiên nhiên cỡ bằng hạt gạo ngưng kết với nhau, góc cạnh rõ ràng, dùng thần thức quét qua, thì cảm nhận thấy bên trong có một thứ gì đó cỡ bằng hạt gạo đang di động giữa mỗi hạt Sa Kim, cực kỳ bá đạo cắt đến cắt đi bên trong khối Sa Kim này, tựa như thịt heo bị băm thành nhân thịt. Trần Hạc rốt cục cũng hiểu rõ vì sao khối Sa Kim này không bình thường như thế, hiển nhiên kẻ khởi xướng chính là linh chủng bên trong kia. �

Sau khi xác nhận nhiều lần, trên mặt Trần Hạc rốt cục cũng lộ ra nét tươi cười. Linh chủng do Vu Liệt mang đến này đây, vào lúc này không khác gì như đưa than vào lửa, y đang lo trong tay vốn có hai loại hạt sen linh liên thủy kim, lại không cách nào luyện chế chúng thành pháp khí, đảo mắt đã tìm được một cái, có thể nói là đến sớm không bằng đúng lúc, thanh Mạch Kim Kiếm tiếp theo cuối cùng đã có chốn về.

Trần Hạc trở tay thu chiếc hộp trong tay vào túi trữ vật, sau đó khẽ chuyển tay lấy ra ba ống Ô Long Tiên Tửu. Từ sau khi Trần Hạc nhờ Vu Liệt thu thập bí phương phối rượu của Ô Long Tiên Tửu, biết trong tay Trần Hạc có rượu này, thằng nhóc này không một lúc nào không nghĩ đến linh tửu trong tay y. Đối với Trần Hạc mà nói, có thể sử dụng linh tửu đổi được đồ vật đều không tính là tốn kém, tuy rằng Ô Long Tiên Tửu cực kỳ trân quý, nhưng sớm đã có tích trữ trong không gian Giới Tử, hơn mười vò đủ cho Trần Hạc uống được mấy năm, ngược lại không quan tâm mấy ống rượu này.

Vu Liệt lại mừng rỡ, mở ra từng ống một ngửi. Ô Long Tiên Tửu thuần khiết là có tiền cũng không mua được, cậu nói ba ống bất quá chỉ là nói mà thôi, có thể được một ống đã đủ thỏa mãn rồi, không ngờ Trần ca thực sự cho cậu ba ống. Bất quá kinh hỉ còn chưa xong, Trần Hạc suy nghĩ chút, lại lấy một ống Lê Hoa Tuyết từ không gian, nói: “Lê Hoa Tuyết lần trước chỉ có trăm năm, ống này là ba trăm năm, hôm qua mới ủ ra, đệ cầm trước đi, một lần chỉ uống một ngụm là được rồi.” Thấy bộ dáng Vu Liệt ôm bốn ống rượu không dám tin tưởng nhìn nhìn y rồi lại nhìn nhìn rượu, kế đó bổ sung: “Ngày sau đệ còn phải giúp huynh lưu ý, nếu có phát hiện linh chủng nữa thì liên hệ huynh.” Nói xong vươn tay vỗ nhè nhẹ đầu Vu Liệt, tự động thay cậu ta thành hình dáng báo nhỏ dùng chân trước ôm chậu khi lấy được phần thưởng thịt ăn.

Thẳng đến khi Trần Hạc rời khỏi khách điếm, Vu Liệt còn chưa đi ra, phỏng đoán lúc này cậu ta sẽ vui vẻ rất lâu. Đã lấy được linh chủng thuộc tính kim, điều này khiến Trần Hạc không thể không thay đổi kế hoạch đã được suy tính, không bày sạp trên phố nữa, mà lấy linh tửu dự trữ vốn chuẩn bị bán, bán lượng lớn cho tiệm sạp thu mua linh tửu, tuy rằng giá thấp hơn một phần ba, nhưng thực tế giá vẫn cao hơn hai tầng so với bán lẻ thường ngày, Trần Hạc vẫn kiếm lời được không ít.

Trong tay có đầy đủ linh thạch, Trần Hạc không lưu luyến phố chợ nữa, mua chút nguyên liệu phụ trợ cần thiết, kế đó ngồi phi cầm về đan môn. Thi đấu của Ngọc Đan Môn tổ chức vào một tháng sau, không ít tu sĩ Trúc Cơ sơ trung kỳ đều ở phòng địa hỏa, dự định luyện chút đan dược trùng kích bình cảnh, có lẽ vận khí tốt sẽ có thể tấn chức trong một tháng, đến lúc đó sẽ có thêm vài phần nắm chắc đoạt được Thất Sát lệnh khi thi đấu.

Trần Hạc cũng đợi nửa ngày mới đợi được một gian địa hỏa trống, vẫn là do hai đệ tử Luyện Khí Kỳ canh phòng địa hỏa nhanh tay lẹ mắt chiếm vị trí cho Trần Hạc. Một đống linh khí pháp khí được luyện chế từ xương thú mà lần trước Trần Hạc để lại ở phòng địa hỏa, được hai người nhặt được trả đủ số, Trần Hạc tiện tay cho mỗi người một lọ Long Linh Đan, hiệu dụng của thứ này đối với Luyện Khí Kỳ rất không tệ, hai người đều tiến cấp tới Luyện Khí Kỳ tầng mười một, đương nhiên có thêm vài phần tâm ý lấy lòng với Trần Hạc.

Trần Hạc nóng lòng luyện chế Mạch Kim Kiếm, đương nhiên sẽ không chối từ, ném một túi linh thạch rồi trực tiếp tiến vào phòng địa hỏa. Vì luyện chế Trần Hoàng Kiếm trước đây, Trần Hạc đã có kinh nghiệm, nhưng chuyện luyện chế luôn có chỗ sơ hở, vì ngăn chặn chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Trần Hạc đả tọa ba ngày ở phòng địa hỏa, lại luyện chế mấy món linh khí lớn nhỏ, sau khi thuận buồm xuôi gió, mới bắt đầu lần lượt lấy ra vật cần luyện chế.

Hạt sen Kim Liên cửu phẩm là loại khó luyện hóa nhất trong năm loại linh liên, kim là vật kiên cố nhất ngũ hành, độ khó khi tinh luyện nó cao hơn gấp mấy lần hạt sen khác. Trần Hạc sau khi luyện hóa xong mấy vật phụ trợ khác, mới luyện hóa hạt Kim Liên cuối cùng.

Thời gian trôi qua từng ngày, khi ngày tháng thi đấu tranh đoạt lệnh bài Thất Sát trong đan môn gần kề, nhân số trong phòng địa hỏa bắt đầu chậm rãi trở nên ít đi, cho dù tới cũng đều là Luyện Khí Kỳ tầng một, dù sao như Thất Sát Chi Địa, Luyện Khí Kỳ không có tư cách đi vào. Hai Luyện Khí Kỳ trông coi phòng địa hỏa bắt đầu lo lắng nhìn xung quanh.

Bởi vì gian phòng địa hỏa mà Trần Hạc tiến vào kia, hơn bốn mươi ngày nay đều không có động tĩnh gì, tuy rằng cho đủ linh thạch, phí dụng thanh toán thuê phòng địa hỏa vẫn còn lại một số, nhưng dù sao thi đấu đan môn qua hai ngày nữa sẽ bắt đầu, Trần Hạc lại là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, đương nhiên phải tham gia thi đấu, nếu bỏ lỡ ngày tháng, không biết vị tu sĩ kia có trút giận lây sang hai người hay không.

Khi hai người đang do dự, Trần Hạc lại ở phòng địa hỏa thưởng thức một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim trong tay, toàn thân vàng óng ánh, tản ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, còn chói mắt hơn mấy lần so với hoàng kim được soi dưới ánh đèn. Bất chấp sau lưng ướt mồ hôi vì pháp lực tiêu hao, hai ngón tay y khẽ động, chợt thấy thanh kiếm nhỏ màu vàng kim dài chừng một tấc đang lẳng lặng nổi giữa không trung kia, lập tức hóa thành một đường ánh kim xoay quanh phòng địa hỏa mấy vòng, tốc độ có thể nói là cực nhanh. Mạch Kim Kiếm là thanh kiếm chủ công không gì không phá nổi trong ngũ hành, phối thêm phòng ngự của Trần Hoàng Kiếm, đối với Trần Hạc mà nói, mới rốt cục xem như đã có bảo đảm.

Kế đó Trần Hạc lấy ra Trần Hoàng Kiếm vốn được dùng đan hỏa ôn dưỡng mấy năm trong đan điền, toàn bộ phần sương bụi mặt ngoài Trần Hoàng Kiếm dày bằng hai ngón tay, sương mờ mờ bao nó trong đó, toàn thân màu vàng đất, lớn nhất có thể căng lớn thành mấy trượng. Nếu Trần Hạc có thể phát ra toàn bộ pháp lực, toàn bộ thể kiếm sẽ dày đặc tựa như cát vàng, gió bụi che trời, uy lực cực lớn, độ cứng chỉnh thể cũng ngưng luyện hơn được nửa thành so với khi mới luyện. Năm đó khi mới luyện ra đã đánh một trận với tu sĩ mặt đen, thân kiếm chưa ngưng kết tốt đã có chút vết rạn, mấy năm nay ôn dưỡng đã tự hành chữa trị, đồng thời bởi vì trong kiếm có linh chủng thuộc tính thổ, trải qua mấy năm nay nó ở trong kiếm đã như cá gặp nước.

Khi Trần Hạc vận hành công pháp Toàn Linh, cũng sẽ thuận tiện ôn dưỡng pháp khí Nguyên Thần trong đan điền, nhiều năm ôn dưỡng khiến linh chủng từ từ quen thuộc linh khí và nguyên thần của Trần Hạc, cũng chậm rãi ôn thuần hơn, cộng thêm nó chỉ là một linh chủng do thiên địa tự nhiên hình thành, không có thần trí của mình, sau khi dung hòa với tinh huyết của Trần Hạc để luyện chế thân kiếm, thì có thể trực tiếp nhất mạch tương thông với y, tựa như tay trái tay phải, khiến cả thanh Trần Hoàng Kiếm càng thêm thuận buồm xuôi gió, lại cực có linh tính.

So sánh với bão cát được phóng ra trong phòng của Trần Hoàng Kiếm, thanh Mạch Kim Kiếm này lại như một đường ánh kim không ngừng qua lại trong sương cát của Trần Hoàng Kiếm, như một con cá nhỏ bơi trong nước, lúc ẩn lúc hiện cực kỳ tùy tâm. Chẳng qua vì linh chủng thuộc tính kim kia đang kinh hoảng tông đông tông tây trong kiếm, khiến sức khống chế của cả thanh kiếm khác với sự vận dụng thuần thục như của Trần Hoàng Kiếm, bất quá những điều này đều có thể dùng thời gian để bù đắp.

Kế đó Trần Hạc khẽ vẫy tay, hai thanh kiếm chơi đùa với nhau trong không trung tức khắc hóa thành hai đường quang mang rơi vào lòng bàn tay y. Trần Hoàng Kiếm với Mạch Kim Kiếm đương nhiên tương đối thân cận, bởi vì thổ sinh kim mà kim nấp trong thổ, hai bên là vật tương sinh. Nhìn hai thanh kiếm nhỏ như lá liễu nơi lòng bàn tay, một chút mệt mỏi lộ ra trên mặt y cũng che không được vẻ vui mừng, nhìn nửa ngày, nhất thời khẽ mở miệng nuốt hai thanh kiếm đang lóe quang mang vào bụng.

Lúc này mới lấy ra một ống linh tửu, bắt đầu đả tọa khôi phục pháp lực. Nửa canh giờ sau, Trần Hạc mới thu lại ống rượu, thần thức thuận tiện tiến vào không gian Giới Tử. Mấy ngày nay hắc báo ở trong không gian đã nghẹn đến mức đuôi sắp cháy rồi, nó từ nhỏ đã không thích bị nhốt trong không gian Giới Tử, thích nhất là đoạn đường theo Trần Hạc từ khu vực khai thác mỏ trở về đan môn trước đây, loại cuộc sống mà mỗi ngày chạy nhảy trong núi rừng, đuổi theo Trần Hạc đó, mới là sinh hoạt nó thích nhất.

Bất quá Trần Hạc cũng có chút bất đắc dĩ, bị điều kiện của phòng địa hỏa hạn chế, khi luyện khí không thể bị bất cứ thứ gì quấy rầy, Trần Hạc dứt khoát cho nó ăn hai đốm vảy tử hỏa cuối cùng, lúc này nó chỉ cần dùng một tháng đã luyện hóa vào cơ thể, mười ngày còn lại thì đi qua đi lại ở không gian Giới Tử, và dùng đuôi không ngừng đập cây trúc chướng mắt, hiện ra bộ dáng cực độ không kiên nhẫn của nó.

Bất quá cây trúc nó đập ban nãy vừa vặn là cây mà Linh Mục Hầu đang leo, Linh Mục Hầu vốn nhìn thấy hắc báo thì trốn trên cây trúc, bị đập một cái nhất thời bị chấn động ngã xuống. Trần Hạc vừa đi vào thì thấy Linh Mục Hầu sắp rớt xuống đất. Linh Mục Hầu là yêu thú cực kỳ kiều quý yếu mềm, không chỉ sức chiến đấu yếu, còn cần phải cẩn thận tỉ mỉ bảo hộ đôi Linh Mục của nó, phải thường dùng chút nước suối thiên nhiên tẩy rửa, đôi mắt đó là nơi trí mạng của bộ tộc Linh Mục Hầu, cực kỳ yếu đuối, đừng nói là ngã, dù cho thường ngày bảo hộ không tốt, cũng sẽ có ảnh hưởng đến thần thông của nó.

Trần Hạc vẫn tương đối sơ ý đối với Linh Mục Hầu, ngoại trừ linh quả đầy linh điền tùy nó thích ăn, rất ít sẽ chú ý tới nó, nhiều nhất là để hắc báo ra ngoài khe cốc đi săn bắt, Linh Mục Hầu có thể tùy ý chơi đùa trong sơn cốc. Cũng may nó là một trong mấy loại linh hầu tương đối yêu sạch sẽ, sẽ tự mình tẩy rửa bộ lông trên người, thậm chí chạy đến bên linh tuyền dùng đuôi thấm nước suối rửa mắt, vật nhỏ lớn như vậy, ngoại trừ không gian Giới Tử phong phú linh thảo linh quả mà Trần Hạc cung cấp, gần như đều là tự mình chiếu cố bản thân.

Trong nháy mắt nhóc Linh Mục Hầu rớt xuống đất, đột nhiên một cái đuôi được đặt trên mặt đất đỡ một chút, nhất thời Linh Mục Hầu rớt lên đuôi bật qua một bên. Chủ nhân của cái đuôi kia vậy mà cồn ác ngại vỗ vỗ bụi trên đuôi lên tảng đá bên cạnh, lúc này mới đi qua dùng móng vuốt lay Linh Mục Hầu hai cái, không kiên nhẫn nghiêng đầu, vành tai tựa sát vào xem có phải nó đã bị ngã chết rồi hay chưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.