Hắc báo thấy Linh Mục Hầu không có việc gì, thì bắt đầu dáo dác quay đầu lại nhìn xung quanh mọi nơi. Vốn Trần Hạc thấy nó hy sinh cái đuôi bảo bối của mình để đỡ Linh Mục Hầu, còn cho rằng vật nhỏ này đã cải ác hoàn lương, nhưng vừa thấy ánh mắt không ngừng trượt nhìn mọi nơi đó, liền biết cử chỉ ban nãy hoàn toàn là vì sợ bị y thấy sau đó tiếp tục tìm lý do quất nó một trận. Bất quá bất kể xuất phát từ động cơ gì, một báo một khỉ tường an vô sự ngược lại khiến Trần Hạc an tâm hơn không ít, thấy Linh Mục Hầu linh hoạt trèo lại lên cây, không có chuyện gì, thì không đi vào kiểm tra Linh Mục Hầu, cũng không dự định trách báo nhỏ, mà thu dọn lại phòng đá rồi rời khỏi phòng địa hỏa.
Hai Luyện Khí Kỳ thấy Trần Hạc đi ra thì không khỏi đều thở phào nhẹ nhõm, thuận tiện nhắc nhở thời gian thi đấu đan môn. Trần Hạc khẽ gật đầu rồi rời khỏi Địa Hỏa Phong trở lại động phủ. Trong tay hai Luyện Khí Kỳ phía sau lại mỗi người có thêm hai bình đan dược, trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn. Đại khái là cảm tạ hai người bọn họ hỗ trợ giữ lại một gian phòng địa hỏa, lại hoặc do thời gian hơn tháng nay có điều thu hoạch, tâm tình của tiền bối Trúc Cơ dường như không tệ, lần này cho mỗi người hai bình đan dược, như vậy, bọn họ tiến thêm một cấp tu vi nữa sẽ tiết kiệm được không ít thời gian.
Nói là thi đấu so tài đan môn, trên thực tế bất quá chỉ là làm cho có, dù sao dưới tay lão tổ nào mà không có mấy ai, Trúc Cơ hậu kỳ cũng chỉ có mười mấy người, Thất Sát lệnh nên cho thì đều đã cho hết, chín tấm còn lại nói là mỗi phong một tấm, bất quá chỉ là chọn mấy người cao trong đống chú lùn, tham gia cơ bản đều là Trúc Cơ sơ kỳ và trung kỳ.
Bất quá cho dù như vậy, cũng có vô số tu sĩ tranh trước đoạt sau tuôn lên, tu sĩ Trúc Cơ sơ trung kỳ trong toàn bộ đan môn là nhân số nhiều nhất, một trăm tám chín mươi người tranh đoạt một tấm, nói thật tình cảnh đó tương đương với ném một khối thịt mỡ vào đống chó lang thang, con nào mà không muốn cắn một miếng thịt, nhưng phải biết kỳ thực thịt này cũng đều đã có chủ.
Hiện tại một tấm Thất Sát lệnh trên thị trường là năm trăm khối linh thạch trung phẩm, cho dù không đi Thất Sát Chi Địa, chỉ hướng về món linh thạch lớn này không thôi, ai lại chịu từ bỏ? Người thuộc các phong trong đan môn đánh chủ ý đến nó tuyệt không phải số ít, cuộc thi đấu lớn giống như vậy thông thường đều sẽ có ‘miêu nị’, Trần Hạc thấy nhiều rồi, cũng rõ ràng tuyệt đối sẽ không công bình như trong tưởng tượng. Bất quá người khác đánh chủ ý này, y cũng như vậy, có một món linh thạch lớn như vậy để nhập sổ đương nhiên y sẽ không thể dễ dàng bỏ qua, tham gia thi đấu là điều nhất định, những pháp khí trung phẩm thượng phẩm mà y luyện có một đống lớn trong không gian, vừa vặn có thể lấy điều khiển một thanh để luyện tập.
Tới ngày thi đấu, đan môn thiết lập năm lôi đài ở Thanh Hoa Phong, tất cả tu sĩ Trúc Cơ tham gia đều sẽ được nhận một tấm thẻ số thứ tự, đồng thời tiến hành tỷ thí. Tu sĩ các phong đến tham quan không phải số ít, mặc dù không xem như là người đông nghìn nghịt nhưng cũng ồn ào tiếng người, còn có không ít người kêu to tên, khiến Trần Hạc một lần tìm về lại cảm giác xem bóng đá hiện trường trước mạt thế.
Rút xong số thứ tự thì trận thi đấu đầu tiên liền bắt đầu, Trần Hạc ở trận thứ ba lên đài số bốn, đối thủ là một Trúc Cơ sơ kỳ, sơ kỳ và trung kỳ tuy rằng chỉ chênh lệch một cấp, nhưng pháp lực phát ra thì không giống nhau, số lượng nước đổ vào khi dùng bát với dùng gáo là tuyệt đối khác biệt, cho dù tu sĩ sơ kỳ có linh tửu tốt nhất để chống đỡ không ngừng huy động pháp khí, tu sĩ trung kỳ vẫn có thể đánh hạ đối phương trong vòng mấy phút đồng hồ, căn bản là chuyện không thể nghi ngờ. So đấu với tu sĩ cùng trình độ, chủ yếu là so pháp khí với sức chịu đựng của đôi bên, ai chống đỡ được đến sau cùng thì người đó là kẻ thắng, đương nhiên thực lực mạnh mẽ cũng sẽ xuất hiện tình hình nghiêng về một bên, nhưng đại thể đều là lực lượng ngang nhau.
Toàn bộ sân thi đấu đều vang vọng âm thanh linh khí pháp khí va chạm, mà chưởng giáo và chấp sự đan môn ngồi trên ghế đại biểu xem từ xa lại vừa uống linh trà vừa thường thường vuốt chòm râu nói chuyện, phong chủ các phong cũng ngồi kế bên, đứng phía sau đều là đệ tử tâm phúc.
Một trăm tám mươi mấy người dự thi rất nhanh đã bị đào thải mất một nhóm, sau mấy vòng thì nhân số đã giảm mạnh, sau mấy chục vòng cơ bản chỉ còn lại một số Trúc Cơ trung kỳ, kiểm kê nhân số tổng cộng là ba mươi sáu người, có thể chịu đựng được đến nơi đây, không ai mà không phải là tu sĩ quen thuộc điều khiển pháp khí, sức chịu đựng rất mạnh.
Pháp khí không tệ mà bản thân Trần Hạc luyện chế với một số đánh cướp được, tổng cộng nhiều đến trên trăm món, dưới tình huống không tiếc pháp khí tổn hao, điều khiển nhiều món cùng lúc, dễ dàng tiến vào ba mươi hạng đầu.
Chưởng giáo trên ghế đại biểu xem thi đấu một hồi, vuốt râu khen ngợi: “Tu vi của nhóm tu sĩ Trúc Cơ năm nay thực sự không tệ, có mấy người một lần có thể thao túng ba món pháp khí, đây cũng là điều hiếm thấy trong nhóm tu sĩ hậu kỳ.” Bình thường chỉ có tu sĩ hậu kỳ, trong cơ thể sung túc nguyên khí, nguyên thần cường thịnh mới có thể đồng thời điều khiển ba món pháp khí Nguyên Thần tiến hành chiến đấu, trung kỳ thì phải miễn cưỡng hơn nhiều.
“Chưởng giáo hao phí công sức mấy chục năm vì đan môn, chiêu mộ tán tu rộng rãi cải thiện nhân mạch của đan môn, hiện giờ rốt cục đã có thành quả, những việc này đều là công lao của chưởng giáo...” Tu sĩ bên cạnh lập tức mở miệng nói, lời như vậy lọt vào tai mấy phong chủ đan môn phía dưới, mỗi người đều trợn trắng mắt thầm mắng cái tên chuyên vỗ mông ngựa này. Có thể được coi có công lao hẳn phải là phu nhân chưởng giáo, đạo lữ song tu của chưởng giáo chính là Kim Đan lão tổ của Vọng Nguyệt Tông, bởi vì điểm này mà Linh Lung Quả hàng năm được chia đến đương nhiên nhiều hơn một thành so với môn phái khác, một thành nhiều hơn này ý nghĩa nhiều hơn mười viên Trúc Cơ Đan, Trúc Cơ Đan nhiều đương nhiên tu sĩ Trúc Cơ trong đan môn sẽ nhiều, thế này nào có quan hệ gì đến việc chiêu mộ tán tu rộng rãi, không có Trúc Cơ Đan thì nói cái gì cũng là nói không.
Bất quá mông ngựa thì mông ngựa, ngược lại không ai phản bác việc này, dù sao công lao của phu nhân chưởng giáo cũng tương đương với công lao của chưởng giáo, hơn nữa các đại phong chủ cũng không phải kẻ ngốc, sau khi trợn trắng mắt thì đương nhiên mỗi người coi như không nghe thấy, nên làm gì thì làm đó. Đương nhiên, chưởng giáo lại càng không phải kẻ ngốc, trên mặt ông vẫn luôn mang theo nụ cười, nhấp một ngụm trà sau đó mở miệng phân phó: “Sau cuộc thi đấu lần này, đem gốc Thất Phẩm Hồng tám trăm năm trong vườn của ta cho phu nhân đưa đến Vọng Nguyệt Tông trồng...” Nói xong thì bắt đầu nhìn về cuộc thi đấu phía dưới, không nói gì nữa.
Trần Hạc lúc này đang đứng một bên lôi đài, bên kia lại là một nữ tu, cầm trong tay một sợi roi pháp khí, pháp khí đó là dùng xương đuôi của Hưởng Hỏa Xà cấp sáu luyện chế, từng đoạn từng đoạn bốc lên hỏa diễm, mỗi khi quất một lần, thì đều là một vùng ánh lửa hừng hực. Lôi đài chỉ lớn bấy nhiêu, roi kia quất lên từng tầng từng tầng, muốn trốn thật đúng là không phải chuyện dễ.
Bất quá Trần Hạc lại không chút hoang mang, sau khi quăng đi hai món pháp khí trung phẩm đã báo hỏng trong tay, lại lấy ra hai món pháp khí loại phòng ngự, thoáng cái điều khiển hai món pháp khí quả thực là chiếm tiện nghi hơn so với một lần chỉ có thể khống chế một món, đồng thời độ tiêu hao pháp lực của đối phương đã cực kỳ nghiêm trọng, y chỉ cần tiếp tục kéo dài là được, không cần lãng phí sức lực.
‘Con dao hai lưỡi’ của pháp khí cực phẩm là ở chỗ, uy lực lớn mà tiêu hao lại càng lớn, nghĩ chắc dựa vào tu vi trung kỳ của cô ta cũng sẽ không chống đỡ được bao lâu. Mà vị nữ tu đối diện kia lại tức giận đến mức đau răng, cực kỳ khinh bỉ đối với việc Trần Hạc không đối chiến chính diện với cô, mà lại không tiếc tổn hao pháp khí để kéo dài thời gian. Có bản lĩnh thì đánh chính diện đi, phế bỏ pháp khí, không cần tiền sao?
Mà suy tính của Trần Hạc là vì bảo tồn thực lực, có thể dùng đao thì tuyệt đối không sử dụng kiếm, có thể sử dụng kiếm giải quyết thì quyết không dùng đại bác, tuy rằng trong tay đối phương cầm là một món pháp khí ngụy cực phẩm, uy lực cực lớn, nhưng còn chưa đến mức khiến y dùng ra pháp khí Nguyên Thần ngăn chặn, khống chế hai món pháp khí phòng ngự chồng nhau là có thể ngăn cản được thương tổn của Hỏa Uyển Diễm, về phần pháp khí tổn thất, mấy thứ đó trong túi trữ vật của Trần Hạc còn chất một đống, tổn thất mấy món căn bản không hề gì.
Nữ tu kia sau cùng hao hết pháp lực chỉ đành thu roi lại, đôi mắt đẹp hung hăng trừng Trần Hạc, “Tên nhát gan đê tiện, thắng không nhờ võ!” Nói xong thì bịch bịch bịch hậm hực xuống lôi đài.
Trần Hạc mắt điếc tai ngơ, thu pháp khí sau đó nhảy xuống lôi đài, thì thấy đám tu sĩ vây xem khinh thường “xùy” một tiếng với y. Người dưới đài cơ bản đều đã xem qua từng trận đấu, ngoại trừ đấu loại lượng lớn trước đó, khi tiến vào trăm hạng đầu, tu sĩ nào mà không phải dùng ra thế võ toàn thân để đối chiến, chỉ có Trần Hạc nhiều lần dùng việc tổn hao pháp khí để lấy thắng lợi, dùng xong một món quăng một món, nếu không thì là đối chiến kéo dài, pháp khí của ai nhiều linh tửu của ai nhiều, sờ sờ kéo chết đối phương, mỗi một trận đấu đều như thế, thật sự khiến người xem cực kỳ khó chịu, như vậy mà còn tiến vào được hai mươi hạng đầu, thật sự là đạp phải vận cứt chó. Cũng không xem pháp khí mà y dùng, hai món trung phẩm thượng phẩm cũng có thể đánh nhau với pháp khí cực phẩm của người ta.
Trần Hạc lại không có biểu cảm gì với ánh mắt của những người đó, pháp khí cực phẩm cố nhiên uy lực lớn, nhưng cũng phải xem cầm trong tay ai, có người cầm bách chiến bách thắng, có người cầm lại chẳng khác gì một cây cời lửa, không biết thao túng, không thể thao túng, không cách nào phát huy được lực lượng trong pháp khí cực phẩm tới hạn độ lớn nhất, vậy còn không bằng chỉ cầm một món pháp khí trung phẩm, thậm chí có thể giảm thiểu tiêu hao.
Chính như nữ tu sĩ ban nãy, Trần Hạc chỉ dùng hai món pháp khí thượng phẩm với hai món pháp khí trung phẩm đã khiến pháp khí cực phẩm của đối phương không cách nào được thi triển ra, thế này không chỉ vì đối phương điều khiển có sai lầm, quan trọng ở chỗ độ phối hợp vận dụng, cảnh giới vận dụng pháp khí cao nhất, tuyệt không phải trong tay có bao nhiêu pháp khí cực phẩm, mà là ở chỗ, chỉ dùng số lượng pháp khí bình thường ít nhất, để đánh bại pháp khí cực phẩm của đối phương, phối hợp vận dụng để lấy yếu thắng mạnh không phải việc khó, đây cũng là kinh nghiệm được tổng kết ra qua hai kiếp của Trần Hạc. Thời mạt thế y đã từng dùng mấy tấm phù cấp thấp cố chống đỡ huyết đằng được nhiều giờ, những phù đó không có một tấm nào là phù cao cấp, ngoại trừ mấy tấm phù chính, thì đều là phù phụ trợ, tách ra dùng căn bản hoàn toàn không có tác dụng, nhưng chính những phù phụ trợ có thể có cũng có thể không đó, nếu hợp thành trận pháp sử dụng, một lần có thể ngăn chặn được hơn mười đợt công kích của huyết đằng, vì vậy không có pháp khí rác rưởi, chỉ có người sử dụng rác rưởi.
Bất quá hiển nhiên rất nhiều tu sĩ đều không hiểu điều này, Trần Hạc đương nhiên cũng sẽ không giải thích, bất quá có mấy phong chủ chú ý tới, ngược lại nhìn Trần Hạc hai lượt, trên mặt lộ ra chút thần sắc quái dị. Lấy yếu thắng mạnh tuy rằng người người đều biết, nhưng chân chính có thể lĩnh ngộ làm được, không ai mà không phải là người từng trải mấy trăm trận chiến đấu tàn khốc, như bọn họ cũng phải sau Kim Đan mới có thể có chút đốn ngộ, nhưng khi tất cả tu sĩ đều truy tìm pháp khí cấp cao pháp khí đỉnh cấp, lấy yếu thắng mạnh quả thực như chuyện cười, có thể có đồ tốt ai sẽ dùng kém. Vì vậy lúc này nhìn thấy được điều đó trên người một môn hạ đệ tử bình thường, nhất thời đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Khâu phong chủ của Ngọc Phong Sơn nhìn danh sách tu sĩ tiến vào mười chín hạng đầu, sắc mặt có chút khó coi, tâm phúc bên cạnh thấp giọng nói: “Phong chủ, vốn để cho Thanh Nguyên kia chắc chắn lấy được một tấm Thất Sát lệnh, người cũng đã được an bài xong rồi, nhưng ai biết nửa đường lại có một tên giết ra, quấy rầy hết kế hoạch, quân cờ vốn dự định để trải đường hiện tại đã bị diệt trừ.”
Nếu như không phải xung quanh có phong chủ của các phong khác ở đây, Khâu phong chủ đều sẽ phẫn nộ dùng sức đập bàn, bất quá rất nhanh đã ổn định lại tâm tình, lão đã thu tiền tài của người ta thì làm sao sẽ chịu dễ dàng nhả ra lại, lão đã sớm an bài người thiết lập quân cờ, mười tám tiến chín, người đánh nhau kia vừa vặn là quân cờ đã được an bài, dễ dàng lấy được Thất Sát lệnh, ai ngờ vậy mà xuất hiện một tu sĩ nhiễu loạn kế hoạch. Ánh mắt không khỏi sắc bén, nhìn về phía một người dưới sân: “Trần Hạc, chính là kẻ đó?”
“Đúng vậy phong chủ, hắn chính là tu sĩ của Ngọc Phong Sơn ta, đã thiết lập động phủ bốn năm trong phong, chẳng qua bình thường thái độ làm người không lộ rõ, quanh năm bế quan trong động phủ, không ngờ dùng bốn năm đã tiến cấp đến trung kỳ.”
“Hừ!” Vậy mà còn là tu sĩ dưới phong của mình, Khâu phong chủ hiển nhiên có ý giận chó đánh mèo, nhưng quét nhìn xung quanh rồi mới hạ giọng nén cơn giận, nói: “Nhanh chóng tìm một đệ tử Trúc Cơ có thể thao túng pháp khí đa dạng dịch dung một chút, cần phải trục xuất Trần Hạc đó khỏi mười hạng đầu, tuyệt đối không thể để hắn lấy được Thất Sát lệnh!”
“Vâng.”
Mười chín tiến chín còn dư ra một người, đành phải thêm một trận thi đấu nữa, hai người xếp cuối cùng phải tranh đoạt danh ngạch mười tám tiến chín, mà một trong hai người cuối cùng vừa vặn có Trần Hạc. Trần Hạc đã ngồi dưới đài uống linh tửu bổ sung pháp lực được nửa canh giờ, cơ bản đã khôi phục xong, đương nhiên không có dị nghị, khẽ phất áo bào rồi nhảy lên đài.
Mà đối phương rất nhanh cũng leo lên lôi đài. Trần Hạc nhìn đối phương, vóc dáng đối phương không cao hơn ba mươi tuổi, nhưng gương mặt với thân thể rất kỳ quái, loại cảm giác quái dị không hài hòa này chỉ có trong nháy mắt, rất nhanh đã biến mất không còn. Trần Hạc vì thường ăn Huyễn Dung Đan cho nên coi như có chút kinh nghiệm đối với việc biến ảo dung mạo, biến ảo dung mạo chỉ là thuật dịch dung hạ đẳng, toàn bộ dung mạo thân thể và khí chất biến hóa nhất trí mới là dịch dung cao minh nhất.
Hiển nhiên điểm quái dị ban nãy là ở chỗ, mặt với thân thể đối phương sản sinh cảm giác không hài hòa, Trần Hạc ý thức được điểm này, lập tức bắt đầu cẩn thận hơn, vì sao đối phương phải biến ảo dung mạo vào lúc này, điều này có thể hình thành một số suy đoán trong đầu, nhưng không thể nghi ngờ sẽ không phải việc quang minh chính đại gì.
Đối phương vừa lên đài đã lộ ra ánh mắt coi rẻ và địch ý với Trần Hạc, Trần Hạc chắp tay lễ độ nói: “Sư huynh, thủ hạ lưu tình.” Đối phương lại ngay cả chắp tay qua loa cũng không thèm phụng bồi, trực tiếp dùng ra pháp khí, một cây cung băng.
Trần Hạc thấy thế nhất thời lộ ra vẻ mặt trầm ngưng, sách cổ ghi chép pháp khí loại cung không nhiều, nhưng uy lực đều cực lớn. Sau khi suy nghĩ này hiện lên, Trần Hạc tức khắc gọi ra hai món Ô Thiết Thuẫn với Cổ Đồng Biển Thuẫn từ không gian, xoay quanh trước người, lấy thủ thay công, nhất thời vô số bóng thuẫn vây chặt thân thể Trần Hạc không chừa lại một chút khe hở.
Người nọ thấy thế không khỏi cười nhạo một tiếng, thoáng vươn bàn tay lấy ra một cây băng tiễn mảnh nhọn, sau đó kéo cung, bắn. Chỉ thấy cây băng tiễn kia chợt lóe ánh sáng trắng rồi bắn về phía đầu Trần Hạc, mục tiêu là giữa hai hàng lông mày, đối phương hạ thủ cực kỳ tàn nhẫn, ra tay đã muốn đánh thẳng nguyên thần tánh mạng của Trần Hạc.
Trong nháy mắt nguy hiểm khiến pháp lực toàn thân Trần Hạc bỗng nhiên phồng lên, hai tấm thuẫn lập tức đón gió mà căng trướng, tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần, chợt nghe một tiếng choeng, tiếp theo bóng thuẫn đình trệ, tiếng vỡ vụn lọt vào tai. Trần Hạc nhìn hai tầng Ô Thiết Thuẫn với Cổ Đồng Biển Thuẫn chồng nhau trước mặt bị một nhánh băng tiễn xuyên thủng, chốc lát mặt thuẫn đã nứt ra thành hình mai rùa, mất đi sự sáng bóng đặc hữu của pháp khí, thành từng mảng rơi xuống đất.
Trên mặt tu sĩ kia lộ ra một chút đắc ý, tiếp theo hai nhánh băng tiễn xuất hiện trong tay gã. Trần Hạc không kịp biến ảo sắc mặt, đã vươn tay vỗ túi trữ vật, nhất thời ba món pháp khí được lấy ra, hai món là Bát Cốt Thuẫn mà y luyện ở phòng địa hỏa, món còn lại là pháp khí loại công kích sóng âm, Sát Đồng La, thuộc pháp khí thượng phẩm, đoạt được trong túi trữ vật của tu sĩ mặt đen.
Hai món Bát Cốt Thuẫn ửng lên độ sáng bóng màu trắng của xương, vờn quanh Trần Hạc, hình thành tường phòng ngự như khu rừng vạn khối xương. Hai nhánh băng tiễn của đối phương chớp mắt đã tới, Sát Đồng La trên bầu trời nhất thời vang vọng, chấn động không khí chặn hai nhánh băng tiễn kia, kết quả lại chỉ cản trở được chốc lát, hai nhánh tiễn đã liên tục bắn về phía Trần Hạc.
Hai món cốt thuẫn trước mặt Trần Hạc phát ra mấy tiếng răng rắc như máy móc bị vặn gãy, tốc độ lập tức dần dần chậm lại, quang mang cũng mất đi hơn phân nửa, hiển nhiên cốt thuẫn cũng mất đi hiệu dụng. Trần Hạc nhìn hai nhánh băng tiễn cắm trong cốt thuẫn cách đầu y chỉ có nửa thước, ánh mắt nhất thời phát lạnh, vung tay lên quét cốt thuẫn vỡ vụn qua một bên.
Tu sĩ đối diện thấy thế, không khỏi giương lên ba nhánh băng tiễn xuất hiện trong tay. Tu sĩ xem tỷ thí phía dưới lúc này đã ngừng tiếng ồn ào, mỗi người ngừng thở nhìn hai người trên đài.
Trần Hạc thấy thế lại cười lạnh một tiếng, khẽ chiêu tay dùng ra ba tấm cốt thuẫn, lần nữa xếp chồng trước người hình thành ba tầng bảo hộ. Người xem so đấu phía dưới đều mở to hai mắt. Bình thường Luyện Khí Kỳ chỉ có thể khống chế một thanh linh khí, tu sĩ Trúc Cơ lại là hai thanh pháp khí, cho dù là tu sĩ trung kỳ thì nhiều nhất cũng chỉ có thể điều khiển được ba món, nhưng thời gian tuyệt sẽ không kéo dài, thậm chí còn sứt đầu mẻ trán, nhưng tu sĩ dựa vào tiêu hao pháp khí tiến vào mười chín hạng đầu trên đài kia, vậy mà có thể một lần điều khiển được bốn món, thật sự ngoài dự liệu của mọi người.
Nhất thời không ít tu sĩ có hứng thú, vốn tưởng rằng người kia là đạp phải vận cứt chó mới có thể tiến vào mười chín hạng đầu, hóa ra cũng có chút bản lĩnh.
Ba nhánh băng tiễn được bắn ra, liền nghe thấy ba thanh âm vang lên, tiếp theo là tiếng cốt thuẫn vỡ vụn, bất quá lần này lại chỉ nát hai tấm thuẫn, tấm thuẫn gần Trần Hạc rốt cuộc nguyên vẹn không bị tổn hao gì, còn đang không ngừng xoay quanh toàn thân Trần Hạc hình thành tầng bảo hộ.
Lúc này trên trán tu sĩ đối diện đã bắt đầu chảy ra chút mồ hôi, lại vẫn như chưa từ bỏ ý định, gã cũng không tin Trần Hạc thực sự có thể ngăn được Ngũ Linh Băng Tiễn của gã, kế đó thở dốc hai hơi, sau đó thoáng vươn tay, liền xuất hiện năm nhánh băng tiễn.
Người xem tỷ thí phía dưới nhất thời kinh hô một tiếng, Khâu phong chủ trên đài lại tức giận đến xanh mặt. Tên ngu xuẩn tìm được từ chỗ nào đấy! Pháp khí công kích là dùng như thế sao? Lúc này còn phát băng tiễn gì nữa, ngại mình thua chưa đủ nhanh sao, cốt thuẫn phải dùng hỏa công dùng hỏa công! Pháp khí thuộc tính mộc cũng có thể ăn mòn cốt thuẫn, phối hợp sử dụng pháp khí thuộc tính hỏa có hiểu hay không? Chỉ dùng hệ thủy băng có ích lợi gì? Làm sao tìm được tên ngu xuẩn như thế chứ!
Khóe miệng Trần Hạc lại mang nụ cười châm chọc, mặt không đổi sắc khẽ chiêu gọi, bốn món cốt thuẫn xuất hiện trước mặt, cộng thêm món Sát Đồng La trên không trung, một mình Trần Hạc đã điều khiển năm món pháp khí. Chúng tu sĩ phía dưới không khỏi từ kinh ngạc đến chấn kinh, tu sĩ Trúc Cơ vậy mà có thể đồng thời điều khiển năm món pháp khí, đó không phải việc mà chỉ có tu sĩ Kim Đan mới có thể làm được sao? Hắn làm sao làm được?
Trong nháy mắt năm nhánh băng tiễn kia đã bắn đến, bốn tấm cốt thuẫn vây Trần Hạc thành một kén tằm lớn, tiếp theo tiếng vỡ vụn cực lớn truyền đến, trên mặt đất có tảng lớn vụn xương màu trắng rơi xuống. Chờ sau khi tất cả bất động, trước người Trần Hạc vẫn còn hai món cốt thuẫn hộ thân, nguyên vẹn không tổn hao chút nào đứng tại chỗ.
Phía dưới nhất thời vang lên một mảng tiếng ồn ào, hiển nhiên Trần Hạc đồng thời điều khiển năm món pháp khí hạ phẩm đối địch pháp khí ngụy cực phẩm, khiến tâm tình vô số tu sĩ dâng cao, tiếng hô đinh tai.
Tu sĩ đối diện lại không cam lòng dừng tay, nuốt một viên đan hoàn rồi dữ tợn vươn tay, lấy bốn món pháp khí bắt đầu công kích Trần Hạc mãnh liệt. So với sự thong dong lúc này của Trần Hạc, ban nãy đối phương tiêu hao lượng lớn nguyên khí trong cơ thể, lại cùng lúc điều khiển bốn món pháp khí, nguyên khí tiêu hao cực nhanh, thời gian càng kéo dài càng bất lợi với gã, cho dù từng món của đối phương đều là pháp khí thượng phẩm. Lúc này Trần Hạc không có chút hoang mang, cũng lấy ra bốn món pháp khí ứng phó.
Chúng tu sĩ phía dưới thấy vậy mắt đều sắp rớt, chỉ thấy hai người trên đài khống chế tám món pháp khí, đánh cho hoa cả mắt, quang mang do pháp khí phát ra gai mắt, thanh âm công kích chói tai, nhưng lại sảng cực kỳ. Pháp khí mà Trần Hạc luyện được ở chỗ địa hỏa bất quá đều là một số thấp trung phẩm, thượng phẩm không nhiều, lấy pháp khí thấp trung phẩm đối kháng pháp khí thượng phẩm của đối phương, mặc dù không thể nói là lấy trứng chọi đá, nhưng hiển nhiên qua lại vài đợt thì pháp khí đã nát, mỗi khi vỡ một món, Trần Hạc sẽ không mang chút biểu cảm, tiện tay ném, lập tức thay cái mới.
Vỡ một món đổi một món, góc lôi đài chất một đống mảnh vỡ pháp khí, mà trong túi trữ vật của Trần Hạc dường như có pháp khí sử dụng bất tận, chỉ thấy y lấy một món ném một món không có chút cảm giác đau lòng, dùng một đống pháp khí sơ trung cấp bình thường lăn qua lăn lại bốn món pháp khí thượng phẩm của đối phương, khiến chúng mất rất nhiều linh khí, đánh tiếp nữa phỏng đoán bốn món pháp khí thượng phẩm đó sẽ bị phế, tu sĩ kia cuối cùng bị hao hết nguyên khí tự mình lăn xuống lôi đài.
Trần Hạc có thể nói là một trận thành danh! Không ít người đều đang nghe ngóng tên tuổi của Trần Hạc, là đệ tử đắc ý của trưởng lão nào, ngay cả chưởng giáo trên đài cũng khen ngợi gật đầu nói: “Khâu sư đệ, người này là đệ tử Ngọc Phong Sơn của đệ, tâm tính không tệ, lần này danh ngạch Thất Sát Chi Địa tính cho cậu ta một cái đi.” Nguồn:
Khâu phong chủ chỉ cảm thấy một ngụm máu nghẹn nơi cổ họng, nuốt không được không nuốt cũng không xong, sắc mặt trở nên sáng tối khó dò.
Trần Hạc sau khi đả tọa nửa canh giờ khôi phục nguyên khí, tiếp tục chiến mười tám tiến chín, không hề nghi ngờ lấy được một tấm Thất Sát lệnh. Vì tấm Thất Sát lệnh này, Trần Hạc tổn thất gần trăm món linh khí tự mình luyện chế, bất quá so sánh với hồi báo đạt được, đương nhiên là kiếm lời lớn, tâm tình không thể nói là không tốt. Thi đấu vừa tan cuộc, Trần Hạc tìm lý do cự tuyệt sự thân thiện của chúng tu sĩ Trúc Cơ, trực tiếp quay về động phủ của mình.
Mà bên kia, Khâu phong chủ Ngọc Phong Sơn lại nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Trần Hạc, tâm phúc phía sau cẩn thận hỏi: “Phong chủ, người xem tên này...”
“Nhất định phải lấy được Thất Sát lệnh, tìm một cơ hội trước khi tiến vào Thất Sát Chi Địa, giết hắn đoạt lại Thất Sát lệnh!” Dừng lại thanh âm, lại bổ sung: “Nhớ kỹ, không nên động thủ trong đan môn...”
Trần Hạc còn chưa quay về động phủ, hơn mười tấm phù truyền âm đã xuất hiện trong động phủ. Trần Hạc thả hắc báo trong không gian Giới Tử ra, sau đó lần lượt kiểm tra nội dung phù truyền âm, đơn giản đều là ý muốn mời tụ họp thưởng trà thưởng rượu, nhưng thực tế ai lại không rõ, những người đó bình thường một người cũng không thấy đâu, lúc này nhiệt tình phi phàm chẳng qua là ‘ý không ở trong lời’, Trần Hạc cũng lười phúc đáp lại, ném qua một bên, kế đó nhìn Linh Mục Hầu đang bò trên đùi.
Nhóc con rất ít khi ra không gian Giới Tử, lúc này thấy nơi xa lạ thì có chút không thích ứng, chỉ dám túm lấy y bào của Trần Hạc. Trần Hạc thấy vậy cũng không thể trách, Linh Mục Hầu sợ người là trời sinh, bình thường đều sống theo đàn, trên cơ bản yêu thú không có chiến lực đều như thế, nên cũng không để tâm, tiện tay xách nó lên kiểm tra xem trước đó có ngã bị thương không.
Nhìn nhìn chân với mắt, dường như không có chuyện gì, lúc này mới cho nó uống một chút linh tuyền cực phẩm, khó có được lại rửa Linh Mục cho nó. Linh Mục thường được dùng linh tuyền cực phẩm tẩy rửa, hiệu dụng của thần thông đương nhiên sẽ tốt hơn, lần hành trình Thất Sát này nói không chừng Trần Hạc còn có thể dùng tới Linh Mục của Linh Mục Hầu, kế đó đặt nó qua một bên tùy ý nó đi lại xung quanh.
Y lại lấy ra tấm Thất Sát lệnh mới lấy được, nhìn một lúc lâu rồi lại lấy một tấm khác từ túi trữ vật ra so sánh, giống nhau như đúc, không có khác biệt. Nghe nói Thất Sát lệnh chính là vật bảo đảm tiến vào Thất Sát Chi Địa, mang trên người mới có thể được truyền tống vào Thất Sát Chi Địa. Nghĩ đến một tấm này có giá năm trăm linh thạch trung phẩm, tức khắc trên mặt lộ ra chút ý cười, tiện tay bỏ hai tấm Thất Sát lệnh vào túi trữ vật.
Tiếp theo y bắt đầu kiểm kê pháp khí trong túi trữ vật, qua lần thi đấu này, linh khí góp nhặt được trước đây cơ bản đã tiêu mất tám chín phần mười, có thể sử dụng được bất quá chỉ còn mấy thanh, nửa tháng nữa Thất Sát Chi Địa sẽ mở ra, Trần Hạc suy nghĩ chốc lát, dù sao cũng phải có mấy thanh pháp khí đáng tin, tốt nhất là pháp khí phòng ngự phẩm chất tốt.
Khi Trần Hạc đang kiểm tra tích trữ còn lại trong túi trữ vật, tính toán linh thạch cần tiêu hao lần này, hắc báo đã săn được một con nhím từ khe cốc, học tập Trần Hạc vụng về dùng móng vuốt lột da róc xương, sau đó lại dùng nước suối rửa sạch máu, rồi ngẩng đầu rống một tiếng về phía động phủ.
Báo choai choai vừa mới trút đi sự non nớt khi là thú non, đan xen giữa báo thành niên, đã sơ bộ có lực gào rống, dưới một tiếng rống, lá cây cỏ xung quanh bắt đầu rung động sàn sạt. Trần Hạc nghe tiếng, lúc này mới thu dọn lại đồ, sau đó đứng dậy tiện tay bỏ Linh Mục Hầu vào trong tay áo, rồi mới đứng dậy ra động phủ, chuẩn bị làm chút đồ ăn đút no hai con linh thú trước. Hiện tại không chỉ hắc báo là tên ‘dạ dày vương’, Linh Mục Hầu bé như dấu chấm trong tay áo vốn chỉ ăn linh quả, vậy mà cũng bắt chước hắc báo ăn thịt, quả thực là hai tên ăn hàng.
Hắc báo thấy Trần Hạc ra động phủ thì lại rống hai tiếng, có chút vội vã chờ thịt ăn vào miệng, khi Trần Hạc lấy nồi nấu, nó đã sớm ngậm chậu gỗ dùng ăn cơm thường ngày đến bên nồi, nằm tựa chờ canh sôi thịt chín để cắn ăn. Ngay cả Linh Mục Hầu trong tay áo Trần Hạc ngửi thấy hương vị cũng ló đầu ra, đôi mắt to không hề chớp nhìn chằm chằm thịt trong nồi.
Khi Trần Hạc múc thịt với canh thịt thơm nức bốn phía ra đựng, thì thấy hai con yêu thú một lớn một nhỏ, một con dùng vuốt ôm chậu gỗ, một con dùng vuốt nâng muỗng, ăn sùm sụp.