Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 205



Lúc này chủng loại đồ vật được bán trong Tiên Thành cực kỳ phong phú, một số tu sĩ đều đem ra thứ tốt ép đáy hòm, Trần Hạc không ngừng ẩn giấu tu vi tới Luyện Khí Kỳ, không ngừng đi dạo trên phố, nhìn thấy linh thạch cần dùng thì mua, dù sao một khi sử dụng truyền tống trận kia, trước tiên không nói đến việc thành công hay không, nếu địa phương truyền tống đến thưa thớt tài nguyên, cực kỳ cằn cỗi, luyện chút đan dược mà không tìm được linh thảo, vậy thì đủ để khiến người ta trào máu.

Vì bảo đảm dưới tình huống vạn nhất, Trần Hạc bắt đầu mua lượng lớn hạt giống linh thảo trên phố và cửa hàng, phàm là hạt giống mà không gian Giới Tử của y không có, mỗi một loại đều phải mua hai hạt dự bị, trong linh điền sắp xếp phân loại trồng tất cả linh thảo linh mộc mà y lấy được. Đồng thời vì để ngừa vạn nhất, hoặc khi hắc báo vô ý giẫm chết vài cọng, nên trong nhà gỗ cũng có dự bị một phần hạt giống, đặt trong một túi trữ vật ở góc. Trần Hạc thu gom mấy nghìn chiếc bình ngọc, trong mỗi chiếc đều chứa một hạt giống, miệng bình cũng có ghi chú tên hạt giống, sau khi mở ra nhìn là hiểu ngay.

Chỉ ba ngày, Trần Hạc đã mua được rất nhiều hạt giống linh thảo, bất kể là tương đối hiếm thấy hay bình thường bỏ sót, chỉ cần không gian Giới Tử không có thì đều thu gom tất cả, tuy rằng mỗi một loại đều chỉ có hai hạt, nhưng tổng cộng lại cũng là một số lượng không nhỏ, còn có một số linh thảo hiếm thấy, bất kể giá cao bao nhiêu, y nhất định sẽ mua. Thứ như linh thảo đối với y mà nói, bất kể đấu giá cao bao nhiêu, đều chỉ có lời không lỗ, bởi vì y có thể thúc vô số gốc để sử dụng, đây là một cuộc buôn bán bao lời không lỗ.

Bất quá hôm nay lại thu được một gốc linh đằng trăm năm, đây là chủng loại linh đằng lần đầu tiên gặp được sau gốc Long Ti Đằng kia, mua được trong một sạp linh thảo. Sạp linh thảo đó sắp tới bắt đầu bán ra lượng lớn linh thảo ép đáy, tựa hồ chuẩn bị muốn thu vốn, y mua không ít hạt giống linh thảo ở chỗ lão, vì vậy thuận miệng cũng hỏi thăm chủ tiệm bán hạt giống đó có còn linh thảo hiếm thấy khác hay không.

Hỏi trực tiếp như thế, đổi lại lúc bình thường đại thể sẽ không có trò để xem, trong tay chủ tiệm sạp linh thảo đại thể đều sẽ có mấy mặt hàng ép đáy hòm, bình thường những thứ này đều sẽ không dễ dàng bán ra, bất quá lúc này không phải lúc đó, chỉ có linh thạch mới là lợi ích thực tế nhất, một số linh vật vô dụng với bản thân, cho dù bảo bối thế nào đi nữa, đều sẽ nhịn đau bỏ những thứ yêu thích. Chủ tiệm đại khái thấy Trần Hạc mấy lần ra tay hào phóng trong tiệm, sau khi thoáng do dự thì truyền âm đưa y đến gian phòng phía sau tiệm. Sau khi Trần Hạc ngồi xuống, chủ tiệm mới lấy ra mấy chiếc hộp ngọc, trên mặt lại lộ ra chút không nỡ.

“Vị tiểu hữu này, nói thật, nếu không phải lần này Tiên Thành đại nạn, lão hủ thật sự không nỡ bán ra mấy món linh thảo này, thế nhưng hiện tại... Aiz, mấy món này đối với lão hủ cũng không có tác dụng gì, nếu tiểu hữu cảm thấy hứng thú thì trả đủ giá lấy đi đi.”

Nhất thời Trần Hạc khẽ nhếch mi mắt, kế đó lấy ra một món từ trong tay lão giả, mở ra nhìn, tiếp theo đặt qua một bên lại mở ra một món khác, hiển nhiên linh thảo trong bốn hộp này từ trăm năm đến ngàn năm, đồng thời chủng loại đều là hiếm có trên thị trường, trong đó có một gốc là Thiên Nhật Túy Lan hai trăm năm, bất quá khiến y cảm thấy lúng túng chính là, gốc này là chảy ra từ trong tay y, không ngờ lại được lão giả này cất giấu.

Bốn gốc trong đó có một gốc Thiên Nhật Túy Lan Thảo, Trần Hạc không cần, hai gốc khác là linh thảo ngàn năm, không gian của y đã có, chỉ còn lại một gốc cuối cùng, là một gốc linh thực loại dây đằng trăm năm. Kỳ lạ chính là, bất kể phần rễ hay lá cây cả gốc đều được bảo tồn rất tốt, chiếc hộp ngọc kia còn được trải Hoạt Thổ giá cực xa hoa, khiến cả gốc còn có thể được bảo đảm linh khí không tiêu tan trong hộp, thậm chí chậm rãi sinh trưởng, chẳng qua mọc chậm hơn rất nhiều.

Trần Hạc nhất thời có chút hứng thú, lão giả kia thấy thế lập tức giới thiệu: “Gốc này là Vạn Bảo Hồ cấp năm, là pháp khí thuộc tính hỏa, tuy rằng phẩm bậc không được tính là quá cao, nhưng dù sao cũng là linh đằng hiếm thấy, đồng thời còn là chủng loại hồ lô hi hữu, một lần có thể kết ra trăm chiếc hỏa hồ lô, hồ lô này có thể dùng để luyện chế pháp khí thuộc tính hỏa, sau khi luyện thành thì uy lực cực lớn, có tu sĩ thượng cổ thậm chí luyện thành pháp khí chuyên biệt dùng để dự trữ hỏa diễm. Chẳng qua đáng tiếc cây này chưa qua hai trăm năm đã bị một tu sĩ đào ra, nhưng bảo tồn rễ cây vẫn có thể trồng, mặc dù giá trị so không bằng trên hai trăm năm, nhưng cũng là giá trị xa xỉ.”

Vạn Bảo Hồ? Khi Trần Hạc nghe thấy, trong mắt có chút dị sắc, tên rất quen, rất nhanh nhớ đến trong một thẻ tre ở túi trữ vật của Lại tu sĩ, dường như có ghi chép về Vạn Bảo Hồ Lô, luyện trên vạn chiếc Vạn Bảo Hồ thành một món pháp khí, uy lực cực lớn, có thể làm pháp khí bản mạng. Lúc đó y xem cũng chỉ cảm thấy không tệ lắm, không để trong lòng quá nhiều, bất quá một câu nói của lão giả này lại khiến tâm thần y khẽ động. Pháp khí hồ lô chính là vật có thể dung chứa, từ trước đến nay là thứ có thể dự trữ ngoại vật, thậm chí hình thức ban đầu sớm nhất của túi trữ vật ở tu tiên giới cũng là một loại hồ lô chứa vật.

Vì vậy hồ lô thuộc tính hỏa đương nhiên có thể dự trữ hỏa diễm, đối với sự không thuận tiện mỗi khi luyện đan đều phải tìm kiếm địa hỏa, gốc Vạn Bảo Hồ có thể dự trữ hỏa diễm trước mắt này đây, ngược lại khiến mắt y sáng ngời. Nếu trữ địa hỏa trong đó, thì hệt như một nguồn địa hỏa được mang theo bên mình, trữ một số địa hỏa thì ngày sau có thể tùy thời luyện đan luyện khí, bất quá vẫn phải trải qua luyện chế, sau khi trở thành pháp khí mới có thể thao túng tùy tâm. Kế đó Trần Hạc không chút do dự mua gốc Vạn Bảo Hồ cao ba thước này.

Khi tìm chỗ đả tọa, thì trồng cây linh hồ lô này tới một bên vách núi linh cốc, cũng tưới vào lượng lớn nhũ cây, kế đó tìm ra tấm ngọc giản luyện chế Vạn Bảo Hồ kia xem kỹ. Pháp khí được đề cập đến trên ngọc giản này là lấy vạn chiếc hồ lô thuộc tính hỏa, dùng phương thức xếp chồng tiến hành luyện, thẳng đến khi tinh hoa hỏa diễm một vạn chiếc trở thành một, rồi thêm vào một số linh tinh thiên địa có tính dẻo, cơ bản một món pháp khí Vạn Bảo Hồ sẽ thành hình.

Tuy rằng trên ngọc giản giảng giải có chút dễ, nhưng hiển nhiên chỉ riêng việc phải gom đủ vạn chiếc linh hồ thuộc tính hỏa thôi thì cũng đã là điều kiện không có khả năng đạt thành, mà nhiều lần luyện chế khô khan với phương thức xếp chồng, yêu cầu về độ lửa với thủ pháp cũng cực cao, thoáng không chú ý sẽ thất bại trong gang tấc, nhưng nếu thành công, uy lực quả thực cực kỳ mạnh mẽ, không những có thể dự trữ lượng lớn hỏa diễm, đồng thời uy lực cũng cực lớn, hoả diễm được phun ra sẽ bao trùm phạm vi hơn trăm dặm.

Chẳng qua bản thân hỏa linh hồ không cách nào sinh ra quá nhiều hỏa diễm, cần dự trữ trước đó, dự trữ đủ một lần có thể công kích hơn năm lần với diện tích lớn. Bất quá đối với hỏa diễm, Trần Hạc lại có công dụng khác, lượng hỏa diễm có thể phun năm lần là cực lớn, đủ để dùng luyện đan vô số lần, thứ này là một kho hỏa diễm loại nhỏ có thể mang theo, thật sự không tệ.

Lúc này Trần Hạc đã thu mua gần như hoàn toàn các chủng loại linh thảo mà Tiên Thành bán, có thì cũng chỉ sót vài loại. Việc này không nên chậm trễ, y sau khi thu ngọc giản rồi lại đến phòng địa hỏa của khách điếm lần trước, lần này biến hóa dung mạo, hỏa kế kia hoàn toàn không nhận ra. Vào phòng địa hỏa, y cũng không cần luyện tay, trực tiếp lây nhũ cây thúc Vạn Bảo Hồ cấp năm rồi lần lượt hái xuống lấy ra, Vạn Bảo Hồ một lần có thể kết hơn trăm chiếc, vì là linh thảo cấp năm, vì vậy thúc cực nhanh, không quá hai canh giờ đã được trăm chiếc.

Trần Hạc cầm lấy một chiếc rồi bắt đầu dùng địa hỏa luyện chế, tuy rằng phẩm bậc của linh hồ không cao, nhưng nó có một đặc tính lớn nhất chính là có thể xếp chồng vô số, mỗi khi chồng một cái thì uy lực sẽ chồng thêm một phần, vạn chiếc thêm vào với nhau thì tuyệt đối không phải thứ mà linh hồ cấp năm có thể bằng được, trách không được tu sĩ họ Lại kia đánh chủ ý này. Hồ lô này sau khi được luyện thành, tuy rằng mỗi lần chỉ có thể phun ra năm lần hỏa diễm, nhưng lực sát thương cực lớn, tuyệt đối là pháp khí Nguyên Thần cực phẩm đỉnh bậc, trân quý vô cùng, hoàn toàn không kém hơn pháp bảo cấp cao.

Dựa vào lực khống chế nguyên thần của Trần Hạc, mỗi một lần có thể đồng thời luyện năm chiếc linh hồ, sau khi luyện hóa, mỗi chiếc đều sẽ giữ một chút tinh hoa màu đỏ lửa, vì là cùng nhánh sinh ra vì vậy xếp chồng luyện chế có chút dễ. Theo việc thúc lượng lớn linh hồ trong không gian, Trần Hạc không ngừng bổ sung, nhiều lần xếp chồng nhiều lần rèn luyện, thẳng đến hai mươi mấy ngày sau, y mới ra khỏi phòng địa hỏa, mà chiếc Vạn Bảo Hồ được rèn luyện thành từ tinh hoa vạn chiếc linh hồ đã được y dùng máu luyện hóa, hấp thu đủ địa hỏa xong, được đặt ở không gian Giới Tử.

Khi luyện chế nó thì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bất quá chút bất ngờ đó ngược lại dệt hoa trên gấm. Khi Trần Hạc luyện chế, gọi hắc báo ra phòng địa hỏa, khi sắp thành hình, hắc báo lại phun một ngọn hỏa diễm với nó, vốn cùng là thuộc tính hỏa, y cũng không quá để ý, nhưng không ngờ ngọn lửa đó của hắc báo mang theo sự bá đạo của Phần Băng Hỏa, đông lạnh cả chiếc Vạn Bảo Hồ mới vừa thành hình vào trong, một dương nhiệt một âm nhiệt luân phiên nhau, Trần Hạc thật sự sợ hồ lô sẽ nổ, lại không ngờ trải qua sự rèn luyện của ngọn Phần Băng Hỏa của hắc báo, cuối cùng phẩm chất của Vạn Bảo Hồ còn cao hơn một bước.

Hắc báo hiển nhiên rất có hứng thú với pháp khí thuộc tính hỏa mà Trần Hạc luyện chế này, đang ở không gian Giới Tử không ngừng phun lửa với nó, mỗi khi phun một ngọn đều sẽ được Vạn Bảo Hồ hấp thu vào bên trong, tựa như một lỗ đen ăn không đủ no, đến bao nhiêu hút bấy nhiêu, vốn chỉ là một chiếc hồ lô kích cỡ bình thường, sau khi phun Phần Băng Hỏa, từ thực chất chậm rãi trở nên trong suốt như băng, lượng hỏa diễm bên trong cũng có thể được thấy rõ, toàn thân hồ lô cũng càng ngày càng nhỏ, sau cùng tới cỡ bằng bàn tay, toàn thân không ngừng bốc lên diễm quang màu đỏ lửa, có thể nói là một món bảo vật.

Hắc báo hiển nhiên vô cùng hài lòng đối với kiệt tác của mình, sau cùng dùng miệng ngậm chiếc Vạn Bảo Hồ Lô chôn ở chỗ bình thường nó giấu thức ăn, còn dùng móng vuốt bới chút đất đắp lại, từ đây Vạn Bảo Hồ xem như vật sở hữu của nó. Khi Trần Hạc rời khỏi khách điếm thì nghĩ đến điều gì, lại mua hai bộ pháp khí khống chế hỏa diễm của phòng địa hỏa ở chỗ chưởng quầy khách điếm, pháp khí đó y dùng rất thuận tay, sức khống chế kích thước hỏa diễm như ý, kích cỡ pháp khí cũng có thể tự hành điều tiết, ngày sau khi cần thiết luyện khí luyện đan, chỉ cần lấy ra pháp khí dùng Vạn Bảo Hồ khống chế nguồn lửa là có thể sử dụng, rất thuận tiện, tuy rằng giá hơi cao, nhưng cũng rất đáng giá.

Hai mươi mấy ngày sau tình thế của Tiên Thành càng trở nên nghiêm trọng, ma vật nhiều hơn gấp đôi so với trước, tuy rằng toàn bộ trận pháp lại được củng cố một phen, năm phái và liên minh tán tu cũng đồng thời liên hợp ngăn địch, nhưng số lượng ma vật vẫn đang gia tăng cuồn cuộn không ngừng, mà tu sĩ trong Tiên Thành lại tử vong vô số, bất quá sau khi năm phái phái tới mấy tu sĩ Kim Đan trung hậu kỳ và lượng lớn tu sĩ Trúc Cơ, tình thế này mới thoáng có chút thay đổi.

Liên tiếp mấy ngày giết không ít ma vật, chí ít cũng khiến mọi người trong Tiên Thành lại dấy lên hy vọng, vì ngăn địch, năm phái cộng thêm liên minh tán tu cùng tổ chức, cũng chuẩn bị vô số linh thạch bắt đầu tưởng thưởng lượng lớn cho tu sĩ đi ra giết ma vật, phàm là tu sĩ ở tu tiên giới, bất kể tán tu hay tu sĩ năm phái, mỗi khi giết một ma vật cấp thấp sẽ có thể được nhận một khối linh thạch trung phẩm, mỗi khi giết một ma vật cấp cao thì có thể được nhận năm mươi khối linh thạch trung phẩm, mỗi khi giết một ma vật đầu lĩnh thì có năm trăm khối linh thạch trung phẩm và mấy trăm viên đan dược, mỗi khi giết một ma đầu cấp Kim Đan thì thưởng năm khối linh thạch cực phẩm, trăm ống linh tửu, hai món pháp bảo.

Vì vậy, chỉ cần giết một ma đầu cấp Kim Đan sẽ gom đủ được linh thạch cực phẩm, có thể trực tiếp dùng truyền tống trận thượng cổ ở Tiên Thành rời đi. Nhưng ma đầu cấp Kim Đan làm sao dễ giết như vậy, trừ phi là tu sĩ Kim Đan với Nguyên Anh, tu sĩ Trúc Cơ căn bản không có hy vọng, đồng thời phàm là ma vật đầu lĩnh thì xung quanh đều có lượng lớn ma vật tồn tại, một kích là chết, cơ hội nhỏ lại càng nhỏ. Nhưng ngay cả như vậy, vẫn có vô số tu sĩ chạy theo như vịt, bởi vì năm khối linh thạch cực phẩm có thể khởi động năm lần trận pháp thượng cổ.

Nói cách khác năm khối linh thạch cực phẩm có thể sử dụng năm lần, thẳng đến khi dung lượng bên trong bị dùng hết triệt để. Nếu một người gom được một khối thì hoàn toàn có thể kết nhóm sử dụng. Cho dù không rời khỏi từ truyền tống trận, thì phần thưởng kếch xù kia cũng đủ khiến tu sĩ trong Tiên Thành chạy theo như vịt, trong lúc nhất thời khí thế diệt sát ma vật tăng vọt. Trần Hạc luyện chế Vạn Bảo Hồ xong đi ra khách điếm, sau khi nghe thấy tin tức này cũng động tâm tư.

Bán linh thảo có thể đổi lượng lớn linh thạch, nhưng cũng có một số lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhất là lúc Tiên Thành nguy cấp, mọi người cần linh thạch, thường ngày cũng không sao, nhưng khi quốc nạn như hiện tại mà kiếm tiền thì có chút không quang minh chính đại, bất quá giết ma vật kiếm linh thạch ngược lại là một con đường phát tài không tệ. Mấy năm nay linh thạch mà năm phái với liên minh tán tu tích lũy tuyệt đối là con số trên trời, không lo lắng bọn họ sẽ không lấy ra được linh thạch.

Bất quá trước khi đi ra giết ma vật còn cần chuẩn bị một món đồ, đó là y bào dệt từ tơ Tằm Ngũ Sắc, món trước kia khi ở Thất Sát Chi Địa đã bị nham thạch động núi lửa đốt thủng; đã không còn cách nào tự hành chữa trị, món y bào đó bị Trần Hạc vứt đi, lúc này mặc trên người chính là áo bào cực bình thường, cho dù có chút phòng ngự thì cũng không có được tác dụng gì. Mà y cũng đã sớm có chuẩn bị, mấy năm nay đối với mấy con Tằm Ngũ Sắc kia, y chỉ cầu tinh không cầu nhanh, thúc lượng lớn lá cây Thập Dạng Cẩm vạn năm tiến hành đút ăn nuôi tản, thời gian mấy năm trước trước sau sau đến bây giờ đã tích lũy được số lượng kén tằm nhất định, hiện tại vừa vặn có thể phát huy công dụng.

Tơ nhả ra từ Tằm Ngũ Sắc được đút ăn bằng Thập Dạng Cẩm vạn năm đương nhiên không phải thứ mà tơ tằm ngàn năm có thể so. Bất quá khi Trần Hạc lấy ra một đống kén tằm kia, thực tế tơ tằm cực kỳ bình thường, hoàn toàn không có sự sáng bóng và hoa mỹ của ngàn năm, về điểm này, khi Trần Hạc kéo ra một đoạn rồi dùng pháp khí cực phẩm chặt chém, đã chứng thực chúng quả thật là tơ Tằm Ngũ Sắc vạn năm, chẳng qua quang hoa nội liễm phản phác quy chân, vì vậy nhìn qua không hề khác kén tằm bình thường, chỉ khi bị công kích mới có thể mơ hồ có một chút ánh sáng ẩn hiện, lực phòng ngự rõ ràng gấp mấy chục lần tơ tằm ngàn năm.

Phàm nhân ở lại trong Tiên Thành vẫn phải có, Trần Hạc tìm hai chức nữ* khéo tay nơm nớp lo sợ (*cô gái dệt vải, để nguyên hay hơn:v), cũng đáp ứng cho các cô mấy tấm phù phòng ngự mà phàm nhân có thể sử dụng, hai người mới mở kén tằm lấy công cụ bắt đầu dệt. Cách làm y bào của tu tiên giới với y bào của phàm nhân khác nhau, vì ít nhiều đều có lực phòng ngự, vì vậy tơ không thể cắt xén, như vậy dễ phá hư hiệu quả phòng ngự, chỉ có thể dùng cả sợi tơ đan, bảo tồn sợi tơ hoàn chỉnh, mà chức nữ có thủ công tốt làm ra một món áo bào, nhìn thấy đầu sợi không đồng nhất, thì đều sắp xếp trong y bào cực kỳ hoàn chỉnh bền chắc.

Bộ của Trần Hạc vì là hai tầng nên bện dệt càng khó hơn một tầng, hai cô tốn năm ngày đẩy nhanh tốc độ mới làm xong. Trần Hạc cho mỗi người ba khối linh thạch, cũng đồng ý cho các cô mấy tấm phù phòng ngự mà bản thân vẽ, tuy rằng không thể nói là triệt để bảo giữ được tánh mạng, nhưng vẫn có chút tác dụng ngăn cản khi gặp chuyện bất ngờ.

Trần Hạc sau khi mặc vào áo bào, thì cảm nhận thấy toàn thân như được một tầng linh khí hơi mỏng bao phủ, linh khí đó ấm áp mà lại nhu hòa, như sa mỏng nhẹ nhàng bao phủ lên da, y bào dệt từ tơ tằm vạn năm quả nhiên khác biệt. Y vuốt ống tay áo, có chút hài lòng với nó, sau đó lại kiểm kê một số pháp khí cực phẩm và pháp khí phòng ngự trong tay.

Lúc này hai thanh pháp khí Nguyên Thần vàng, kim trong đan điền còn chưa cách nào được sử dụng, Long Ti Kiếm ngược lại ở trong đan điền vui tươi hớn hở lượn xung quanh, ma chủng biến dị đó còn tinh nghịch hơn cả kim linh chủng, kim linh chủng bất quá chỉ như đứa trẻ, cái gì cũng tò mò, nghịch ngợm vô cùng, mà ma chủng biến dị thì lại không ngừng muốn dùng Long Ti của mình bao phủ đan điền Trần Hạc, hoàn toàn muốn chiếm đất xưng vương.

Nếu như không phải bị Trần Hạc khống chế hoàn toàn, nó thậm chí còn muốn quấn tất cả những thứ khác vào bên trong Long Ti của nó, dường như chỉ có như vậy mới xem như là thuộc sở hữu. Đại khái khi biến dị, phương diện nào đó đã xảy ra sai sót, nó có loại ham mê đặc biệt đối với việc dùng hàng vạn hàng nghìn sợi tơ thu thập các loại đồ vật giấu trong Long Ti của nó. Mạch Kim Kiếm hiển nhiên cực cơ linh, nó lượn đông lượn tây trong Long Ti, như một con cá trơn trượt, không cách nào bắt được nó.

Mà thổ linh chủng ở Trần Hoàng Kiếm thì lại thành thật hơn nhiều, căn bản không biết né tránh, ngoan ngoãn bị tơ Long Ti Kiếm quấn chặt chẽ, như cái bánh chưng, sau khi Trần Hạc giáo huấn ma chủng mấy lần, cuối cùng nó mới buông tha Trần Hoàng Kiếm, về sau Trần Hoàng Kiếm thấy nó bao xa thì chạy bấy xa. Nhưng đại khái là vì thổ sinh mộc, ma chủng biến dị hàng ngày đều thích chạy theo phía sau mông Trần Hoàng Kiếm, thậm chí còn có thể tuôn ra một sợi tơ cuốn lấy Trần Hoàng Kiếm, vì vậy sẽ có tình huống ‘lừa kéo cối xay’, ngay cả Trần Hạc thấy cũng phì cười không thôi.

Sau khi tất cả đồ đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, Trần Hạc khôi phục tu vi nhưng vẫn ẩn giấu dung mạo, xen lẫn trong một đám tu sĩ cũng muốn ra thành săn giết ma vật, nhận một linh khí nhỏ có thể tra xét ghi chép số lượng ma vật giết mỗi lần công kích, sau đó theo chúng tu sĩ đi ra Tiên Thành.

Trong vòng mấy nghìn trượng bên ngoài Tiên Thành đều là ma vật, từng mảng như đóa sương đen, nếu là tu sĩ lần đầu tiên thấy thì tuyệt đối sẽ kinh hách đến mức chân mềm nhũn, nhưng đối với Trần Hạc mà nói, cảnh tượng này so với tình hình khi bị Nguyên Anh lão ma truy sát ở Thất Sát Chi Địa lúc trước thì không đáng nhắc tới. Khống chế pháp khí dưới chân, mắt thấy có một mảng ma vân nhỏ đang đến phía y.

Trần Hạc thong dong dùng ra Vạn Bảo Hồ, cũng treo linh khí hình tròn ghi chép số lượng ma vật giết chết kia trên thắt lưng, sau đó điều khiển hồ lô đến phía trước, cả chiếc Vạn Bảo Hồ tức khắc trướng lớn mấy chục lần ở không trung, như một ngọn hỏa diễm trong suốt, khi thoáng trướng thoáng co, một luồng hỏa diễm cực nóng phóng ra, tức khắc bao phủ mảng sương đen kia vào trong rồi bắt đầu hừng hực đốt cháy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.