Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Chương 237



Trần Hạc nhận lấy tấm sách cổ kia, xem lướt nhanh qua, đầu mi không khỏi nhíu lại. Bên trên này ghi chép không phải Hỏa Liên cửu phẩm, mà là một loại cây hỏa diễm sản sinh biến dị, trong sách cổ gọi là Địa Long Thụ, đó là một loại hỏa diễm đặc thù, Thụ Trung Hỏa, vị tu sĩ thượng cổ viết ra sách cổ này đã lấy chín ngọn luyện thành một đóa linh liên trong lửa, hình thần đều giống, nhưng bên trong lại không nói sen này có phải thánh liên hay không, chỉ đề cập đến là sen cửu phẩm. Mà Thụ Trung Hỏa được ghi chép trong đó, Trần Hạc mới nghe lần đầu.

Thấy sắc mặt y, nữ tu họ Tiết ở bên cạnh nói: “Muội đã nghe ngóng mấy năm về Hỏa Liên cửu phẩm, nửa tin tức cũng không có, mà hải vực cũng có không ít đảo hỏa diễm, nơi đó luôn luôn nhiệt độ cao, đừng nói hoa sen, dù là tinh thạch, thời gian lâu cũng bị thiêu đốt sạch, tấm sách cổ này ghi chép lại có chút đáng tin, đồng thời Địa Long Thụ có thể sản sinh Thụ Trung Hỏa, ở Vân Mộng Trạch còn có một gốc, hiện đã ba trăm nghìn năm...”

Trần Hạc sau khi nghe xong tinh thần rung lên, ánh mắt mang theo chút tán thưởng nhìn nữ tu họ Tiết, nữ này tuy rằng tinh ranh tính toán, có lúc khiến người ta khó lòng phòng bị, nhưng khi làm chuyện thay mình, thì những điều này đều hoàn toàn thành ưu điểm. Mà Thụ Trung Hỏa kia, y đương nhiên muốn thử một lần, tin tức có được không dễ, bất kể Hỏa Liên này là thật hay giả, cũng đều phải luyện ra kiểm tra một phen.

“Không biết Địa Long Thụ kia hiện nay ở đâu?” Y chỉ suy xét mấy giây liền dò hỏi. Nữ tu họ Tiết cũng không giấu diếm, “Địa Long Thụ là bảo vật trấn tộc của gia tộc Thanh Mộc, mà gia tộc Thanh Mộc kia là một trong mười đại gia tộc của Vân Mộng Trạch, có một Nguyên Anh lão tổ tọa trấn, muốn lấy được Thụ Trung Hỏa chỉ sợ không dễ dàng...” Thoáng do dự nhìn về phía Trần Hạc: “Đồng thời Địa Long Mộc ba ngàn năm kia chỉ có một ngọn Thụ Trung Hỏa, nếu muốn gom đủ chín ngọn, còn chưa biết cần phải bao nhiêu năm...”

Nửa câu sau chưa nói hết, bởi vì trong mắt người thường, đây gần như là điều không có khả năng, cho dù lấy được gốc cây kia của gia tộc Thanh Mộc, cũng chỉ có một ngọn Thụ Trung Hỏa, tám ngọn còn lại phải đi đâu tìm? Càng không cần nói đến gia tộc Thanh Mộc có tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn, và hơn mười tu sĩ Kim Đan sơ – trung – hậu kỳ, dựa vào tu vi Kim Đan trung kỳ của Trần Hạc, nếu muốn đoạt được Địa Long Thụ, chẳng khác nào đối kháng với toàn bộ người của gia tộc Thanh Mộc, hy vọng thật sự xa vời, ở trong mắt nữ tu họ Tiết, vì một gốc Hỏa Liên kia, điều này không đáng.

Trần Hạc trầm ngưng một lúc lâu. Một tu sĩ Kim Đan trung kỳ, muốn đến một gia tộc có tu sĩ Nguyên Anh Kỳ tọa trấn cướp Địa Long Thụ, ở trong mắt bất kỳ một tu sĩ nào, không thể nghi ngờ đây đều là hành vi ngu xuẩn, ngay cả một phần trăm khả năng thực hiện cũng không có. Nhưng đổi một góc độ khác, y không phải muốn lấy đi cả gốc Địa Long Mộc, mà chỉ tránh nặng tìm nhẹ lấy một đoạn rễ chính, tính chất đôi bên quả thực khác biệt, không đến mức khiến người ta liều chết truy sát. Y suy nghĩ một chốc, kế đó nói: “Tôi cũng không cần cả gốc Địa Long Mộc, chỉ cần một đoạn rễ cây là được, cô có cách nào có thể để tôi trà trộn vào gia tộc Thanh Mộc?”

Chỉ lấy một đoạn rễ cây? Nữ tu họ Tiết không ngờ Trần Hạc sẽ đột nhiên cải biến suy nghĩ, cũng nghĩ không ra sự liên hệ giữa rễ cây kia với Hỏa Liên, chẳng lẽ muốn luyện chế vật thuộc tính hỏa nào đó, có thể dùng Địa Long Mộc thay thế? Nhưng rễ cây của Địa Long Mộc lại không phải thuộc tính hỏa. Ánh mắt nữ tu họ Tiết lóe vài cái, nhưng cô cũng biết rõ, sự sống chết của mình bất quá chỉ là một ý niệm của y, có một số việc biết càng nhiều, chết càng nhanh, vì vậy cũng đành dập tắt suy nghĩ khẽ động đó.

Nghĩ nghĩ rồi nói: “Một năm sau là đại hội tỷ thí mười năm một lần của gia tộc Thanh Mộc, đến lúc đó Thái Phù Môn bọn muội cũng sẽ đi vào, ca muốn trà trộn vào cũng không khó, Địa Long Thụ kia được thiết lập ba tầng trận pháp, bài trừ có chút độ khó, nhưng đây còn chưa phải điều khó nhất, bởi vì chỉ cần ca khẽ động đến Địa Long Mộc, Nguyên Anh lão tổ của gia tộc Thanh Mộc sẽ lập tức phát hiện, sợ rằng không quá ba hơi thở sẽ chạy tới...” Nguyên Anh với Kim Đan chênh lệch một cấp, bất kể tốc độ hay nguyên khí, pháp lực đều không thể so sánh, muốn đào thoát từ trong tay Nguyên Anh lão tổ không phải chuyện dễ, mỗi một giây đều đang liều mạng. Sự sống chết của nữ tu họ Tiết bị nắm trong tay Trần Hạc, đương nhiên không hy vọng y mạo hiểm.

Trần Hạc sau khi nghe xong nhìn về phía cô, nói: “Không cần lo lắng, mục đích tôi đi gia tộc Thanh Mộc không phải đấu pháp với người ta, bất quá chỉ lấy một đoạn Địa Long Mộc mà thôi, đương nhiên có bí pháp tránh né...”

Nữ tu họ Tiết nhớ đến thực lực khuất nhục hồn Kỳ Lân Thú ở động phủ yêu tu của Trần Hạc, trong lúc nhất thời yên tâm không ít đối với thực lực của y, lúc này mới cười nói: “Muội biết Trần đại ca không phải tu sĩ Kim Đan bình thường mà, nói không chừng gặp phải tu sĩ Nguyên Anh cũng có sức liều mạng nữa đấy.”

Hai người lại hàn huyên mấy câu, nữ tu họ Tiết đứng dậy rời khỏi Tiên Hương tửu lâu, mà Trần Hạc cũng tiếp tục bắt đầu đả tọa tu luyện ở mật thất. Nếu muốn đến địa bàn người khác cướp đồ, đương nhiên phải nỗ lực một phen, nếu có thể một lần tiến cấp đến hậu kỳ, vậy càng thêm được vài phần nắm chắc. Tuyết Lệ mỗi khi cách hai tháng sẽ kết toán một lần linh thạch thu nhập của Tiên Hương lâu, ngoại trừ vốn lưu động, thu nhập cố định cực kỳ kinh người. Về việc thu nhập, Tuyết Lệ làm cực kỳ rõ ràng, không hề gian lận, khi Trần Hạc xuất quan sẽ chủ động giải thích sổ sách và giao linh thạch.

Đối với việc có linh thạch để lấy, Trần Hạc đương nhiên không từ chối, trong mấy năm nay đã tồn trữ một số lớn, trong lúc nhất thời gia sản còn dày hơn cả Nguyên Anh lão tổ khác. Nửa năm sau nữ tu họ Tiết lại tới một lần, giao ngọc giản giảng giải tỉ mỉ cách phá trận pháp Địa Long Mộc của gia tộc Thanh Mộc mà cô bí mật mua được cho Trần Hạc. Y xem xong cũng không khỏi bội phục nữ tu họ Tiết, vậy mà tỉ mỉ đến cả vị trí của mỗi một chỗ chôn mắt trận của trận pháp.

Nữ tu họ Tiết lại đắc ý cười cười, trên đời này không có tường không lọt gió, ngoại trừ tính mạng thì không có chuyện linh thạch không làm được, huống chi chỉ là một gia tộc tán tu, hơn nữa khéo thay trận pháp kia còn là mua từ trong tay một vị sư thúc Thái Phù Môn, phá lại càng không phí sức. Trần Hạc sau khi nghe xong thì hỏi dò, việc này có mang đến phiền phức cho Thái Phù Môn hay không, dù sao quan hệ đến Thái Phù Môn, y còn không muốn vì một đoạn rễ cây mà thoáng cái đắc tội hai đại môn phái.

Nữ tu họ Tiết lại khanh khách nở nụ cười, nói: “Trần đại ca, gia tộc Thanh Mộc kia tuy rằng là một trong mười đại gia tộc tán tu, nhưng bất quá chỉ là ngoại tộc, cho dù hiện tại Thái Phù Môn không còn hưng thịnh như thời thượng cổ, nhưng cũng không phải nơi mà tiểu gia tộc dám khi dễ, đồng thời Thái Phù tinh thông phù thuật trận pháp, không biết đã bán ra bao nhiêu, nếu bị người phá trận đều tới cửa tìm thì xong rồi, nói chung không có việc gì.”

Tuy rằng Trần Hạc chưa từng tìm hiểu, nhưng dựa vào một số ngôn ngữ của nữ này, cũng phát giác dường như cô không phải đệ tử bình thường trong Thái Phù Môn, chỉ sợ là đệ tử đắc ý của lão tổ nào đó, hoặc ở Thái Phù Môn có thân thích dòng chính, bất quá những việc này đối với Trần Hạc mà nói đều không quan trọng, lúc này tất cả suy nghĩ của y đều tập trung lên Địa Long Mộc.

Không biết Thụ Trung Hỏa của Địa Long Mộc thực sự có thể ngưng ra linh liên cửu phẩm như ngọc giản sách cổ nói đến hay không, nghĩ đến việc có thể tập hợp đủ năm loại linh liên, dù là Trần Hạc luôn luôn thanh tâm quả dục, trong lúc nhất thời lòng cũng nóng rực.

Gia tộc Thanh Mộc ở Vân Mộng Trạch đã có gần tám trăm năm, đã hình thành một luồng thế lực không yếu, vì vậy ngọc bài của đại hội tỷ thí phát ra, không ít gia tộc và môn phái đều sẽ nể tình, mà lần này Thái Phù Môn cũng ngoại lệ để mấy đệ tử đi xã giao một phen, tuy rằng không nói coi trọng bao nhiêu, nhưng coi như cũng cho chút mặt mũi, mà khéo thay, người dẫn đầu mang mười một đệ tử Thái Phù Môn đến lần này chính là nữ tử họ Tiết.

Nữ tử họ Tiết khi thấy Trần Hạc còn chớp chớp mắt với y, kế đó ngưng mắt trang nghiêm khởi động pháp khí phi hành đến Thanh Mộc Đảo nằm ở một khu quanh Vân Mộng Trạch. Lúc này Trần Hạc đang ngồi trong chúng đệ tử Thái Phù Môn, trước đó không lâu nữ tu họ Tiết cho y một tinh thạch hình ảnh và tư liệu, để y dịch dung thành dung mạo của người này trà trộn vào trong Thái Phù Môn đến gia tộc Thanh Mộc lần này, đệ tử này từ ba tháng trước bị nữ tử họ Tiết phái ra ngoài chấp hành một nhiệm vụ đã bỏ mình, việc này cũng không có mấy đệ tử biết được, vừa vặn được nữ tử họ Tiết lấy để lợi dụng.

Cũng may người này ở Thái Phù Môn tương đối thấp giọng, không dẫn tới người khác hoài nghi, hơn nữa tính tình trầm mặc ít lời, dọc theo đường đi thành công trà trộn trong đó đi tới gia tộc Thanh Mộc. Hiện tại Thanh Mộc Đảo đông đảo đệ tử các phái, màu sắc y bào môn phái khác nhau, quét nhìn qua có tới mười mấy môn phái, nghĩ chắc môn phái giao hảo với Thanh Mộc lão tổ cũng không ít. Đệ tử Thái Phù Môn vừa đến, mấy đệ tử nghênh đón của gia tộc Thanh Mộc liền cực kỳ nhiệt tình đón bọn họ vào đảo.

Cuộc tỷ thí của các tộc được định vào ngày mai, hôm nay trong đảo đã thiết lập lôi đài, phần thưởng cực kỳ hậu hĩnh, thừa dịp lộn xộn động thủ là tốt nhất, nhưng cũng không phải hiện tại, đương nhiên phải chờ tới ngày mai, sau khi lão tổ hiện thân mới là thời cơ tốt nhất. Lúc này Trần Hạc đang theo chúng đệ tử Thái Phù Môn, được đệ tử Thanh Mộc Đảo dẫn dắt tham quan một số kỳ cảnh kiến trúc của gia tộc Thanh Mộc.

Hơn nữa nữ tử họ Tiết thành thạo điêu luyện, không chỉ tuyệt sắc lại càng nói chuyện duyên dáng, bất kể là đệ tử Thái Phù Môn hay gia tộc Thanh Mộc đều nhìn không chuyển mắt. Vì muốn để mỹ nữ chú ý, nam tu cực lực muốn biểu hiện bản thân, trong lúc nhất thời bầu không khí vô cùng tốt, ngay cả đệ tử gia tộc Thanh Mộc cũng nói nhiều hơn. Trần Hạc từ trong đó lấy được không ít tin tức hữu dụng.

Thuận tiện lần lượt đối chiếu toàn bộ vị trí của gia tộc Thanh Mộc với bản đồ mà nữ tử họ Tiết cho, khi đi đến một vách tường đá cao, đệ tử gia tộc Thanh Mộc nói với nữ tử họ Tiết và chúng đệ tử: “Bên trong đó chính là Địa Long Mộc, sư muội... còn có mấy vị sư huynh, không biết đã từng thấy qua Địa Long Mộc chưa?”

Nữ tử họ Tiết khẽ vén một lọn tóc bên tai, nghe vậy ánh mắt lưu chuyển, che môi anh đào khẽ cười nói: “Muội là lần đầu tiên tới đây, đương nhiên chưa từng thấy, bất quá nghe nói hình dạng của Địa Long Mộc như một con thần long nổi trên mặt nước, rất thần tuấn, thực sự khiến người ta có chút hướng tới, chỉ tiếc không thể tận mắt nhìn thấy được.”

Nói thế xong, đệ tử gia tộc Thanh Mộc kia lập tức vỗ ngực nói: “Sư muội nói thế vậy huynh đây có thể làm chủ, có thể mang ba người vào xem Địa Long Mộc, chẳng qua bên trong có bố trí trận pháp, cũng có người trông coi, vì vậy chỉ có thể quan sát xa xa ở ngoài trận pháp.”

Nữ tử họ Tiết sau khi nghe xong, lập tức kinh ngạc nói: “Thực sao? Sư huynh thực sự quá lợi hại, nếu có thể nhìn thấy được Địa Long Mộc, cho dù không lấy được thứ tự trên đại hội tỷ thí cũng không uổng chuyến này, đợi ngày sau quay về Thái Phù Môn cũng có vốn liếng khoe khoang với đám sư muội nha.” Thanh âm thanh thúy như nước suối róc rách, nói khiến cho đệ tử gia tộc Thanh Mộc kia dâng trào tâm huyết.

Địa Long Mộc của gia tộc Thanh Mộc là có thể tham quan, nhưng không phải ai cũng có thể đi vào thưởng mộc, phải xem thân phận người đó, tuy rằng mấy đệ tử Thái Phù Môn ở đây đa phần là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng lần này gã vẫn có quyền lợi đó, mộc này mặc dù trân quý, nhưng cũng là một trong những đặc sắc của Thanh Mộc Đảo, nhìn một cái thôi cũng không quan trọng, đồng thời đối phương cao nhất cũng chỉ là Kim Đan trung kỳ, bên trong lại thiết lập rất nhiều trận pháp, chắc hẳn không sao.

Ánh mắt đệ tử gia tộc Thanh Mộc vẫn luôn dính trên mặt nữ tử họ Tiết, điều này khiến một đám đệ tử nam Thái Phù Môn khó chịu, nhưng ở địa bàn của người ta thì không thể náo loạn quá bế tắc, vì vậy mỗi người mang sắc mặt dị dạng. Nữ tử họ Tiết lại như không thấy được, chỉ quay đầu lại tùy ý đảo mắt qua, sau đó tiện tay chỉ hai người gần nhất như không muốn chọn lựa, sau đó cười mỉm, đi vào theo đệ tử gia tộc Thanh Mộc kia, Trần Hạc đương nhiên là một trong số đó.

Trước khi vào cửa là phải đưa ra yêu bài, đệ tử gia tộc Thanh Mộc kia lấy ra một tấm yêu bài màu đen cho thủ vệ trông cửa xem sau đó được cho đi, vào rồi, cho dù cách khá xa, cũng có thiết lập ba tầng trận pháp, nhưng luồng hơi thở phong cách cổ xưa nơi đây lại đến ngay trước mặt không cách nào che lấp, khiến tinh thần ba người nhất thời rung lên, nhìn về phía Địa Long Mộc xa xa kia, mỗi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đệ tử gia tộc Thanh Mộc thấy thế không khỏi lộ ra vẻ đắc ý, ai lần đầu tiên thấy được Địa Long Mộc trong tộc đều như vậy, không phải gã tự thổi phồng, mộc này đứng hàng đầu trong các thần mộc thượng cổ, cũng là cổ thụ mộc hỏa biến dị duy nhất, pháp khí được luyện chế ra cũng là pháp khí mộc hỏa biến dị hiếm thấy, hơn nữa chỉ có lão tổ mới có thể luyện chế được mộc này, người khác lấy cũng vô dụng, vì vậy không biết bao nhiêu tu sĩ tìm lão tổ luyện chế, đại hội tỷ thí lần này, ai mà không phải đến vì mặt mũi của lão tổ.

Bạn đang �

Trần Hạc là người tỉnh táo nhất trong mấy người, dù sao không gian Giới Tử của y đã có không dưới ba loại thần mộc, chỉ thánh liên cửu phẩm không thôi cũng đã thấy nhiều. Cả gốc mộc này như gỗ khô, mấy sợi rễ quấn bám như mấy thanh sắt xoắn lại với nhau, tuy rằng như mộc lại càng như xương sắt loong coong, thoạt nhìn quả thực như thần long xông vào trong mây, chỉ khí thế bay vút trời cao kia đã đủ khiến người ta kinh ngạc, lại càng không cần nói đến mộc khí tinh thuần, nếu tu sĩ thuộc tính mộc tu luyện dưới cây này chắc hẳn sẽ làm ít công to.

Ba người không khỏi khen ngợi một phen, ánh mắt Trần Hạc lại rơi lên xung quanh bộ rễ, kế đó lại nhìn mấy chỗ đặt trận bàn, bấy giờ mới theo ba người ra ngoài.

Mới vừa ra, Trần Hạc liền nhận được truyền âm của nữ tử họ Tiết: “Trần đại ca, muội đã nghe ngóng qua, gốc Địa Long Mộc này đều phải được tưới một giọt dịch ngọc tủy trăm năm mỗi ba ngày một lần, ngày mai khi đấu lôi đài sẽ có người thay ca, đến lúc đó ca có thể xem thời cơ hành động...”

Trần Hạc quay đầu lại nhìn bức tường và cửa son nơi kia, chỉ ừ một tiếng nhàn nhạt, rồi theo đoàn người rời khỏi nơi đây, thực tế y đã vững vàng ghi tạc vị trí vào lòng.

Ngày hôm sau thi đấu lôi đài trên đảo Thanh Mộc cực kỳ náo nhiệt, cho dù Thanh Mộc lão tổ luôn luôn bế quan cũng hiếm thấy xuất hiện ở giữa đài, chúng đệ tử Thái Phù Môn cũng tụ ở một lôi đài, giao đấu trên lôi đài là nữ tử họ Tiết và một nữ tử áo tím, hai người đều tuyệt sắc, hấp dẫn vô số người xem, chúng sư huynh đệ Thái Phù Môn lại càng đến để cổ vũ sư tỷ, trong lúc nhất thời, trong mười mấy người thiếu một người cũng không ai phát hiện.

Mà lúc này Trần Hạc đang trốn ở một chỗ bóng râm vách đá, nằm trên mặt đất là một tu sĩ Trúc Cơ của gia tộc Thanh Mộc. Y lấy một chiếc bình ngọc đổ một viên Huyễn Dung Đan vào miệng, sau đó nhanh chóng huyễn ảo khuôn mặt và quần áo thành bộ dáng nam tử trên mặt đất. Hiệu dụng của Huyễn Dung Đan chừng sáu giờ, trừ phi cao hơn y hai cảnh giới thì mới có thể nhìn thấu, đối với Nguyên Anh Kỳ cũng có tính lừa dối.

Kế đó y tháo xuống ngọc bài bên hông người trên mặt đất, treo bên hông mình, sau đó lấy đi ngọc dịch trăm năm trong tay gã, sau cùng nhét gã vào một gian phòng không người ở phụ cận, y không hề thương tổn đến tánh mạng người này, bất quá chỉ bất ngờ chấn động nguyên thần của gã, khiến gã tiến vào trạng thái hôn mê, một ngày một đêm sau tự nhiên sẽ tỉnh.

Sau khi xử lý xong, lúc này y mới bắt chước đệ tử gia tộc Thanh Mộc kia, không nhanh không chậm đi ra từ góc tường đến phía cửa son, hiển nhiên hai thủ vệ tương đối quen biết với đệ tử gia tộc Thanh Mộc này, sau khi Trần Hạc đưa ra yêu bài, hai người nhìn rồi trêu ghẹo: “Hôm nay tới chậm nửa khắc nha, chắc lại ở trong phòng sư muội nào đó rồi đúng không, nếu bị bên trên biết huynh đệ mi say mê hương mỹ nhân mà làm chậm trễ canh giờ tưới Địa Long Mộc, tiểu tử mi có trái cây ngon ăn rồi.”

Trần Hạc sau khi nghe xong nhếch miệng cười cười, sau đó nói: “Đệ nào có diễm phúc đó, khiến hai vị sư huynh chê cười rồi, bất quá hôm nay tới chậm vì có chút nguyên nhân.” Nói xong thì thấp giọng thần bí nói nhỏ: “Ban nãy đệ ở phố chợ không xa đây mua được ba viên đan dược giá rẻ, tu sĩ kia nói cho đệ là Duyên Thọ Đan, đệ có chút không tin, nhưng lại không muốn bỏ qua, vì vậy mua, đang không tìm được người xem giúp đệ đây, vì vậy vội vã chạy về...”

“Duyên Thọ Đan?” Mắt hai thủ vệ không khỏi sáng ngời, hai người bọn họ đều là Kim Đan sơ kỳ, đều đã có ba trăm năm thọ mệnh, nhưng Duyên Thọ Đan thì ai có thể không thích, mười năm thọ mệnh tuy rằng không tính nhiều, nhưng có thể bảo đảm đột phá một cấp ở thời điểm mấu chốt, hơn nữa loại đan dược Duyên Thọ này vô cùng hiếm thấy, căn bản có tiền cũng mua không được, không ngờ vậy mà trong tay sư đệ lại có, ý cười trên mặt hai người tức khắc sâu hơn.

Một người trong đó nói: “Có thể là giả không? Một viên đã hiếm có rồi, vậy mà còn là ba viên?” Người còn lại cũng do dự, nói: “Đệ lấy ra, bọn huynh giúp đệ xem xem.”

Trần Hạc lộ ra vẻ mặt cầu còn không được, sau đó cẩn thận lấy một bình ngọc từ túi trữ vật. Hai thủ vệ đổ ra ba viên xem, không ngờ thực sự là Duyên Thọ Đan, đan dược nhỏ màu đỏ, tản ra một mùi thơm kỳ lạ, lúc này ánh mắt hai người bọn họ không chỉ đơn giản là sáng rực, còn lộ ra một tia tham lam, nắm trong tay thì không muốn trả cho sư đệ kia nữa.

Nhưng dù sao cũng cùng một sư môn, cấp cao đoạt đồ của cấp thấp, nói ra cũng có chút trơ tráo, vì vậy hai người liếc nhau rồi nói: “Sư đệ, đây quả thực là Duyên Thọ Đan, nhưng mỗi người chỉ cần ăn một viên đan này là đủ rồi, dù ăn nhiều thì thọ nguyên cũng sẽ không tăng nữa, nơi này có ba viên, không bằng bán cho sư huynh hai viên đi, chỗ của sư huynh có linh thạch công pháp với pháp khí, đến lúc đó có thể tùy sư đệ chọn...”

Trần Hạc nhất thời lộ ra vẻ khó xử, nếu lúc này y lập tức đáp ứng, sợ rằng hai người sẽ lập tức ý thức được không ổn, biểu hiện ra vẻ cự tuyệt thích hợp như vậy, ngược lại sẽ gia tăng độ đáng tin. Quả nhiên hai thủ vệ lại khuyên bảo một trận, nếu lúc này không khuyên bảo thành công, đợi qua một thời gian y phản ứng lại, sẽ không dễ lấy được nữa, dù sao nếu đem Duyên Thọ Đan đến phố chợ khác bán, cũng là một số tiền trên trời, không nói hai người bọn họ có thể mua được hay không, e rằng đoạt cũng không được, ‘qua thôn này sẽ không còn tiệm khác’.

Sau cùng hai người lấy ra lượng lớn linh thạch, cả dỗ lẫn lừa, cuối cùng mới đổi lấy được Duyên Thọ Đan. Hai tu sĩ Kim Đan sơ kỳ thấy linh đan đã tới tay, thì nhiệt tình nói: “Sư đệ, nhanh nhanh đi vào tưới ngọc dịch đi, nếu không thực sự sẽ quá canh giờ.” Còn chủ động mở cửa ra cho y.

Trần Hạc nói tạ ơn rồi đi vào. Hai thủ vệ Kim Đan đóng xong cửa chính, tức khắc nhìn nhau cười, mắng câu: “Tên ngu, Duyên Thọ Đan vậy mà chỉ bán ba vạn linh thạch một viên, nếu chúng ta bán qua tay thì chí ít có thể bán được gấp mười.” Nói xong hai người nghĩ đến điều gì đó, lập tức lấy đan dược ra muốn xác nhận lại, khi đặt dưới mũi, đan dược đột nhiên nổ tung, từ bên trong tản ra một mùi hương kỳ lạ, tiếp theo mặt hai thủ vệ lập tức dại ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích như một pho tượng.

Lúc này Trần Hạc đã thấy được Địa Long Mộc, ánh mắt quét nhìn cửa chỗ, tức khắc khôi phục dung mạo vốn có, cười cười nhàn nhạt. Trên đời này nào có kẻ ngu gì, nếu có, vậy mười lần thì có cả mười đều là cạm bẫy, vì vậy còn có thể bị lừa, ngoại trừ đánh giá thấp chỉ số thông minh của người khác, thì là do tham lam quấy phá.

Kế đó Trần Hạc nhìn về phía gốc Địa Long Mộc, ánh mắt lấp lánh. Thời gian cho y rất gấp, vì tiếp qua một khắc nữa thủ vệ sẽ đến đây thay ca, nếu trước đó không thể lấy được một đoạn rễ cây Địa Long Mộc, vậy sẽ cực kỳ bất lợi với mình.

Suy nghĩ lướt qua trong đầu, Trần Hạc liền lấy ra ba thanh trận kỳ nhỏ được mua với giá cao, sau đó ánh mắt bắt đầu tìm kiếm mắt trận thiếu sót có dao động yếu nhất ở xung quanh trận pháp Địa Long Mộc. Trước đây nữ tu họ Tiết cho y ngọc giản về trận pháp, y đã sớm học thuộc làu, chỉ quét nhìn một cái thôi đã có thể tìm được vị trí chính xác, nhưng vị trí đó chỉ giới hạn trong ngọc giản trận pháp kia, nếu không chuẩn xác, trận pháp mở ra vậy thì Nguyên Anh lão tổ kia sẽ biết được đầu tiên, muốn lấy Địa Long Mộc lần nữa sẽ càng khó khăn.

Trần Hạc sau khi xác nhận ba lần, chỉ có thể thầm mong trận pháp mà nữ tu họ Tiết cho không có sai lầm, bấy giờ mới liên tục bắn ra ba thanh trận kỳ cắm trong đó, tiếp theo nghe thấy ba tiếng “rắc rắc rắc” vang nhẹ, trong lúc khẩn trương, mũi y đã có chút đổ mồ hôi.

Nhìn thấy trận pháp quả nhiên đã mở một khe, tức khắc lộ ra vẻ vui mừng, không kịp để ý gì khác lập tức trở tay vung lên, một thanh kiếm nhỏ màu vàng đất đột nhiên tiến vào từ khe thủng nhỏ của trận pháp, tiếp theo ánh sáng vàng chợt lóe rồi đâm vào trong đất. Kiếm nhỏ chính là Trần Hoàng Kiếm, Trần Hoàng Kiếm là linh kiếm thuộc tính thổ, tuy rằng không sắc bén bằng Mạch Kim Kiếm, nhưng vào đất linh hoạt, có thể nhanh chóng tìm được rễ chính của Địa Long Mộc, lại dùng ‘lực cự tuyệt’, có thể trực tiếp cắt đứt bộ rễ.

Khi Trần Hạc khống chế Trần Hoàng Kiếm tiến vào trong đất, sau đó cắt đứt một đoạn rễ Địa Long Mộc, thì Trần Hoàng Kiếm với đoạn rễ kia phá đất mà ra. Lưng y lập tức căng thẳng, sau đó dùng thần thức cuốn lấy kiếm và rễ cây về phía mình với tốc độ nhanh nhất. Lỗ thủng trận pháp kia sẽ không chống đỡ được quá lâu, lúc này trận kỳ đã bắt đầu lung lay sắp ngả, lúc nào cũng sẽ phong tỏa lại trận pháp lần nữa, một khi lỡ mất nửa phần, không những không lấy được rễ cây, ngay cả Trần Hoàng Kiếm cũng sẽ mất.

Cho dù lãnh tĩnh như Trần Hạc, lúc này cũng thấy lưng phát lạnh, như bị kim đâm, thẳng đến khi kiếm với rễ cây được nắm trong tay thì lòng mới bình tĩnh lại, nhưng càng không dám có chút thư giãn, bởi vì tới lúc này mới là thời khắc then chốt nhất. Chân khẽ đạp, cả người lập tức biến thành một cái bóng nhanh chóng mở cửa son bắn ra ngoài.

Trần Hạc đã từng giải toán lặp đi lặp lại, Nguyên Anh lão tổ ngồi ở hội trường, đến khi lão cảm giác thấy Địa Long Mộc có khác thường, lại đến khi thuấn di đến nơi đây, thời gian cho y chỉ có không đến năm hơi thở, y lấy được rễ long mộc thì đã dùng hai hơi, rời khỏi cửa son đến tường là một hơi, lại đến hội trường thì phải hai hơi, một hơi cuối cùng căn bản không đủ để rời khỏi Thanh Mộc Đảo.

Vì vậy ngay từ đầu y đã không có dự định rời khỏi Thanh Mộc Đảo, lao ra khỏi cửa son trái lại càng nhanh chóng bắn về phía tây, khi y sắp đến một khu phòng ở thấp bé, chợt cảm thấy toàn bộ đầu ong lên, không khỏi cắn răng. Không ngờ chỉ có ba hơi, Nguyên Anh lão tổ đã tới, y vẫn đánh giá thấp thực lực của lão. Kế đó không hề do dự, cả người phóng về phía một gốc cây già như sao băng, trong nháy mắt một khối bùn xám bao lấy cả người y, như rạch ra một đường vòng cung trên không trung.

Sau đó thì thấy một khối gì đó như người đá đập xuống dưới rễ cây, tiếp theo chôn vào trong đó, chỉ lưu lại một vệt đất bị lật xới dưới bóng tàng cây, mặt trời thoáng chiếu rọi thì không còn nhận ra.

Mà lão tổ vốn hôm nay đã cảm thấy có chút tâm trạng không yên, thi đấu đang được tiến hành đến thời khắc mấu chốt, thần sắc lão đột nhiên đại biến, cũng không để ý tu sĩ vây xem trận tiếp theo, cả người lập tức thuấn di đi, trực tiếp biến mất tại chỗ, khiến tu sĩ đang xem thi đấu nhất thời lặng im, tiếp theo bắt đầu nhao nhao nghị luận.

“Tiểu tặc, chạy đi đâu!!!” Nguyên Anh lão tổ gầm lên một tiếng, liền đẩy nhanh tốc độ, mắt thấy đã sắp đuổi kịp, đột nhiên đạo linh thức kia trống rỗng biến mất, “Điều này sao có thể?” Nguyên Anh lão tổ xông tới chỗ mà dao động của thần thức kia biến mất, tìm kiếm bốn phía xung quanh đều không có tung tích, tức khắc giận dữ, đập một chưởng về phía cổ thụ cách không xa, cả gốc cây già trăm năm liền thành vụn gỗ đầy đất.

“Chẳng lẽ là bí pháp truyền tống nào đó? Tiểu tặc đáng hận!” Chốc lát lão tổ liền tìm đến mười mấy tu sĩ Kim Đan Kỳ trong tộc, “Phong tỏa toàn bộ Thanh Mộc Đảo cho ta, tăng số nhân thủ tra tìm xung quanh, một khi xuất hiện tu sĩ khả nghi thì lập tức bẩm báo cho ta, còn có, ta hoài nghi tiểu tặc kia còn chưa rời khỏi Thanh Mộc Đảo, các ngươi lập tức sai người lục soát triệt để toàn bộ, đào ba thước đất cũng phải lục soát ra được gã cho ta!” Cơn giận của Nguyên Anh lão tổ không phải thứ mà người thường có thể tiếp nhận, mấy Luyện Khí Kỳ cách rất xa cũng đã bị lửa giận chấn đến mức hôn mê bất tỉnh.

Một đám tu sĩ gia tộc Thanh Mộc, mỗi người run như cầy sấy, thầm nghĩ may mà chỉ tổn thất một đoạn rễ cây, nếu không lúc này lão tổ sẽ không chỉ là tức giận, mà là đại khai sát giới, nếu thoáng thất thủ giết chết những tu sĩ ngoài môn phái kia, vậy thì không xong.

Mà lúc này nữ tu họ Tiết của Thái Phù Môn đã sớm mang chúng đệ tử rời khỏi Thanh Mộc Đảo, lần này gia tộc Thanh Mộc xảy ra chuyện, ai còn có tâm tình đánh đấm, đương nhiên bỏ mặc. Mấy người Thái Phù Môn cũng có chút cười trên nỗi đau của người khác. Lão tổ Thanh Mộc Đảo kia thường ngày cực kỳ phách lối đường hoàng, thích người khác khen ngợi, nhất là tự ngạo về Thanh Mộc Đảo phòng thủ kiên cố của mình, nói là ngay cả con muỗi cũng trốn không thoát, lần này bảo thụ Địa Long Mộc bị người đả thương rễ cây, đối với lão thực sự là một đả kích trầm trọng.

“Hử, sao nhân số không đúng? Tại sao không thấy Thiện Bản sư huynh?” Có người lúc này mới phát hiện nhân số không đúng.

Nữ tử họ Tiết nhìn lướt qua, nói: “Ngạc nhiên cái gì, y có nhiệm vụ trong người, đã rời đi đầu tiên rồi. Được rồi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng quay về Thái Phù Môn báo cho sư phụ tỷ biết việc này...” Nói xong vung ống tay áo, chiếc pháp khí phi cầm liền nhanh gấp đôi. Mấy tu sĩ khác cho dù có chút hoài nghi, nhưng cũng không thể hỏi ra khỏi miệng, dù sao nếu nói Thái Phù Môn có người thất tung, thực sự dễ khiến người ta hiểu lầm, đệ tử môn phái của mình đương nhiên hướng về môn phái, không ai sẽ nhàn rỗi đến đau trứng nói việc này ra ngoài.

Mà nữ tu họ Tiết lại nhìn phương hướng Thanh Mộc Đảo, cô biết Trần Hạc không chết, nếu không cô cũng sẽ không còn mạng ở đây, chỉ hy vọng y có thể thành công thoát khỏi đảo. Kế đó chân khẽ dừng, pháp khí phi cầm lại càng nhanh hơn. Trước đây Trần Hạc đã trả túi trữ vật cho cô, đương nhiên tính cả pháp khí, nữ tu họ Tiết vẫn rất biết ơn ân tình này của y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.