Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Quyển 1 - Chương 18: Thiêu đốt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Theo khóa kéo trên túi quân dụng bị Trương Thư Hạc chậm rãi kéo ra, ánh mắt của một người một báo đều gắt gao nhìn chằm chằm vật trong túi, lúc này trong túi quân dụng tuyệt không có động tĩnh, sau khi mở ra chỉ truyền ra một số âm khí ẩm ướt, với hủ khí khiến người ta buồn nôn.

Âm khí với hủ khí là thứ làm tổn hại thân thể nhất, Trương Thư Hạc không khỏi lui một bước, che lại miệng mũi, chờ khí tức tản đi mới tới gần, dùng tay phải đeo bao tay hơi hơi kéo túi ra, thứ bên trong lộ ra. Ngoài dự liệu của y chính là, trong cái túi quân dụng này chứa một số vật bằng vàng ròng, cho dù để dưới mặt đất ngần ấy năm, đồ vàng kim vẫn không hư không mục, tản ra sự sáng bóng tự mang của kim loại.

Không gian trong túi quân dụng không nhỏ, hơn phân nửa bên trong đều là vật bồi táng bằng vàng bạc, mà một nửa khác lại là một số ngọc sức các loại, nhưng hiển nhiên túi không được chứa đầy, mà trong mộ địa cũng không hẳn chỉ có chút bảo vật như thế, dựa theo thói quen của người trộm mộ bình thường mà nói, nếu có thời gian, đều là có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, thậm chí còn có bích hoạ, tượng đúc gạch đá đều sẽ chuyển đi.

Như vậy trong lúc nhất thời bọn họ đi vội vội vàng vàng như thế, nhất định đã xảy ra chuyện gì, khiến cho bọn họ chứa đồ đến phân nửa, liền không còn lòng dạ tiếp tục nữa, vội vàng ra mộ, rồi y lại liên tưởng đến hoạt tử nhân trong ba người kia.

Trương Thư Hạc thu tay về, cẩn thận nhìn chằm chằm chỗ tối trong túi, đang lúc do dự, hắc báo bất động bên cạnh đột nhiên cào một vuốt lên một chỗ nào đó trên túi. Lúc nãy dù bị tản lực, móng vuốt của nó vẫn có thể cào nát cửa, có thể thấy được trình độ sắc bén của nó, huống hồ lúc này đã triệt tiêu tán lực phù.

Quả nhiên một vuốt lên, túi gần như đã chia năm xẻ bảy, đồ bên trong cũng tản ra, mấy thứ có hình dạng như kim nguyên bảo gì đó lăn ra đầy bàn, thậm chí có một chuỗi hạt châu vàng kim bị đứt lăn tứ tán ra bàn rơi xuống mặt đất.

Mà lúc này hắc báo với Trương Thư Hạc đều không chú ý tới những cái đó, đều phòng bị nhìn chăm chú vào túi. Trong tay Trương Thư Hạc cầm phù, mà hắc báo lại lui nửa bước, lúc này lui về phía sau tuyệt không phải lùi bước, mà vì chuẩn bị sẵn sàng cho tiến công tiếp theo.

Đúng lúc này, dưới sự chiếu rọi của ngọn đèn trên đầu, một người một báo rốt cục thấy được trong túi có một vật lộ ra, to bằng ngón cái, dài nửa thước (khoảng 15cm), cả cọng là màu máu sẫm, phần đuôi còn mang chút râu rễ với bùn ẩm màu đen trong mộ.

Như một con sâu đỏ máu rơi trên những vật vàng bạc không ngừng vặn vẹo, trên thân thể dây đằng dài hơn hai thước còn mang ba cây gai nhọn dữ tợn, dựa vào bùn ẩm trên râu trên rễ, với máu người đã hút, kéo dài hơi tàn sống qua mấy ngày, lúc này khi thấy được mặt trời rốt cuộc điên cuồng vặn vẹo nhúc nhích thân thể dạng dây đằng về phía Trương Thư Hạc.

Nhìn thấy hủ đằng, cho dù Trương Thư Hạc đã sớm có chuẩn bị tâm lý, vẫn tránh không được sợ hãi trong lòng, nhớ lại cảm giác bị đâm vào trái tim hút khô máu trước đây, đến nay nhớ lại vẫn khắc cốt ghi tâm, trong nháy mắt đó, các loại tâm tình kinh sợ chán ghét cừu hận không khỏi cùng trào dâng.

Tay nắm chặt phù, vừa muốn tản ra hỏa phù thiêu đốt, đã thấy hắc báo không chút bắt mắt bên cạnh, đột nhiên ngửa đầu gầm một tiếng giận dữ, sau đó hai tai với bốn vuốt dấy lên một tầng hỏa diễm màu vàng kim, cho dù dưới ngọn đèn, với trong một đống vàng, vẫn rực rỡ loá mắt. Kế đó thân hình vụt qua, như bóng như tiễn, trong nháy mắt đã đập móng vuốt mang kim diễm về phía phần gốc cọng hủ đằng kia, cùng sử dụng đuôi mang kim diễm quấn lấy phần đỉnh của cọng hủ đằng.

Trương Thư Hạc vừa thấy không khỏi kinh hãi trong lòng, vội vàng xúc tiến một đạo phù khác trong tay, muốn cường hành bức hắc báo ra.

Loại tà vật như hủ đằng này tuyệt đối không thể đánh nhau gần người, vì nọc độc trên người nó đối với hết thảy sinh mệnh mà nói đều là một loại nguyền rủa tuyệt vọng, hoạt tử nhân, thú biến dị, đều là công cụ mà nó dùng để phá hủy hết thảy sinh mệnh.

Sinh mệnh lực của nó cực kỳ mạnh, nghìn vạn năm dưới mặt đất như xác ướp vĩnh sinh bất tử, cho dù trở thành dây đằng khô, cũng vẫn nước lửa bất xâm, cho dù toàn bộ dây đằng chỉ còn lại một đoạn nhỏ cũng có thể gặp đất tái sinh, vì vậy muốn giết chết nó cực kỳ trắc trở, chỉ có thể dùng hỏa phù đốt nó thành đằng khô, tạm thời phong bế lại, chỉ cần không còn máu với sinh khí duy trì, nó chỉ là một đoạn dây đằng khô, sau đó lại để nó vào trong lò thiêu dung luyện vô số lần, mới có thể triệt để giết chết nó. �

Một khắc khi Trương Thư Hạc xúc tiến cấm phù, hắc báo nhất định phải thối lui rời khỏi, bởi vì đây là cấm thuật mà Trương Thư Hạc lấy máu làm dẫn, hắc báo phải tuân thủ hết thảy mệnh lệnh mà y đưa ra. Hắc báo vốn đã đè hủ đằng dưới chân, đuôi cũng quấn lấy thân đằng, lúc này muốn nó buông ra, nó thế nào chịu thuận theo, thế nhưng cấm phù đối với nó có lực ràng buộc rất mạnh, hoàn toàn không phải do tự nó quyết định.

Sau khi chống cự một lát, cuối cùng dưới sự không cam lòng cực độ, buông mạnh móng vuốt với đuôi ra, lại gầm gừ trầm thấp một tiếng, cuối cùng mở miệng phun ra một tảng lớn hỏa diễm màu vàng kim về phía hủ đằng, Trương Thư Hạc liền cảm thấy nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao.

Mà chỗ lúc đầu hủ đằng tiếp xúc với kim diễm của hắc báo, đã bốc lên khói đỏ màu sẫm xèo xèo, lúc này bị tảng lớn kim diễm bao lấy, lại càng vặn vẹo kịch liệt, trong mấy giây tiếp theo, hủ đằng dường như thống khổ lắc lư trong hỏa diễm màu vàng kim, cuối cùng thân đằng càng bị thiêu càng mảnh, cho đến khi biến mất không còn dấu vết, sau khi thiêu xong, một mùi tanh khiến người ta buồn nôn nhất thời tràn ngập ra trong không gian.

Lúc này hắc báo bởi vì đã bị cấm phù cường hành bức rời bàn, phẫn nộ gầm gừ trầm thấp đối diện Trương Thư Hạc, bất quá cũng đã thông chút nhân tính, không còn dã tính xông lên cắn xé giống như trước đây, dường như biết cách gần Trương Thư Hạc, sẽ bị giấy phù trong tay y khống chế, vì vậy chỉ ở chỗ cách không xa hiển lộ tức giận với y.

Mà lúc này Trương Thư Hạc lại có chút kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt từ đống hỗn độn bị lửa thiêu qua kia, cuối cùng chuyển qua trên người hắc báo đang không ngừng gầm gừ trầm thấp với y, trong mắt vui sướng lo lắng nửa nọ nửa kia, nhưng nhiều hơn là sự ngạc nhiên và kinh hỉ.

Hỏa diễm màu vàng kim trên người hắc báo vậy mà có thể thiêu hủy được hủ đằng trong vài giây, ánh mắt Trương Thư Hạc nhìn về phía hắc báo trong lúc nhất thời nóng cháy lên, tuyệt không để ý đến chiếc bàn với mấy món đồ trên mặt bàn đã bị hỏa diễm thiêu hủy trong nháy mắt, lúc này chỉ tỉ mỉ ngắm nghía hắc báo.

Trên tấm tơ lụa ghi chép về quá trình cấm thuật rất tỉ mỉ, thế nhưng đối với phó thú sau khi luyện thành thì lại không nói nhiều, chỉ chỉ ra nó sẽ nghe theo hết thảy mệnh lệnh của chủ nhân, nếu có thể tâm thần hợp nhất với chủ nhân thì năng lực sẽ càng mạnh mẽ hơn, cũng chính vì câu ‘một con phó thú có thể chống trăm tên dũng sĩ’, khiến cho Trương Thư Hạc bắt đầu động tâm.

Bất quá trên tơ lụa tuyệt không nói đến năng lực cụ thể của phó thú, chỉ đơn giản nói rằng năng lực bẩm sinh khi phó thú thành hình có quan hệ lớn lao đến việc dung hòa thú tinh, mà sau này thì lại phải xem ngộ tính của bản thân nó có thể hấp thu được bao nhiêu tinh hoa trong thú tinh.

Mà con phó thú y dùng cấm thuật luyện chế này, ngoại trừ ba điểm màu vàng kim trên hai vành tai với đuôi vốn có, khi cấm thuật thành hình, bốn móng vuốt cũng thêm bốn điểm màu vàng kim, hiện giờ xem ra, bộ lông màu vàng kim có thể có quan hệ đến việc phân bố hỏa diễm.

Lúc nãy không nhìn thận trọng, lúc này nhớ lại, ban nãy không chỉ phần lông màu vàng kim của hắc báo tản ra hỏa diễm, phần lông màu đen trên người cũng tản ra khí tím đen, chẳng qua tuyệt không quá bắt mắt dưới sự chiếu rọi của hỏa diễm màu vàng kim.

Lúc này hắc báo đã khôi phục trạng thái vốn có, gào một trận trầm thấp với Trương Thư Hạc, sau đó lại quay đầu chui vào nơi thiêu hủy hủ đằng, dùng móng vuốt đào bới thứ gì đó trên mặt đất.

[​IMG]

Trương Thư Hạc hồi thần lại đi lên trước nhìn, chỉ thấy nó đang dùng móng vuốt đẩy một nắm tro tàn màu đỏ gỗ đàn trên mặt đất, sau đó bới ra một vật hình cầu bất quy tắc đỏ sậm cỡ bằng chiếc bông tai ở trong tro, như là bị đốt ra tạm thời tụ lại với nhau, trước khi Trương Thư Hạc chưa kịp ngăn cản, nó đột nhiên đưa lưỡi cuốn vào trong miệng.

Trương Thư Hạc trong nháy mắt muốn đưa tay ngăn cản, thế nhưng lại đột nhiên lãnh tĩnh xuống, sau khi thấy hắc báo nuốt châu đỏ vào, lại lượn hai vòng quanh một nắm tro tàn màu đỏ, cuối cùng trở về góc tường, nằm sấp trên mặt đất phiu phiu ngủ.

Bởi vì tâm thần của hắc báo với Trương Thư Hạc tương thông, khi y nhiều lần đốt phù quan sát, phát hiện sau khi hắc báo nuốt vào châu đỏ thì thân thể cũng không có gì không thoải mái, tương phản, hắc báo nhả hỏa diễm màu vàng kim vốn uể oải, lúc này năng lượng thân thể lại no đủ, cũng đang tăng lên không ngừng, trong khoảng thời gian ngắn Trương Thư Hạc có chút kinh nghi.

Nhớ lại khi mạt thế từng có người dùng thức ăn thu mua loại hủ đằng khô này, y mới có thể cố liều vào mộ huyệt, lúc đó bởi vì muốn có được thức ăn, tuyệt không nghĩ sâu người kia cần thứ mà người khác thấy đã biến sắc đó làm gì, hiện tại ngẫm lại, chẳng lẽ trong đó có chuyện kỳ hoặc gì?

Kế đó, Trương Thư Hạc mang giấy tới, cẩn thận thu nắm cặn màu đỏ kia vào trong giấy, gấp lại để vào không gian, chuẩn bị ngày sau nghiên cứu.

Hiện tại quan trọng nhất là, phải lập tức rời khỏi nơi này, lúc này Trương Thư Hạc mới có chút cười khổ nhìn căn phòng, trận pháp bố trí không bị hủ đằng hủy diệt, ngược lại bị hỏa diễm màu vàng kim của hắc báo làm hỏng hơn phân nửa. Không chỉ phù trận, ngay cả chiếc bàn kia cũng cháy ngay cả tro cũng không còn thừa, cũng may chứa trong túi quân dụng đặt trên bàn đa số là chế phẩm bằng vàng, chẳng qua toàn bộ bị nung chảy, thành từng khối trứng vàng, hiển nhiên vàng trong túi không phải số ít. Cuối cùng Trương Thư Hạc phải cả kéo lẫn cạy, mới thu được hai khối trứng vàng lớn với mười khối nhỏ, phân lượng tuyệt đối nặng, có thể thấy được tố chất thân thể của ba tên trộm mộ rất không tồi, nếu là người bình thường chỉ sợ cũng cầm không nổi nửa túi vàng nặng như thế.

Trương Thư Hạc đem vàng với mấy món đồ cổ đặt nơi góc tường trước kia, dùng túi khác lần lượt chứa vào thu vào trong không gian, tiếp theo đi đến góc tường, xách hắc báo đang nằm sấp ngủ say ở nơi đó lên. Trước đây y xác thực có chút không kiên nhẫn đối với con phó thú này, tuy rằng không thể nói là gân gà, nhưng cũng tuyệt đối không quá thích, bất quá hiện tại càng trông càng thuận mắt, cuối cùng hiếm thấy dùng tay vuốt vuốt da lông màu đen sáng mờ trên người nó, lại nhìn cái đuôi màu vàng kim kia, lúc này mới lấy ra túi da trâu mới mua, cẩn thận để nó vào trong đó.

Trong nháy mắt, địa vị của nó ở trong lòng Trương Thư Hạc, đã nhảy thành vị trí chính, một con phó thú có thể triệt để giết chết hủ đằng, quan trọng ngang bằng thức ăn trong mạt thế, thậm chí còn quan trọng hơn.

Sau đó, Trương Thư Hạc cởi bao tay ra ném lên mặt đất dùng phù thiêu cháy, không ở lại khách sạn quá lâu, mang túi da trâu liền vội vã rời khỏi khách sạn nhỏ. Ngày hôm qua khi thuê phòng có giao ba trăm đồng tiền thế chấp, dùng để bồi thường tổn thất cửa với bàn cũng đủ rồi, đồng thời y cũng không có thời gian lãng phí ở chỗ này một đêm, đã lấy được đồ cổ, đêm nay phải ngồi xe lửa lập tức quay về thành S.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.