Sau khi Trương Thư Hạc lấy được la bàn, không bao lâu sau liền rời khỏi nhà Ngụy lão đầu, trên đường ngồi xe, y vẫn luôn nghiên cứu khay đồng cỡ bằng lòng bàn tay này. Bình thường kim đồng hồ la bàn hẳn là không ngừng chuyển động, thế nhưng khay đồng này, không biết là tài liệu được dùng làm quá nặng hay niên đại quá cổ xưa, thế mà không hề nhúc nhích cứ như hỏng rồi, trừ phi Trương Thư Hạc lấy ngón tay đẩy, tựa như lâu năm chưa bôi dầu bị gỉ sét, phải dùng chút sức lực mới có thể chuyển động được.
Trương Thư Hạc vẫn luôn thưởng thức khay đồng trong tay, mà đại thẩm bên cạnh cho rằng y vẫn luôn tự kỷ soi gương, xem thường nhìn hai lượt, xoay đầu đi. Trương Thư Hạc không hề có cảm giác đối với việc này.
Đợi đến trạm, y đứng dậy cầm la bàn theo đoàn người xuống xe, sau khi đi vài bước, liền hít một hơi thật sâu. Mấy ngày nay cho dù trên xe lửa y cũng không quên tu luyện công pháp Thổ Nạp, trong khoảng thời gian này, tinh khí tu luyện được đại thể đều dùng trên việc vẽ phù với cây đào trong tay, trong đan điền tuyệt không dự trữ bao nhiêu, cũng may y luôn thường luyện tập, vì vậy trong lúc ngồi xe dọc đường trằn trọc, tuyệt không thấy bao nhiêu mệt mỏi.
Nhớ khi mới có được phần phương pháp Thổ Nạp này, y tu luyện có chút mò không được yếu lĩnh, vì vậy đạt được rất nhỏ bé, về sau chậm rãi nhập đạo, từ từ tu luyện được chỗ tốt, thậm chí còn không chỉ tu luyện trong thời gian nghỉ ngơi, ngay cả bình thường khi ăn cơm khi tắm, cũng đều luyện tập dựa theo phương pháp hô hấp Thổ Nạp trên tơ lụa, tuy rằng một lòng đa dụng, hiệu quả hấp thu tinh khí không nhiều bằng khi nhập tịnh, nhưng sau khi nuôi thành thói quen lúc nào cũng tu luyện, tích tiểu thành đại cũng trữ được không ít tinh khí.
Ban nãy trên xe vẫn luôn nghiên cứu la bàn, vì vậy y tạm dừng công pháp Thổ Nạp, thẳng đến sau khi xuống xe y mới hít một hơi thật sâu, bắt đầu chậm rãi liễm khí.
Khi tu luyện công pháp Thổ Nạp, toàn thân đều sẽ có tinh khí hoặc mạnh hoặc yếu lưu động. Trương Thư Hạc vừa đi vừa khống chế tốc độ của dòng khí hít vào lưu động trong cơ thể, đột nhiên phát giác la bàn cầm trong tay trái bỗng nhiên chấn động, tiếp theo “vù” run rẩy một chút tựa như chuồn chuồn giương cánh, lại tựa hồ như sự cảnh báo khi thứ nào đó khởi động.
Trương Thư Hạc bên điều chỉnh tốc độ tinh khí lưu động trong cơ thể, bên nâng tay nhìn về phía la bàn, chỉ thấy kim đồng hồ trước đó ở trên xe cứng rắn sắp rỉ sét tựa như trâu già kéo xe, lúc này lại như thêm dầu bôi trơn, xoay vô số vòng nhẹ như lá cây, theo việc Trương Thư Hạc thu liễm tinh khí trong lòng bàn tay trái, tốc độ kim đồng hồ từ từ chậm lại, cuối cùng ngừng lại.
Y hơi nhíu mày, bất quá chỉ trong nháy mắt liền hiểu được, e rằng la bàn này tuyệt không phải chỉ là cái khay bình thường, mà là la bàn thượng phẩm trong miệng cha. Loại khay này cực kỳ thưa thớt, thuộc về loại trấn phái chi bảo của phái hệ đạo gia, lại không biết thế nào sẽ rơi vào trong tay Ngụy lão đầu, trách không được cha sẽ nhiều lần xin mua chỗ ông, bất quá bởi vì nó cần đưa vào pháp lực mới có thể sử dụng, vì vậy rơi vào trong tay người thường tuyệt không có chỗ lợi gì.
Lúc này Trương Thư Hạc biết được thứ trong tay không phải vật phàm, trong lòng khẽ động, nhất thời lần nữa thông qua tay trái đưa tinh khí vào trong la bàn. Lần này y ngưng thần cảm nhận thấy ở vị trí trung tâm la bàn có một nơi sáng, không biết là dùng vật gì chế tạo, thế mà có thể trữ tinh khí, may mà địa phương cũng không lớn, sau mấy phút đồng hồ đổ đầy tinh khí, la bàn liền bắt đầu vận chuyển bình thường.
Khác biệt hẳn với cảm giác cứng ngắc khi vừa mới bắt đầu lấy được nó, kim đồng hồ chuyển động từng vòng cực kỳ linh hoạt, cũng theo vị trí đi lại không ngừng của Trương Thư Hạc, kim đồng hồ khi chậm khi nhanh, y vừa đi vừa nhìn la bàn.
Trạm xuống xe cách rất gần căn nhà y thuê, rẽ qua một giao lộ liền gần tới, khi y đi sắp đến giao lộ, kim đồng hồ đột nhiên dừng lại ở phương hướng phía trước, không xoay từng vòng nữa, mà chỉ di động qua lại với biên độ nhỏ.
Trương Thư Hạc chưa từng dùng qua la bàn, không cách nào diễn giải được đối với phương hướng nó chỉ, bất quá vẫn đi đến, vừa đi vừa lưu tâm phía trước. Ở chỗ quẹo, kim đồng hồ lại chậm rãi dời về phía bên phải, đồng thời càng ngày càng chính xác hơn, biên độ di động qua lại cũng càng ngày càng nhỏ.
Trương Thư Hạc đứng nơi góc, dường như có cảnh giác lập tức ngừng bước chân, đưa lưng về phía góc tường, sau đó đứng đó một lúc lâu, hơi xoay người nhô đầu ra nhìn qua. Nơi y thuê không thể nói hẻo lánh, thế nhưng bởi vì y đi là cửa hông trong ngõ, vì vậy người đi đường qua lại không nhiều. Sở dĩ y đi cửa hông, chính bởi vì muốn tránh nơi dòng người nhiều, sẽ không khiến lực chú ý phát tán.
Kết quả vừa nhô đầu ra liền thấy nơi cửa hông cách y năm sáu mươi mét, đang có một người đàn ông mặc áo dài quần dài màu đất đưa lưng về phía y, quỷ dị quỳ ngồi dưới đất, thân thể không ngừng giật giật.
Nếu là trước đây, Trương Thư Hạc nhiều nhất sẽ có chút cảnh giác đi vòng qua, nhưng vẫn sẽ đi qua, bất quá trong lòng lúc này lại vang lên hồi chuông cảnh báo. Sau chút do dự, chậm rãi đưa la bàn trong tay ra ngoài tường, chỉ thấy kim đồng hồ bên trên không chút di động, đang chỉ thẳng tắp về phía bức tường bên kia chỗ quẹo.
Sau khi Trương Thư Hạc thấy thế, liền chậm rãi ngồi xổm xuống, khi nhìn lại về phía người kia, chỉ thấy bên chân người đó dường như còn có một người khác, nằm trên mặt đất, một chân mang chiếc giày cao gót màu đỏ thẫm.
Nếu là người khác thình lình gặp phải, đại khái sẽ cảm thấy lại là tiết mục ‘dã chiến’, ‘đầu đường’ gì đó đây, đại đa số người sẽ lựa chọn dùng điện thoại di động chụp lại để phát lên mạng tạo mục hot, thế nhưng sắc mặt Trương Thư Hạc lại lãnh đạm nhìn đối diện, không phát ra nửa thanh âm, đầu ngón tay lại sớm đã kẹp ra một tấm phù. Bởi vì người nằm trên mặt đất kia bị người đàn ông quỳ trên đất dùng thân thể ngăn chặn, vì vậy từ góc độ này, đều không thấy rõ hai người, thế nhưng dựa theo cái chân kia Trương Thư Hạc liền phán đoán ra rằng có thể người nằm trên mặt đất đã chết.
Bởi vì chân người sống thì không có khả năng vặn vẹo được đến góc độ đó, mà người đàn ông đưa lưng về phía y, không hề nghi ngờ chính là hoạt tử nhân. Trương Thư Hạc vốn tưởng rằng cách mạt thế còn ba tháng, thời gian còn rất đủ, lại không ngờ rằng ở nhà mình thuê thế mà sẽ xuất hiện hoạt tử nhân, thành S đã không còn an toàn.
Ngay sau khi Trương Thư Hạc nghĩ vậy, chuẩn bị quay đầu rời đi, lưng hoạt tử nhân kia đột nhiên dựng thẳng, sau đó chậm rãi xoay đầu qua, đầu lấy trạng thái người bình thường không cách nào làm ra nhìn về phía Trương Thư Hạc nơi góc.
Hiển nhiên đó là một hoạt tử nhân vừa mới chết không bao lâu, hơn bốn mươi tuổi, toàn bộ mặt còn bảo trì hình thái người bình thường, chẳng qua da xám trắng tựa như bôi một tầng vôi, cả miệng và cằm với trước ngực đều là máu đỏ, gã quay người lại, thi thể người phụ nữ phía sau lộ ra.
Như Trương Thư Hạc dự liệu, người phụ nữ đó đã chết không thể chết thêm được nữa, bởi vì toàn bộ bụng đều bị người đàn ông kia xé mở, máu me nhầy nhụa một mảng, hai đùi cũng đều bị bẻ gãy, bộ phận nối tiếp giữa bắp đùi với bụng đều bị xé ra, ruột với xương chậu tử cung toàn bộ đều bị người đàn ông kia ăn, trong tay gã còn cầm một đoạn ruột dính máu, đang nhếch miệng mỉm cười với y.
Trương Thư Hạc tuyệt không kinh ngạc bản thân sẽ bị gã phát hiện, bởi vì khứu giác của hoạt tử nhân cực kỳ mẫn cảm, nhất là đối với máu thịt của người sống, cho dù mi trốn xuống mặt đất, bọn chúng cũng có thể tìm theo mùi vị chờ ở nơi đó rất lâu không đi.
Bạn đang �
Y trước tiên ở xa xa nhìn người phụ nữ kia, hơn hai mươi tuổi, hiển nhiên cũng như y thuê nhà ở phụ cận nơi đây, bởi vì khi y đi ở hàng hiên dường như từng nhìn thấy cô một lần, rồi nhìn lại người đàn ông kia, người đàn ông đó đã ném đi ruột máu trong tay, cả vạt áo trước, cổ áo lẫn trên quần của bộ đồ, tất cả đều là vết máu, đang từ từ đứng dậy, nghiêng đầu đi tới phía y.
Trương Thư Hạc lại quay đầu nhìn bốn phía, có thể là bởi vì khí trời quá oi bức, tất cả mọi người đang ngủ trưa, vì vậy trong góc ngõ cũng không có người nào lai vãng, càng không có đồng bạn tang thi lui tới, vì vậy y khẽ lật tay thu la bàn vào không gian.
Y một hồi phải về nơi ở lấy vài thứ, còn phải ở thành S chờ tin tức của Ngụy lão đầu, vì vậy sự xuất hiện của hoạt tử nhân này quấy rầy kế hoạch của y, y chưa bao giờ là một người thích xen vào việc của người khác, thế nhưng y cũng không hy vọng chỗ ở mà bản thân tốn một ngàn tệ thuê chưa đến hai ngày đã nghỉ xả hơi, càng không hi vọng tang thi này hiện tại dẫn tới oanh động ở thành S, đến lúc đó không những đồ cổ không dễ bán ra, sợ rằng ngay cả ra khỏi thành S cũng có chút phiền phức.
Lập tức thu hồi phù, tay trái rung lên lấy ra một cây xà beng thô dài từ không gian. Đây là đồ vốn trong phòng tạp vật của y, về sau được y dời vào không gian. Khi đối phó hoạt tử nhân, nhất là một hai con, phương pháp nhanh nhất không phải dùng phù, mà là trực tiếp đập nát đầu nó, để cho nó chết đến không thể chết thêm được nữa.
Lúc này hoạt tử nhân đã lung lay lắc lắc đi tới mười mét cách y không xa, Trương Thư Hạc vì phòng ngừa khi dùng lực xà beng tuột tay, lại lấy một sợi dây vải quấn lấy tay với gậy, khi cách hoạt tử nhân năm mét, nắm chặt xà beng xông lên vài bước, tiếp theo, xà beng trong tay vạch ra trên không trung một bóng đen, nhanh ổn chuẩn hung hăng đập về phía đầu đối phương.
Một lát sau, máu đen tựa như một bức tranh thuỷ mặc dày đặc, rải ra một mảng trên tường, lộ ra một mùi thối rữa tanh hôi.
Trương Thư Hạc dùng một đạo phù thanh trừ sạch máu thối của hoạt tử nhân dính trên xà beng rồi thu vào không gian, sau đó hạ vài đạo hỏa phù, hai cỗ thi thể trên mặt đất liền cháy thành tro tàn, vết máu lưu lại trên mặt tường mặt đất cũng bị đốt thành màu xám đen.
Sau đó Trương Thư Hạc nhìn nhìn khí trời, nếu không đoán sai, buổi chiều hôm nay sẽ có cơn dông, đến lúc đó vết tích nơi đây sẽ bị cơn dông tẩy rửa sạch sẽ.
Đang khi Trương Thư Hạc thu tay lại chuẩn bị rời đi, một nắm vật cặn bã màu đỏ sậm nằm trên mặt đất thiêu hủy hoạt tử nhân lại hấp dẫn ánh mắt của y, không khỏi ngừng bước chân, ngồi xổm xuống nhìn kỹ, phát hiện thế mà giống như đúc vật màu đỏ khi đốt cọng hủ đằng, chẳng qua thứ của cọng hủ đằng nhỏ kia thì nhiều bằng lòng bàn tay, còn trên mặt đất hiện tại lại chỉ có non nửa.
Sau khi Trương Thư Hạc nhìn hai lượt, tiện tay lấy ra cây đũa dự bị duy nhất, dùng đầu đũa đẩy đẩy nắm cặn tro đỏ trên mặt đất, phát hiện trong tro thế mà cũng có một vật hình tròn màu son bất quy tắc, giống như đúc viên mà trước kia hắc báo ăn.