Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời vừa nhô lên, đội ngũ vừa nạp thêm thành viên tiếp tục tiến về trung tâm Sơn Thành.
Nhưng bọn họ chân trước vừa rời đi, chân sau liền có một con zombie không biết từ đâu tới, vượt núi băng đèo hướng về phía trường học.
Hai hốc mắt đen kịt không nhìn thấy tròng mắt, chỉ thấy nó lần theo mùi vị, đi đến chỗ ngày hôm qua nhóm Ngũ Nhất chôn Mạnh Quang Diệu, đào thi thể từ trong đất ra.
Móng tay biến thành màu xanh trắng sắc nhọn, đâm thẳng vào đầu Mạnh Quang Diệu ở bên trong quấy lên, sau đó móc ra một viên dị năng hạch* trong suốt màu xám tro.
Cất viên dị năng hạch đi, zombie này mới đứng lên cứng đờ mà bước đi về một hướng không xác định.
Tất cả những việc này, nhóm người tiểu Ngũ Nhất hoàn toàn không hề hay biết.
***
Vào lúc này, phương Bắc Trung Quốc.
Nhóm Nhiếp Tiêu rốt cuộc đã tới Cáp Nhĩ Tân, ở sân bay hội hộp cùng Đoạn Ôn Du và Ninh Phong. Xa cách lâu ngày gặp lại, đối mặt với các đồng đội bình an vô sự, trái tim mọi người đều kích động không thể dùng lời diễn tả được.
Ninh Phong nhìn ba người Nhiếp Tiêu, nước mắt tràn đê, xông lên định tặng một cái ôm kiểu gấu. Nhiếp Tiêu tay mắt lanh lẹ tránh qua một bên, nhường cho Võ Văn Kỳ ở phía sau đãi ngộ một thân nước mắt nước mũi.
"Hu hu hu lão đại các anh rốt cuộc đã tới, Hả? Tại sao là Văn Kỳ Kỳ, thôi, hu hu hu các anh tới là được rồi, Đoạn Ôn Du mỗi ngày đều bóc lột em!!!"
Khóe mắt Võ Văn Kỳ giật giật, không nhịn được thân thiết gõ một nắm đấm thép vào sọ Ninh Phong, trên đầu Ninh Phong lập tức nổi lên một cục u lớn hồng hồng.
Ninh Phong: QAQ không sai, vẫn là mùi vị quen thuộc này.
Tiêu Nghiên ở bên cạnh không nhịn được che miệng cười.
Đoạn Ôn Du: "..." Thằng ngốc.
Những người khác trong lòng thật ra cũng rất kích động, nhưng không để lộ ra như Ninh Phong, cách biểu đạt cũng rất tế nhị. Đoạn Ôn Du tiến lên đầu tiên ôm ba người Nhiếp Tiêu một cái.
Nhiếp Tiêu nhìn Đoạn Ôn Du và Ninh Phong không sứt mẻ miếng nào, tảng đá trong lòng mới hoàn toàn hạ xuống. Quan sát phía sau hai người gần như đã sắp dựng nên mô hình căn cứ, mỉm cười vỗ vai Đoạn Ôn Du. "Không sao là tốt rồi, khoảng thời gian này cậu phải chăm sóc Ninh Phong cũng cực khổ."
Đoạn Ôn Du cũng cười cười: "Cũng tạm."
Ninh Phong nghe lời này, nhất thời oan ức đến nước mắt lưng tròng, rú lên thề phải vạch trần bộ mặt thật của Đoạn Ôn Du, "Lão đại, ảnh mới không có chăm sóc em, ảnh mỗi ngày đều bắt nạt bóc lột em!!!"
Nhìn một màn náo loạn này, Tiêu Nghiên và Võ Văn Kỳ ở bên cạnh đều cười rộ lên, cả tiểu Mạc Diệp cũng che miệng cười trộm.
Ninh Phong lúc này mới chú ý tới đứa nhóc bên cạnh Tiêu Nghiên, đầu đầy dấu chấm hỏi gào to: "Móa nó, con của chị Nghiên và Văn Kỳ Kỳ lớn vậy rồi sao?"
Nhiếp Tiêu và Đoạn Ôn Du: "..."
Đoán mò mà dính ngay sự thật.
Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên bị nói cho ngại đỏ cả mặt, nhanh chóng giãn ra khoảng cách, mỗi người một hướng ai cũng không dám nhìn ai. Tiểu Mạc Diệp nhìn hai người lớn này, ngơ ngác.
Nhìn tình cảnh này, Nhiếp Tiêu Đoạn Ôn Du Ninh Phong ba người đều không hẹn mà cùng bày ra một vẻ mặt
[ mặt không hề cảm xúc. jpg].Haiz, lo phát sầu.
Mà lúc này, nhóm người La Vân Hải cùng đồng hành với nhóm Nhiếp Tiêu cũng thuận lợi hội hợp với nhánh quân của Ngô Khánh Phong.
Thiếu tướng Ngô Khánh Phong biết được tình huống biên phòng, khóe mắt đỏ lên, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành một động tác đơn giản, nặng nề vỗ lên bả vai La Vân Hải. "Các cậu còn sống là tốt rồi!"
La Vân Hải lau nước mắt, lập tức chào một cái theo nghi thức quân đội.
Trò chuyện ngắn ngủi, Ngô Khánh Phong cũng biết ba người Nhiếp Tiêu năng lực rất mạnh, ngẩng đầu nhìn Đoạn Ôn Du và Ninh Phong vẻ mặt thoải mái, chỉ cảm thấy duyên phận là thứ rất khó tả. Lúc này chủ động đi tới cùng bọn họ chào hỏi một phen.
Đến cuối cùng, đề tài không thể tránh khỏi liên quan đến hướng đi sau này của nhóm Nhiếp Tiêu. Bọn họ cũng không giấu diếm, nói thẳng: "Chúng tôi chuẩn bị đi Phong Thành, sau đó đến Vân Thành."
Ngô Khánh Phong nghe khoảng cách trời Nam đất Bắc, vô cùng kinh ngạc. "Xa như vậy? Các cậu thật sự nhất định phải về sao?"
"Người rất quan trong của chúng tôi đang ở đó."
Nhiếp Tiêu mỉm cười nhìn Ngô Khánh Phong, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định, không hề sợ hãi, phảng phất con đường phía trước không hề có chông gai và khó khăn.
Ngô Khánh Phong quay đầu nhìn lại mấy người khác, đối mặt với từng ánh mắt kiên định, lời muốn giữ người ở lại hoàn toàn nghẹn trong cổ họng, theo bản năng sờ túi trước ngực, trong miệng đắng chát. Nếu đổi lại người quan trọng của hắn vẫn còn, hắn cảm thấy mình cũng sẽ không sợ chông gai hiểm trở phía trước.
"Nói đến chuyện này, Ngô thiếu tướng, chúng tôi muốn mượn của cậu một thứ!" Đoạn Ôn Du đánh gãy Ngô Khánh Phong đang lâm vào hồi ức, đẩy đẩy mắt kính, mỉm cười nhìn đối phương. Hiện tại quân đội đã tiếp nhận sân bay, cho nên có vài thứ phải hỏi ý bọn họ một chút, lễ phép vẫn rất cần thiết."
Ngô Khánh Phong nhìn đại công thần giúp bọn họ xây dựng căn cứ, không hề có ý từ chối, sảng khoái nói: "Cậu cứ nói, chỉ cần chúng tôi có đều sẽ cho cậu mượn!"
"Kỳ thực cũng không phải thứ đồ hiếm có gì, mỗi sân bay đều có, chính là một chiếc máy bay mà thôi." Đoạn Ôn Du khiêm tốn mỉm cười, như thể đang nói về một chuyện bình thường như ăn cơm bữa.
Ngô Khánh Phong không nhịn được hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
"Không phải ngài cho rằng chúng tôi sẽ đi về bằng hai cẳng chứ!" Ninh Phong nhìn biểu tình của Ngô Khánh Phong, chỉ cảm thấy mình chọt trúng sự thật rồi, bĩu môi. "Xa như vậy, nếu mà đi bộ về, băng vĩnh cửu cũng tan hết rồi!"
Ngô Khánh Phong: "..."
Ngu học là lỗi của tui.
Lúc trước sở dĩ Đoạn Ôn Du và Ninh Phong cắm cọc ở sân bay không đi, nguyên nhân lớn nhất là vì máy bay ở đây. Nếu không từ Bắc xuống Nam khoảng các lớn như vậy, phải đi đến ngày tháng năm nào!
Biết được năm người đang ngồi ở đây mỗi người đều là nhân tài có thể lên trời xuống đất, Ngô Khánh Phong triệt để mất bình tĩnh, vội vã cùng các đồng đội trong căn cứ mở một cái hội nghị, sau đó ngại ngùng mang theo đáp án đi tới.
"Ừm, máy bay các cậu có thể thoái mái xài, nhưng các cậu có thể mang theo người của chúng tôi dừng lại Thủ Đô một chút được không?" Mặt Ngô Khánh Phong hơi đỏ, ngại ngùng nói. Nếu nói thẳng ra toàn bộ thiết bị trong sân bay đều do Ninh Phong và Đoạn Ôn Du bảo vệ, bọn họ không có tư cách đưa ra yêu cầu.
Ngô Khánh Phong sợ bị từ chối, liền vội vã bổ sung: "Bởi vì mạng lưới thông tin tất cả đều ngưng hoạt động, chúng tôi muốn đến Thủ Đô xem xét tình hình, nếu có thể liên lạc với quân đội bên đó thì càng tốt."
Nghe lời nói khẩn thiết của Ngô Khánh Phong, mấy người Nhiếp Tiêu nhìn nhau một cái, sau đó không hề do dự mà đồng ý. "Được, vậy chúng ta đi chuẩn bị một chút, vài ngày nữa thì xuất phát."
Ngô Khánh Phong nghe được lời này, nhất thời vui vẻ.
Sau đó, tất cả mọi người trở nên bận rộn.
***
Vào giờ phút này, Sơn Thành.
Nhóm người Tiểu Ngũ Nhất đã thuận lợi tiến vào nội thành Sơn Thành, cũng lần lượt tìm đến nhà của mấy sinh viên quê ở đây, nhưng làm mọi người tiếc nuối là người thân của bọn họ đều biến thành zombie, hoặc chỉ còn là xương trắng vì bị zombie cắn xé.
Nhóm sinh viên phút chốc mất đi người nhà, đau đớn bi ai không thể kiềm chế.
Đầy cõi lòng hi vọng đi tìm, cuối cùng lại bị hiện thực tàn nhẫn xé nát.
Không khí tang thương đau khổ bao phủ trên đầu mọi người.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.
Tiếp tục tìm kiếm, rất có thể cũng là kết quả này. Nghĩ đến đây, mọi người không nhịn được rớt nước mắt, ngay cả Võ Văn Vũ luôn luôn lạc quan cũng rơi vào im lặng.
Không ai biết, người thân mà bọn họ đang tìm kiếm rốt cuộc còn sống sót, đã chết đi hay trở thành một cái xác biết đi không còn linh hồn, không có tình cảm.
Tiểu Ngũ Nhất nhìn mọi người trầm mặc, không biết phải an ủi ra sao. Luống cuống nắm chặt nắm tay, đột nhiên cũng nhớ tới Nhiếp Tiêu không biết đang ở nơi nào.
Cuối cùng vẫn là Tạ Quân và đám đàn em không vừa mắt, lớn tiếng đánh tỉnh tất cả mọi người. Bọn họ từ nhỏ là cô nhi, cha nuôi nuôi dưỡng bọn họ từ lúc tận thế bắt đầu đã qua đời, bọn họ cũng phải chịu đựng nỗi đau không gì sánh kịp nhưng lúc này vẫn rất lạc quan sống sót, vậy tại sao người khác lại không thể?
Viên hiệu trưởng già cũng vực dậy tinh thần, tạm thời không suy nghĩ con trai mình hiện tại như thế nào, cổ vũ tất cả mọi người.
"Không cần biết sau này chúng ta có tìm được người nhà hay không, nhưng thời khắc này chúng ta chính là người nhà của nhau."
Tiểu Ngũ Nhất nghe xong cũng gật đầu thật mạnh, hai cánh tay nhỏ mỗi bên kéo tay Tạ Quân và Võ Văn Vũ, kiên định làm cổ động viên cho Viên hiệu trưởng già.
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta bây giờ chính là người một nhà!"
Nói xong, tiểu Ngũ Nhất lại đem tay Tạ Quân và Võ Văn Vũ gộp lại với nhau, giơ lên cao cao giống như đang làm nghi thức nắm tay nào nó, nhất thời làm cho hai người bọn họ đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng rút tay mình lại.
Tiểu Ngũ Nhất bị phản ứng này làm cho mơ hồ, trái nhìn nhìn phải nhìn nhìn, hai gương mặt đỏ thắm, kỳ quái nghiêng đầu.
Chít?
"Tiểu Vũ, tiểu Quân Quân, hai người làm sao vậy? Chúng ta bây giờ là người một nhà rồi nha!"
"Mới không phải người một nhà!"
"Mới không phải người một nhà!"
Tạ Quân và Võ Văn Vũ cơ hồ trăm miệng một lời, sắc đỏ lan khắp cả khuôn mặt, tầm mắt trong lúc vô tình chạm đến đối phương, tròn lòng hồi hộp nhanh chóng nhìn sang hướng khác.
Bé Hamster không hiểu ra sao, đầy mặt ngơ ngác.
Những người khác bị cắt ngang tâm sự như thế, nhất thời cười ầm lên, không khí trầm trọng bị quét sạch sành sanh. Những sinh viên quê ở Sơn Thành cũng lấy lại tinh thần, tuy rằng đã mất đi người thân, nhưng trước mắt bọn họ đã có một gia đình mới.
Con đường tương lai, tất nhiên sẽ không cô đơn.
Tất cả mọi người điều chỉnh lại tâm tình một chút, ngẩng đầu lên nhìn về phương Bắc.
Trạm tiếp theo, chính là Phong Thành.
Đối với việc này, tiểu Ngũ Nhất và Võ Văn Vũ đều có chút sốt sắng vừa kích động lại thấp thỏm, bởi vì có khả năng chẳng mấy chốc nữa bọn họ có thể gặp lại ba ba và các anh trai.
Nhà của Võ Văn Vũ và Võ Văn Kỳ ở Phong Thành, nhóm Nhiếp Tiêu nhất định sẽ đến.
"Tiến lên! Đến Phong Thành!"
Tiểu Ngũ Nhất không chờ nổi định kéo Võ Văn Vũ xông ra ngoài, nhưng còn chưa chạy tới cửa lớn đã bị Tạ Quân nhanh chóng túm trở lại.
Tạ Quân chỉ sắc trời bên ngoài, tàn khốc vô tình.
"Quá muộn rồi, ngày mai hẵng đi."
Nói xong Tạ Quân không chút khách khí bảo tiểu Ngũ Nhất lấy chút đồ ăn từ trong ba lô dâu tây ra, ba lô của mọi người đã đến lúc cần bổ hàng.
Tiểu Ngũ Nhất nhìn "gia đình lớn" vừa mới thành lập này, xoa xoa hai má của chính mình, niềm vui biến thành đau lòng.
Haiz, ba ba, cục cưng quá khó khăn.
*
Ban đêm mọi người thay phiên gác đêm.
Tiểu Ngũ Nhất không cần canh gác, liền nhắm mắt lại làm bộ ngủ, sau đó dùng tinh thần lực tiến vào không gian chuẩn bị gieo hạt giống. Đem số hạt giống lúc trước thu dược ở ngoài thôn nhỏ được cất trong hộc tủ ở không gian bên trái chuyển vào không gian có núi non bên phải, rải vào trong thửa ruộng.
Sâu sắc cảm nhận nuôi gia đình không dễ, từ bây giờ quyết định bắt đầu tay làm hàm nhai.
Nhưng hạt giống vừa rải xuống mới có vài giây, trên đất đã mọc lên vô số chiếc mầm non xanh biếc.