Nhiếp Tiêu dùng phong hệ dị năng đỡ lại đòn tấn công của Khương Thù, Ninh Phong và Võ Văn Kỳ thì đối phó với zombie xung quanh.
Thời điểm như thế này lại gặp phải tên điên cuồng chiến đấu như Khương Thù, mọi người cũng chỉ có thể cam chịu xui xẻo.
Điều làm mọi người không ngờ chính là thanh niên đi chung với Khương Thù cũng là dị năng giả, đặc biệt còn là dị năng hệ không gian.
Bạch Mân đứng ở một bên, giơ lên tay điêu luyện mà thu phóng đá tảng, nghiền ép zombie xung quanh, tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của mọi người liền lộ ra một nụ cười ôn hòa lịch sự.
"Đừng lo cho tôi, tôi có thể đối phó."
Nhìn điều này, mọi ngườu cuối cùng đã hiểu vì sao Khương Thù lại mang theo một người như vậy.
Quả thực chính là một cái nhà kho hình người nha!!!
Chẳng trách Khương Thù có thể đi lại giữa trung tâm thành phố zombie thành đàn, ngay cả cái ba lô cũng không đeo, nguyên nhân là do có Bạch Mân bên cạnh. Ban đầu bọn họ còn tưởng đây là người đeo bám vào tên bệnh xà tinh tùy hứng kia!
Ninh Phong đột nhiên có chút chua: "Khương Thù tên điên này tại sao lại tốt số vậy."
Đám người bọn họ tuy rằng sức chiến đấu mười phần, dị năng cũng rất mạnh mẽ, thế nhưng ở phương diện vật tư thì không có cách nào. Mỗi lần đi ngang qua trung tâm thương mại lớn, bọn họ chỉ có thể lực bất tòng tâm, đến khi đồ ăn hết sạch lại phải cực khổ đi tìm.
Đúng là một bữa cơm làm khó anh hùng hảo hán.
So với Khương Thù không cần vác bao lớn bao nhỏ vật tư thoải mái lăn lộn trong mạt thế, bọn họ giống như đã mở công tắc nghèo khổ.
Dị năng giả hệ không gian ở trong mạt thế, đúng là một tồn tại giống như địa chủ giàu có.
Nhiếp Tiêu ngược lại không quan tâm dị năng của Bạch Mân là gì, ở một bên đánh túi bụi với Khương Thù. Nhìn zombie xung quanh càng lúc càng nhiều, Nhiếp Tiêu không nhịn được. nhíu mày.
Khương Thù thấy Nhiếp Tiêu phân tâm, sắc mặt có chút khó coi, bàn chân đã hóa thành kim loại đá thẳng vào mệnh môn của Nhiếp Tiêu. "Bây xem thường ai đó?"
Cánh tay Nhiếp Tiêu nhanh chóng ngưng tụ đao gió, mạnh mẽ chặn lại một đá của Khương Thù, một tay khác hóa ra phong nhận, lạnh lùng không chút lưu tình bổ vào người Khưng Thù.
Quần áo của Khương Thù trong nháy mắt bị cắt ra một lỗ lớn, nhưng chỉ để lại một vết trầy nông trên làn da kim loại.
Trong lúc nhất thời, ngươi tới ta đi, ai cũng không làm gì được đối phương.
Nhiếp Tiêu nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều zombie, rốt cuộc không nhịn được mở miệng, lạnh lùng nói: "Chúng ta chuyển sang nơi khác."
"Sợ rồi sao?"
Khương Thù nhíu mày, nhếch môi không đồng ý. Quơ tay nắm lấy một cây gậy sắt xem như vũ khí, tiếp tục tập kích về phía Nhiếp Tiêu.
Mọi người chống đỡ zombie ở vòng ngoài dần dần có chút vất vả, chúng nó giống như thác lũ mênh mông bất tận kéo tới, giết mãi không hết, càng lúc càng nhiều.
Bọn họ bị sóng zombie xông tới dồn ép liên tiếp phải lui về phía sau, mắt thấy sắp xông vào vòng chiến của hai người Nhiếp Tiêu.
Nhìn thế nào cũng thấy nơi đây không nên ở lâu.
Nhưng Khương Thù rõ ràng đã tiến vào trạng thái hưng phấn, căn bản không nghe lời khuyên, cũng không thèm quan tâm sống chết của người khác.
Đối với việc này, sắc mặt Nhiếp Tiêu dần lạnh xuống.
Lúc gậy sắt của Khương Thù tấn công về phía mình, Nhiếp Tiêu đưa tay ra nắm chặt lấy nó, trong đáy mắt đen tối đã tràn ra sự tức giận.
Kéo theo đó là sấm sét màu xanh lam xuất hiện, âm thanh dòng điện xì xì vang lên trong không khí, men theo gậy sắt muốn đánh về phía Khương Thù.
Khương Thù tay mắt lanh lẹ mà buông gậy sắt ra, thế nhưng trên tay vẫn bị dòng điện làm cho đau nhói.
"Là song hệ dị năng?"
Khương Thù híp mắt, nhìn chằm chằm con rắn sấm trên tay Nhiếp Tiêu, liếʍ liếʍ ngón tay đau, trong mắt lóe ra ánh sáng càng thêm hưng phấn.
Lúc muốn tiến lên, một tia sấm sét liền bổ xuống dưới chân hắn, ở trước mặt hắn vẽ ra một đường nguy hiểm.
Tia sét như con rắn uốn lượn trong khống khí, phát ra tiếng nổ xẹt xẹt đầy nguy hiểm.
Chỉ nghe âm thanh lạnh băng của Nhiếp Tiêu.
"Tôi vẫn chưa kiểm soát được cường độ dòng điện của tia sét này đâu, cậu nếu còn muốn thử thì cứ đến."
Khương Thù nhìn sắc mặt Nhiếp Tiêu không giống đang giả vờ, nhận ra được đối phương thật sự nổi giận, hưng phấn trong mắt nhất thời giảm đi mấy phần.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Khương Thù rút lại cái chân vừa định nâng lên, nhìn bầy zombie đang tụ đầy một khoảng, có chút cụt hứng.
"Hôm nay tới đây thôi."
Nhiếp Tiêu nhìn Khương Thù đã thu hồi chân và câu nói vừa xong, liền không để ý đến hắn nữa. Quay đầu đi giúp nhóm Võ Văn Kỳ giết zombie, tranh thủ có thể thoát khỏi vòng vây.
Bạch Mân ở một bên luôn dùng dư quang ánh mắt chú ý tình hình trận chiến, thấy hay người đình chiến trong mắt lại lóe lên một tia thất vọng khó phát hiện.
Nhìn tia sét trong lòng bàn Nhiếp Tiêu, Bạch Mân vô ý thức liếʍ môi một cái, ánh mắt cũng sáng lên.
Mấy người Võ Văn Kỳ thấy Nhiếp Tiêu rốt cuộc đã thu thập xong tên điên Khương Thù, không khỏi vui vẻ. Bọn họ lần lượt hợp lực, giết ra được một con đường giữa bầy zombie.
Nhưng ngay lúc này, trong bầy zombie đột nhiên có một con tiến vào trạng thái cuồng hóa, bắt đầu cắn xé zombie cấp thấp bên cạnh.
Sau đó một con tiếp một con, tổng cộng có mấy chục con zombie đều tiến vào trạng thái cuồng hóa, cũng bắt đầu cắn xé đồng loại, sức mạnh không ngừng tăng vọt.
Sắc mặt đám Ninh Phong lập tức khó coi.
zombie ở trạng thái phát cuồng bọn họ không phải chưa từng thấy, chỉ là chưa bao giờ gặp qua một lần nhiều như vậy!
Một khi chúng nó ngưng lại việc cắn xé đồng loại, chính là lúc nó thành công tiến hóa thành zombie cấp hai, với số lượng hiện tại thì bọn họ không chắc mình có thể đối phó được chúng nó.
Sắc mặt Nhiếp Tiêu cũng nghiêm túc lên, có chút khó coi mà nói với các đồng đội: "Thừa dịp chúng nó còn ở trạng thái đang cuồng hóa, nhanh chóng giết chết chúng nó, nếu không đến lúc cả đám đều lên cấp hai thì phiền phức."
Nhưng còn không đợi Nhiếp Tiêu nói hết câu, zombie đang trong trạng thái phát cuồng đồng loạt dừng lại, tập thể đều thành công lên cấp.
Mấy con zombie đã vào cấp hai không còn tiếp tục cắn xé đồng loại nữa, con ngươi đen kịt đồng loạt nhắm vào nơi có sinh vật sống.
Máu thịt tươi sống gần trong gang tấc làm năng lượng trong cơ thể chúng nó sôi trào, đôi mắt sâu thẳm lóe ra ánh sáng đỏ tươi.
Da đầu tất cả mọi người đều tê rần.
"Đệt! Tốc độ tiếng hóa của zombie tăng lên."
"Lão đại, miệng anh khai quang lần này không đúng lúc lắm nha!"
Mọi người không rảnh nhiều lời, zombie đã tiến cấp đột nhiên nhảy lên không trung, điên cuồng tấn công về phía bọn họ, giống như đạn pháo ở giữa không trung đập thẳng xuống nơi bọn họ đứng.
Giương cái miệng lớn như chậu máu, lộ ra răng nanh xanh trắng đang nhỏ nước bọt hôi tanh.
Khương Thù cũng gặp công kích của zombie như bọn họ, nhưng ngoài da của hắn đã hóa thành kim loại, zombie căn bản cắn không thủng. Hắn không hề sợ hãi, trực tiếp biến thành bức tượng đồng đứng ở một bên, lười biếng không thèm ra tay.
"Đậu móa mày Khương Thù, con yêu tinh hại người, mau đánh tụi nó coi!!!"
Nhìn thấy một màn như thế, Ninh Phong nổi trận lôi đình, trong cơn tức giận ngọn lửa quanh người không kềm được thiêu đốt càng thêm mãnh liệt, ngay cả góc áo và đuôi tóc cũng mơ hồ gần như hóa thành ngọn lửa.
Nhưng chính cậu lại không hề phát hiện.
Bạch Mân ở một bên đối phó hai con zombie, dư quang thoáng nhìn biến hóa trên người Ninh Phong, đồng tử không khỏi co lại.
Quay đầu lại quan sát mấy người khác, ở trên người cả nhóm Nhiếp Tiêu đều có dấu vết của giác ngộ.
Ngay lúc này, Nhiếp Tiêu bị ba con zombie cấp hai vây công xảy ra biến hóa đầu tiên, hai cánh tay biến thành sấm sét và lốc xoáy.
zombie cắn vào cánh tay của hắn không chỉ táp vào khoảng không, đầu ngược lại còn bị gió xoáy và sấm sét cắt nát và thiêu cho cháy đen, dòng điện chạy qua người phát ra từng luồng mùi cháy khét hôi thối.
Bức tượng Khương Thù đang ngồi thiền lúc này rốt cuộc đã mở mắt, khóe miệng treo lên nụ cười như có như không.
"Ha, cũng không tệ, rốt cuộc đã giác ngộ hóa rồi ha."
Bởi vì đặc thù kỳ lạ của dị năng hệ kim, ngay từ lúc ban đầu Khương Thù thức tỉnh dị năng liền theo bản năng biến da của mình thành kim loại để phòng ngự, cho nên giác ngộ hóa cơ thể sớm hơn tất cả mọi người.
Nhưng đối với các dị năng giả hệ khác mà nói, có mấy ai có thể chủ động nghĩ đến việc biến một phần cơ thể của mình thành dị năng?
Đối lập với Khương Thù thảnh thơi và hứng thú dào dạt, Bạch Mân ở bên cạnh không kiềm chế nổi nội tâm nôn nóng, ánh mắt lấp loé, mím môi, xoay tay liền biến ra một viên dị năng hạch màu xám tro.
Thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, bàn tay lập tức vỗ vào ngực một con zombie bình thường gần đó.
Nhiếp Tiêu nhìn biến hóa của thân thể, thẳng tay tiêu diệt hai con zombie cấp hai bên cạnh, quay lại giúp đỡ Ninh Phong và Tiêu Nghiên.
Đoạn Ôn Du và Võ Văn Kỳ nhìn biến hóa trên người Nhiếp Tiêu, ánh mắt lóe lên. Sau đó gần như theo sát bước chân Nhiếp Tiêu lần lượt thành công giác ngộ hóa.
"Mấy ông là làm sao vậy?"
Ninh Phong chỉ còn cách nữa bước bên bờ thành công giác ngộ hóa, thế nhưng dây thần kinh quá thô nên vẫn không thể lĩnh ngộ hoàn toàn cơ chế, cả mặt mông lung mà nhìn ba người đàn ông biến thành gió cát sấm sét.
Tiêu Nghiên ở bên cạnh cũng suy tư.
Sau đó, hai người liền trơ mắt mà nhìn ba người bọn họ đại phát thần uy, hợp lực quét sạch gần một nữa số zombie bên cạnh, zombie cấp hai cũng chỉ còn có mấy con.
Bạch Mân nhìn thấy lại thêm hai người đã giác ngộ hóa cơ thể, sự nôn nóng trong mắt gần như không thể che giấu, quay đầu nhìn lại chỉ còn Tiêu Nghiên và Ninh Phong, bàn tay nắm chặt liền hơi thả lỏng.
Nhiếp Tiêu nhìn hai con zombie cấp hai cuối cùng, không chút do dự tiến lên định đánh chết chúng nó, thân ảnh nhanh nhẹn giống như lốc xoáy và sấm sét. Ninh Phong nhìn cảnh này chỉ cảm thấy trận chiến đã đến hồi kết thúc.
Nhưng ngay lúc này, dị biến phát sinh.
Chỉ thấy một trong hai con zombie cấp hai kia đột nhiên chuyển hướng, vồ tới con zombie cấp hai bên cạnh há ra cái miệng đầy máu, trực tiếp cắn nát nữa cái đầu đối phương.
Sau đó nó nhào vào bầy zombie bình thường, hai mắt đỏ tươi điên cuồng cắn xé, làm cho chân thừa tay cụt thịt thối bay đầy trời.
Hiển nhiên, lại tiến vào trạng thái cuồng hóa!
"Đệt mợ! Má nó vậy mà lại muốn thăng cấp nữa? Hôm nay gặp quỷ sao!!!"
Ninh Phong không nhịn được chửi tục.
Khương Thù đang hóa trang bức tượng cũng mở mắt ra.
Tận thế bắt đầu đến nay, chưa từng xuất hiện qua zombie cấp ba.
Bạch Mân nhìn tình cảnh này, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, làm một người vô hình tuột lại phía sau, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong khó phát hiện.
Một màn như thế làm sắc mặt nhóm Nhiếp Tiêu trầm xuống, không chút chần chờ xông lên.
Thừa dịp trạng thái cuồng hóa chưa kết thúc, Nhiếp Tiêu, Võ Văn Kỳ, Đoạn Ôn Du hợp lực nhất định phải bóp chết mầm móng zombie cấp ba từ trong trứng nước. Ninh Phong và Tiêu Nghiên phụ trách giết zombie bình thường phía ngoài cũng đổ mồ hôi hột.
Con zombie cấp hai đang cuồng hóa hoàn toàn tập trung vào đống thịt thối của đồng loại, quay mặt làm ngơ không thèm phản ứng đối với ba người Nhiếp Tiêu có lực uy hϊếp với mình, móng tay sắc nhọn đào ra một trái tim đã biến thành màu đen, nhét vào miệng ăn như hùm như sói.
Ngay lúc nhóm Nhiếp Tiêu cảm thấy sắp đắc thủ, con zombie lại thành công tiến hóa lên cấp ba, cả tròng mắt đều biến thành một màu đỏ đậm khủng bố.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái vòng màu đen to lớn.
"A a cẩn thận!!!"
Ninh Phong và Tiêu Nghiên nhìn một màn quỷ dị ở giữa không trung, lo lắng hét lên.
Nhưng đã chậm một bước!
Vòng tròn màu đen rơi xuống từ trên không, bay thẳng về phía ba người Nhiếp Tiêu, bọn họ không kịp phản ứng đều bị trói ở bên trong.
Làm xong tất cả những thứ này, zombie cấp ba không hề quay lại, nhanh chóng phóng về phía Ninh Phong và Tiêu Nghiên, một tay điều khiển vòng đen, một tay vươn ra móng tay sắc bén bổ về phía đầu của bọn họ, vội vàng muốn mổ sọ hút não.
"Má nó, nguy rồi!"
Võ Văn Kỳ sắc mặt khó coi, cố gắng thoát khỏi trói buộc của vòng đen. Nhiếp Tiêu cũng nhanh chóng phản úng lại, định biến cơ thể thành gió thoát ra ngoài, nhưng hoàn toàn không ngờ được khả năng trói buộc của chiếc vòng này còn cao hơn bọn họ tưởng tượng.
Ba người chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Phong cùng Tiêu Nghiên sắp gặp nguy hiểm.
Bạch Mân nhìn tình cảnh này, trên mặt một mảnh lo lắng, trong mắt lại sắp không kiềm chế nổi vui mừng. Nhưng lúc hắn cho là đã sắp đắc thủ, lại sơ sót bỏ qua Khương Thù ở cách đó không xa.
Khương Thù một bước xông lên lôi Ninh Phong và Tiêu Nghiên đi, bàn chân hóa thành kim loại đá bay chiếc vòng đen ra hướng khác.
Hoàn toàn bao vào khoảng không!
Móng vuốt của zombie cấp ba cũng vồ vào không khí.
"Hai người các cậu chạy mau!"
Nhiếp Tiêu mơ hồ phát giác thứ mà zombie muốn lấy, vội vàng hướng Ninh Phong và Tiêu Nghiên hô lớn.
Ninh Phong có chút không muốn, nhưng Tiêu Nghiên lại lập tức phản ứng lại, kéo Ninh Phong chạy đi. Đáy lòng Bạch Mân thầm mắng Khương Thù lo chuyện bao đồng, sau đó cũng nhanh chóng chạy theo Ninh Phong và Tiêu Nghiên.
Khương Thù cầm chân con zombie được một khoảng thời gian ngắn, lúc bọn Ninh Phong đã chạy xa cũng bị vòng đen của đối phương trói dính, cuối cùng bị ném vào chung một chỗ với nhóm Nhiếp Tiêu.
"Cậu đúng là tên vô dụng!" Võ Văn Kỳ mắng Khương Thù, "Đều tại cậu cái tên yêu tinh hại người, muốn đánh nhau còn không biết xem trường hợp."
Khương Thù sống không còn gì luyến tiếc, im lặng biến mình thành bức tượng đồng không lên tiếng, mặc kệ đám zombie gặm gáy của mình đến kêu ken két.
"Cứu vợ cậu rồi còn không cảm ơn tôi một tiếng?"
"Cảm ơn em gái cậu!"
Bọn họ nhanh chóng biến thân thể của mình thành dị năng, dù cho lúc này có bị giam cầm thì zombie cũng không làm gì được họ.
Há mồm cắn tới, hoặc là gặm được một mồm đầy cát đá nước lã, hoặc chính là cạp phải mình đồng da sắt, cứng đến răng rụng đầy đất.
Lúc này Võ Văn Kỳ Đoạn Ôn Du cùng với Khương Thù đều không hẹn mà ước ao có thể như Nhiếp Tiêu, không có con zombie nào muốn đến cạp.
Nhiếp Tiêu hóa thân thành sấm sét: "..."
Khương Thù bị zombie cạp đến sắp san chấn não, quyết không thừa nhận mình ước ao, lạnh lùng tên tiếng nói: "Quả nhiên, tai họa cho nên cả zombie cũng ghét bỏ."
"Mi móa nó mới là kẻ gây họa!"
Bốn người bị bỏ vào trong bầy zombie, con zombie cấp ba dường như dị năng chỉ có thể sử dụng trong một phạm vi nhất định nên không đuổi theo nhóm Ninh Phong và Tiêu Nghiên, ngồi đối diện trước mặt bọn Nhiếp Tiêu.
Tử thủ bên cạnh bốn miếng thịt.
Nhiếp Tiêu nhìn con zombie xấu xí đối diện, sắc mặt luôn nghiêm túc rốt cuộc không nhịn được nói ra câu hỏi tron lòng: "Các cậu nói xem, chúng ta có thể thắng nó không?"
Ba người nhất thời ngước mắt nhìn đám zombie dường như không biết mệt mỏi này, cảm giác dị năng trong người không ngừng tiêu hao, đồng loạt im lặng.
"Không biết bây giờ có một anh hùng cái thế cưỡi tường vân đến cứu chúng ta không?"
Khương Thù ngẩng đầu nhìn trời, chìm vào trong suy nghĩ.
Ba người Nhiếp Tiêu: "..."
Võ Văn Kỳ mắng to: "Cậu câm miệng là được rồi!"
***
Vào giờ phút này, nhóm tiểu Ngũ Nhất dưới sự trợ giúp của Tướng Quân đã tìm đến nội thành. Nghe xa xa có động tĩnh lớn của zombie, lập tức tiến thẳng về hướng đó.
Sau đó, bọn họ liền đụng phải bốn người nhóm Tiêu Nghiên và Ninh Phong đang chạy trốn.
Võ Văn Vũ nhìn thấy Tiêu Nghiên, lập tức mừng rỡ xông lên.
Tiêu Nghiên nhìn Võ Văn Vũ đột nhiên xuất hiện, sửng sốt trong phút chốc, sau đó cũng không kềm được kích động vui mừng ôm lấy Võ Văn Vũ.
"Quá tốt rồi, tiểu Vũ, em không có chuyện gì thật sự quá tốt rồi!!"
Tiêu Nghiên kích động đến sắp rơi lệ, những người khác nhìn thấy một vị mỹ nữ xinh đẹp như vậy, hai mắt đều biến thành hình trái tim.
Tiểu Ngũ Nhất lúc này lại cố kềm nén sự vui mừng, nhìn nhìn hai bên đều không nhìn thấy thân ảnh Nhiếp Tiêu, lập tức lôi kéo tay áo Ninh Phong. "Phong Phong thúi, chị Tiêu Nghiên, ba em ở đâu rồi ạ?"
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Tiêu Nghiên và Ninh Phong lúc này mới chú ý tới thiếu niên xinh đẹp ở bên cạnh, nhất thời mông lung, thực sự không nghĩ ra trước đây từng quen người nào như cậu.
Võ Văn Vũ lúc này cũng phát hiện dị thường, nhìn Tiêu Nghiên và Ninh Phong vừa nãy vội vội vàng vàng, nhất thời có chút lo lắng.
"Đúng vậy chị Nghiên, anh của em đâu?"
Tiêu Nghiên và Ninh Phong nghe lời này, không còn tâm trạng suy nghĩ chuyện khác, nhớ lại tình hình lúc nãy, sắc mặt lập tức lo âu.
"Cả nhóm lão đại và anh em hiện tại bị một con zombie cấp ba và cả bầy zombie bao vây, tụi chị vừa mới từ bên trong chạy ra được."
"Cái gì! zombie cấp ba?!"
Nghe lời này, tất cả mọi người kinh hãi biến sắc.
Tiểu Ngũ Nhất nghe thấy Nhiếp Tiêu bọn họ gặp nguy hiểm, vô cùng lo lắng, cơ hồ không chút nghĩ ngợi mà vọt ra, điều khiển Tướng Quân bay về phía bầy zombie.
"Tướng Quân nhanh lên, tôi muốn đi cứu ba ba!"
Nhìn thiếu niên kích động cưỡi hổ bay ra ngoài, tất cả mọi người đều nóng ruột. Ninh Phong và Tiêu Nghiên lời còn chưa nói hết, càng không thể nhìn tiểu Ngũ Nhất tự chui đầu vào lưới, lúc này hô lớn.
"Nguy hiểm! Mau trở lại! zombie cấp ba kia có dị năng!!!"
Mà giờ khắc này, toàn bộ tinh thần của tiểu Ngũ Nhất đều đặt trên an nguy của Nhiếp Tiêu, đối với tiến kêu này mắt điếc tai ngơ, không hề quay đầu tiến về phía trước.
Đám người Tiêu Nghiên không có cách nào, chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.
Bạch Mân nhìn một đám người đột nhiên xuất hiện, kế hoạch ở trong bóng tối ném đá giấu tay không thể thực hiện, chỉ có thể âm thầm cắn răng, chầm chậm đi theo phía sau đội ngũ.
***
Giữa bầy zombie mênh mông, bốn người Nhiếp Tiêu bị bao vây đến nước chảy không lọt, mùi hôi thối nồng nặc xông cho bọn họ sắp mất đi khứu giác.
Con zombie cấp ba ngồi đối diện bọn họ chỉ huy zombie cấp thấp liên lục cắn xé, không ngừng tiêu hao dị năng của bọn họ.
Ngay cả Nhiếp Tiêu bị zombie ghét bỏ cũng bắt đầu bị công kích, một con nối tiếp một con bị lôi điện đốt thành than cốc, nhưng con này ngã xuống con khác lại tiến lên không ngừng tràn lại đây.
Bốn người dần dần đều có chút vất vả.
Dị năng chỉ ra không vào, chẳng mấy chốc sẽ đến bêm bờ khô cạn. Kể cả Nhiếp Tiêu sắc mặt đều có chút tái nhợt, đầu đau như sắp nứt.
zombie cấp ba tựa hồ cũng nhận ra trạng thái của bọn họ, lập tức đứng dậy, xua đám zombie cấp thấp qua một bên, nhe hàm răng nanh xanh trắng chảy ra nước mủ đặc sệt.
Chờ dị năng của bọn họ hết sạch là nó sẽ có thể xé nát đống máu thịt trước mắt.
"Móa nó, ông đây sắp không chịu nổi rồi."
Võ Văn Kỳ chảy mồ hôi lạnh, dị năng của Đoạn Ôn Du cũng đang ở bên bờ cạn kiệt, Khương Thù không nói tiếng nào cắn chặt hàm răng, đôi môi bắt đầu trắng bệch.
Nhiếp Tiêu lúc này cũng không khá hơn chút nào, quan sát tình trạng của các đồng đội, phát hiện Đoạn Ôn Du bắt đầu khôi phục lại một phần cơ thể, đồng tử lập tức co lại.
Chỉ thấy zombie cấp ba đã đi về phía Đoạn Ôn Du.
Đoạn Ôn Du nhìn tình cảnh này, giống như để lại di ngôn mà nói: "Lão đại, Văn Kỳ, sau này giúp tôi coi chừng Ninh Phong một chút."
"Câm miệng!" Võ Văn Kỳ vành mắt đỏ bừng mắng: "Có chết cũng phải cố chống cho tôi!!!"
Ngay lúc Đoạn Ôn Du sắp hao hết dị năng, Nhiếp Tiêu không chút suy nghĩ cũng đem dị năng của mình rút về. Võ Văn Kỳ và Khương Thù cũng làm ra hành động y hệt.
Đoạn Ôn Du nhìn tình cảnh này, không biết là do dị năng hệ 'thủy' của mình làm cho tầm mắt mơ hồ, hay là bởi vì đã làm rơi mất mắt kính.
"Các cậu làm gì vậy?"
"Xem xem ai chết trước."
Bốn người cùng nhau trở về cơ thể thật, làm zombie cấp ba có chút mơ hồ. Sau đó phản ứng lại, không hề chần chờ há cái miệng như chậu máu về phía Nhiếp Tiêu có dị năng mạnh nhất.
"Lão đại!!!!"
"Đệt!"
Lúc bé Hamster đến nơi liền thấy cảnh này, trong mắt lập tức lóe ra lửa giận hừng hực, điều khiển con hổ hóa thành sương mù, dùng tốc độ ánh sáng mà xông lên.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, từ trong miệng zombie cướp được Nhiếp Tiêu.