Mạt Thế Có Bé Hamster Giàu Chảy Mỡ

Chương 33: Ngũ Nhất tìm kiếm và cứu trợ



Editor: Yuki

Sau khi quy hoạch xong căn cứ, mọi người liền chia thành hai nhóm. Một nhóm ở lại trong căn cứ tiến hành xây dựng và phòng thủ, nhóm khác thì ra ngoài thu thập vật tư cùng với tìm kiếm và giải cứu người sống sót.

Không bao lâu sau căn cứ Ngũ Nhất nho nhỏ càng lúc có càng nhiều người đến.

Trong quá trình tìm cứu, Ngũ Nhất nghe được rất nhiều câu chuyện cảm động xảy ra trong tận thế, vô tình làm cậu trưởng thành hơn rất nhiều.

"Ba ba, cục cưng và Tướng Quân qua căn chung chư bên kia xem xem." Ngũ Nhất cưỡi Tướng Quân, nhìn sang căn chung cư đang bị zombie bao vây, quyết định bay qua xem một chút.

Qua nhiều ngày như thế, Nhiếp Tiêu đã xác nhận Ngũ Nhất có năng lực tự vệ, dần dần không còn xem cậu chỉ là một bé hamster mà cẩn thận che chở trong tay, liền gật đầu đồng ý.

Nhiếp Tiêu dặn dò: "Phải cẩn thận chút."

"Dạ!" Thiếu niên gật đầu, cưỡi hổ rời đi, "cục cưng sẽ về ngay!"

Nhiếp Tiêu nhìn thiếu niên lướt qua đỉnh đầu zombie bay lên không, sau đó quay đầu lại đối phó một đám tàn thi lít nha lít nhít xung quanh. Nơi sấm sét đi qua, chỉ để lại một đống than cốc.

Bạch Mân là dị năng giả hệ không gian, những ngày qua cũng đi theo phân đội ra ngoài hành động, dáng vẻ cẩn thận thu thập vật tư khiến cho Nhiếp Tiêu và Khương Thù có chút nghi ngờ rằng có phải bọn họ đã nghĩ lầm về hắn hay không.

Mà trên thực tế, đây đơn giản chỉ là Bạch Mân tạm thời không muốn ra tay mà thôi.

Bạch Mân nhìn nhóm Nhiếp Tiêu, mỉm cười ôn tồn lễ độ như cơn gió xuân ấm áp. Nếu hắn muốn lấy dị năng hạch của nhóm Nhiếp Tiêu đã đạt tới giác ngộ hóa, vậy trước tiên phải đánh vào bên trong, giành dược tín nhiệm mới được.

Nhiếp Tiêu và Khương Thù đối mặt với Bạch Mân không có gì khác thường, chỉ có thể tạm thời dời mắt, tập trung đối phó với zombie bên cạnh.

Tiểu Ngũ Nhất ở bên kia đã phát hiện một nhóm người sống sót trên lầu, xuyên thấu qua lớp thủy tinh, nhìn thấy nhóm người bình thường bị vây khốn trong phòng. Q

Những người trong nhà đang tuyệt vọng vì hết đạn cạn lương, lúc nhìn thấy Ngũ Nhất bên ngoài cửa sổ, trong mắt nhất thời nổ ra ý chí sinh tồn mãnh liệt.

Dù cho bây giờ đã không còn sức để nói chuyện, cũng cố gắng bò qua bên cửa sổ, không tiếng động mà cầu cứu.

Tiểu Ngũ Nhất không dám chần chờ, trực tiếp đập bể cửa sổ cứu người ra. Tất cả mọi người không hề nghĩ tới sẽ được cứu một cách dễ dàng như thế, chảy nước mắt lần mò đám mây mềm mại dưới thân, niềm vui sướng sống sót sau tai nạn làm bọn họ gần như xem Ngũ Nhất thành một tồn tại như Chúa cứu thế

"Thật tốt quá, chúng ta được cứu rồi!"

"Hu hu cảm ơn cậu nhiều lắm, tôi còn tưởng mình nhất định sẽ chết!"

Tiểu Ngũ Nhất đã dần quen với cảnh tượng cảm động rơi nước mắt này trong những ngày qua, ngại ngùng nở một nụ cười đáng yêu với mọi người. "Đừng khóc đừng khóc, đã không sao rồi. Chúng tôi đã tới cứu mọi người, trở lại căn cứ mọi người phải sống thật tốt."

Nghe xong lời này tất cả mọi người lập tức không nhịn được mà ôm nhau khóc lớn. Trong tận thế bảo vệ chính mình còn khó khăn, lại có người nguyện ý đến cứu giúp, đây chính là may mắn của bọn họ, cũng là niềm hy vọng còn tồn tại trong thế giới này.

Tiểu Ngũ Nhất đưa những người sống sót đến xe tải mà bọn họ lái đến, mấy sinh viên khoa y đi theo cũng bắt đầu bận rộn túi bụi.

Làm người không ngờ tới chính là, trong nhóm người sống sót này còn có một người mẹ kiên cường đang ôm đứa trẻ sơ sinh. Nghe đâu con trai cô được sinh ra trong mấy ngày nay, cô vẫn luôn dùng chính dòng sữa của mình cho con bú. Nếu như nhóm Ngũ Nhất không kịp thời đến cứu, thêm hai ngày nữa có lẽ cô đã không cầm cự nổi.

Nhìn một sinh mạng mới nhỏ bé như thế, trong mắt mọi người xung quanh tựa hồ cũng mang nước mắt ôn nhu và hy vọng.

Tiểu Ngũ Nhất cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh trong mạt thế, không nhịn được chọt chọt hai má của bé con, chỉ cảm thấy vô cùng mềm mại. Bé con uống sữa xong cũng không khóc không quấy, bị chọc cho nở nụ cười toàn là nướu.

Trong tận thế này, chỉ cần cẩn thận tìm kiếm, sẽ phát hiện người sống sót vẫn nhiều hơn trong tưởng tượng. Mọi người không hề từ bỏ, cho dù là một đứa bé mới sinh cũng đang cố gắng sống sót.

Nhiếp Tiêu nhìn Ngũ Nhất đang cười khúc khích với bé con, đáy mắt cũng hiện lên ý cười dịu dàng, giơ tay xoa xoa đầu thiếu niên.

"Đã trễ rồi, hôm nay chúng ta về căn cứ sớm thôi."

"Dạ!"

Trở lại căn cứ, một miệng cơm nóng nước ấm làm cho những người sống sót vừa được cứu về lần thứ hai cảm nhận được rằng họ thực sự được cứu sống.

Nhìn căn cứ không có zombie này, trái tim bọn họ rốt cuộc an ổn trở lại vị trí, hy vọng sống sót lắp đầy thân thể.

Điều lệ chế độ mà Đoạn Ôn Du lập ra lúc này đã phát huy tác dụng to lớn, nhằm vào hết thảy người sống sót. Đoạn Ôn Du dùng điểm tích lũy để phân chia, ngoại trừ người mới tiến vào căn cứ được lãnh thức ăn miễn phí trong ba ngày, còn lại đều phải dựa vào lao động lãnh điểm tích lũy để đổi lấy vật tư và chỗ ở.

Mọi người đều là người sống sót trong tận thế, năng lực thích nghi rất mạnh, đối với chế độ như vậy cũng không có dị nghị gì, trải qua nguy hiểm và tuyệt vọng, không ai muốn bị đuổi ra khỏi nơi có thể an thân này.

Vì kiếm điểm sinh hoạt, không có ai rảnh rỗi, lao động bận rộn cũng làm cho mọi người tạm quên đi phần ký ức đau khổ tuyệt vọng mà tận thế mang lại, sinh hoạt cũng có càng nhiều việc để mọi người phấn chấn tiến về phía trước.

Căn cứ đang ổn định phát triển, có nhiều dị năng giả lục tục nghe danh mà đến, gia nhập vào lực lượng xây dựng.

Theo nhân số tăng nhanh, diện tích cũng bắt đầu mở rộng ra ngoài. Dùng khu biệt thự trên đỉnh núi làm trung tâm, dị năng giả hệ thổ và người bình thường dùng cát đá xi măng hợp lực xây nên tường vây, một vòng cao hơn một vòng.

Khu biệt thự ban đầu trên núi nằm trong vòng tường vây đầu tiên, vì chất lượng và hoàn cảnh nghỉ ngơi tốt, lại thêm chế độ dùng điểm tích lũy để giao dịch, không bao lâu đã trở thành trung tâm cư trú của các dị năng giả và người thường có cống hiến lớn cho căn cứ.

Mà hết thảy phát sinh chỉ trong thời gian thời gian không quá một tháng, vì nơi an toàn để sinh tồn đã được đảm bảo, năng lực sáng tạo, xây dựng của con người là vô cùng mạnh mẽ.

Nhóm của tiểu Ngũ Nhất xây dựng căn cứ, đồng thời cũng là đội hình mạnh mẽ nhất che chở mọi người, cho nên được tất cả mỗi người trong căn cứ tôn kính, trở thành nhân vật trung tâm trong căn cứ.

Trong đó, tiểu Ngũ Nhất thì lại là bé đáng yêu được toàn bộ căn cứ hoan nghênh nhất. Tính cách đáng yêu của cậu, cơ hồ có thể chữa trị tâm linh, làm mọi người quên hết phiền não.

"Hôm nay lại là một ngày đẹp trời, mọi người cũng phải nỗ lực nha!"

Tiểu Ngũ Nhất sáng sớm mỗi ngày ra khỏi căn cứ đều nói một câu như thế, mọi người cũng vì cậu mà được tiếp thêm phấn chấn và sức sống.

"Được! Ngũ Nhất tiểu thiếu gia! Các cậu cũng về sớm chút nha, chúng tôi sẽ giữ căn cứ cẩn thận."

Mọi người ủng hộ tiểu thiếu niên.

Nhiếp Tiêu nghiêng đầu nhìn nhãi con nhà mình, khóe miệng mỉm cười. Nhìn lại toàn bộ căn cứ, cảm thấy sẽ càng ngày càng tốt.

Không bao lâu nữa, bọn họ sẽ có thể tìm cứu ở nơi xa hơn. Mục tiêu ban đầu của bọn họ, không chỉ nằm trong phạm vi Phong Thành.

Cả miền Nam to lớn, còn rất nhiều người đang chờ đợi trong tuyệt cảnh.

***

Mà vào giờ phút này, tại vùng biển phía Nam Trung Quốc, toàn bộ hòn đảo nằm trong hoàn cảnh không có một bóng người thật cô đơn.

Bên trong một cái khán phòng đóng kín, có rất nhiều người đang cùng chờ đợi cứu viện. Những người ở đây có rất nhiều gương mặt mà quần chúng quen thuộc, đều là các nhà khoa học, học giả nổi danh.

Trong đó, có mấy học sinh thiên tài trước tận thế vinh dự được gửi lời mời đến đây nghe giảng. Mỗi một người ở đây đều là nhân tài hiếm có.

"Tiến sĩ Vệ, cậu làm xong chưa?"

"Còn thiếu chút nữa!" Vệ Hàn Minh cau chặt mày, trên gương mặt mang vẻ bình tĩnh và chăm chú, trên tay không ngừng lắp ráp bộ máy phát tín hiệu đen thui, trên trán rịn ra từng giọt mồ hôi trong suốt.

Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nghiêm túc đứng bên cạnh giúp hắn đưa xông cụ.

"Bạch Việt, lại lần nữa!"

Thiếu niên bị gọi tên Bạch Việt, lập tức nhanh chóng bỏ công cụ xuống, kết nối nguồn điện. Rất nhanh trên thiết bị sáng lên tín hiệu đang vận hành.

Trong lòng mọi người mừng rỡ.

Vệ Hàn Minh không dám chần chờ, trên tay nhanh chóng thao tác máy truyền tin, gửi tín hiệu về trạm thu tín hiệu trong đất liền. Chỉ hy vọng bây giờ có người đang sử dụng thiết bị truyền tin, có thể thu được một tia tín hiệu yếu ớt này của bọn họ.

Làm xong mọi thứ, máy phát tín hiệu hoàn toàn ngưng hoạt động, bình ắc quy nho nhỏ đã hao hết chút năng lượng còn lại của nó.

Vệ Hàn Minh ngẩng đầu nhìn mọi người, mím mím môi sau đó mở miệng nói: "Bất kể thế nào, tín hiệu đã phát ra ngoài, bây giờ chúng ta chỉ có thể kiên trì chờ đợi."

"Nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta!" Bạch Việt châm dầu cho các trưởng bối ở đây, làm cho một ông lão bên cạnh nở nụ cười.

"Có tôi ở đây, ít nhất mọi người sẽ không chết đói." Mạnh lão tiên sinh đảm bảo, sau đó rải một ít hạt giống xuống mặt đất được đào ra ở giữa khán phòng, không bao lâu đã đâm rễ nảy mầm, đơm hoa kết trái. "Tôi còn sống một ngày, sẽ không để cho mọi người đói bụng."

Bạch Việt cũng vội vàng mở miệng, "Bị bệnh cũng không cần lo, con cũng có thể giúp mọi người chữa trị, mọi người đều khỏe mạnh!"

Dị năng hệ tinh thần của Vệ Hàn Minh bao trùm bên ngoài khán phòng, nghe thiếu niên nói xong cũng mỉm cười, an ủi cảm xúc của mọi người.

"zombie ở bên ngoài tạm thời cũng không vào được đây, chỉ cần có người đến cứu chúng ta, lúc đó có phòng thí nghiệm và dụng cụ nghiên cứu nhất định sẽ tìm ra cách tiêu diệt hết đám zombie này."

Các nhà khoa học nghe xong cũng mỉm cười.

"Đúng, tiêu diệt chúng nó!"

***

Lúc này, căn cứ Thủ Đô.

"Hạ thủ trưởng! Có tin tốt! Có tin tốt! Trạm thu tín hiệu vừa thu được tin từ Hải Thành, nhóm nhà khoa học trước tận thế đến Hải Thành tham gia hội thảo khoa học phần lớn đều còn sống! Ông Mạnh và nhóm tiến sĩ Vệ Hàn Minh đều sống sót!"

"Trong nhóm bọn họ còn có một thiếu niên thiên tài thức tỉnh dị năng hệ chữa trị! Đó là cống hiến to lớn cho việc nghiên cứu cách chữa trị bệnh độc zombie!"

Hạ thủ trưởng nghe xong lập tức kích động đứng lên.

"Phải đi cứu bọn họ trở về!"

***

Lúc chạng vạng, nhóm của tiểu Ngũ Nhất trở về căn cứ, nhóm của hiệu Trưởng Viên cũng thông báo cho mọi người một tin mừng.

"Các cậu xem thử đây là gì!"

Viên hiệu trưởng già kéo cả đám vào phòng, tiểu Ngũ Nhất không biết đây là gì, nhưng cũng không trở ngại nhóm Nhiếp Tiêu mừng rỡ.

"Chúng tôi làm ra máy phát tín hiệu rồi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.