Mạt Thế Có Bé Hamster Giàu Chảy Mỡ

Chương 56: Ngũ Nhất cùng mọi người hội ngộ



Editor: Yuki

Một đêm thuận lợi, bình an vượt qua.

Trời vừa sáng, tất cả mọi người liền chuẩn bị đến Hội trường văn hóa ở trung tâm thành phố Hải Thành. Dựa theo địa chỉ mà bức điện tín trước gửi tới, chỉ cần các nhà khoa học chưa được cứu ra, thì bọn họ chắc vẫn ở bên trong, cho dù được cứu ra, họ phỏng chừng cũng không đi quá xa nơi đó. Vì so với các thành phố khác, Hải Thành vốn không phải là thành phố lớn.

Đoàn người tập hợp ăn chút điểm tâm lấp đầy bụng chờ xuất phát. Trước khi rời đi, mọi người kêu Tiểu Ngũ Nhất đem phi thuyền đưa vào trong không gian, mà lúc này mọi người cũng được Tiểu Ngũ Nhất nhắc nhở đến một sự tồn tại bị lãng quên.

"Tướng quân còn chưa tỉnh!!!" Tiểu Ngũ Nhất phồng má nói, có chút bất mãn trong lòng, mọi người cư nhiên lại quên mất Tướng Quân.

Mọi người nhìn xung quanh, nhưng họ không nhận ra sự tồn tại của Lão Hổ đâu, nhất thời hai mặt nhìn nhau mà cùng đi vào gian phòng bên trong thăm hỏi, nhìn qua Tướng Quân vẫn đang ngủ mê man trời đất. Ngày hôm qua chiến đấu kịch liệt, tiêu hao quá nhiều năng lượng, nên đến giờ Đại lão hổ vẫn chưa khôi phục.

Trên giường là một con hổ khổng lồ với những sọc vàng đen vẫn nằm ễnh ra, không có một dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại.

Sislow cùng Bousel cảm thấy có điểm không đúng, dưới trạng thái bình thường sẽ không đến nổi mê man lâu như vậy. Huống gì là vương tộc Nemo, sức chiến đấu cùng khả năng phục hồi thuộc loại tốt nhất trong toàn bộ các đế quốc, vì thế lại càng khả nghi hơn.

Sislow lập tức thoát khỏi bàn tay đang nắm tay mình của Mạc Diệp, chạy lon ton đến chỗ Đại lão hổ, bàn tay nhỏ bé đặt lên trán tướng quân cảm nhận mọt chút, trên mặt bất ngơ lộ ra một nét cổ quái.

Thấy vậy, mọi người không khỏi lo lắng xen lẫn chút hồi hộp.

"Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?" Nhiếp Tiêu cau mày hỏi, Ngũ Nhất ở bên cạnh cũng có chút sốt ruột.

Dưới sự chú ý của mọi người, ánh mắt của Sislow có chút ngập ngừng, cậu xấu hổ đưa ngón tay gãi gãi má, ngượng ngùng nói: "Trạng thái 'Tái sinh' mà lúc trước em hạ xuống sắp giải trừ, nên tướng quân đang khôi phục trí nhớ và nằm mơ."

"Giai đoạn này không thể thức dậy"

Mọi người: "..."

Mặc dù câu trả lời này khiến mọi người có chút không nói nên lời, nhưng ít nhất họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm, tạm thời đây cũng coi như là một tin tốt. Bé Hamster cũng rất vui mừng, tướng quân có thể khôi phục trí nhớ, vậy có thể xác nhận xem Tướng Quân và cậu có quen biết trước hay không.

Tiểu Ngũ Nhất đến gần, sờ sờ lão hổ trên đệm, sau đó quay đầu nhìn tiểu ma cà rồng chột dạ nào đó hỏi: "Tướng quân khôi phục trí nhớ, vậy ký ức khi ở bên chúng ta trong khoảng thời gian này có còn không? không quên đúng không?"

" Sẽ không." Làm sao quên được? Sislow mệt mỏi trả lời, trong lòng có chút muốn khóc, hắn hy vọng tướng quân có thể quên khoảng thời gian phát sinh lịch sử đen tối này, như vậy không cần sợ hãi bị đối phương bắt được mà hành một trận.

Sau này tướng quân tỉnh lại nhất định phải tránh xa.

"Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta không thể đều chờ ở chỗ này!" Ninh Phong nói ra. Việc này quá mất thời gian, thời gian không chờ đợi một ai, càng sớm tìm được nhà khoa học càng tốt.

Nhiếp Tiêu cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, quay đầu nhìn Sislow và hỏi: "Tướng Quân đại khái còn bao lâu nữa mới có thể tỉnh lại?"

Sislow có chút sợ hãi Nhiếp Tiêu, cậu nhanh chóng trốn sau lưng Mạc Diệp, thấp giọng nói: "Sẽ không lâu đâu, sẽ rất nhanh, nhiều lắm là đến buổi trưa tướng quân có thể tỉnh lại?"

"Vậy thì tốt." Nhiếp Tiêu gật đầu.

Nếu trong ngày hôm nay có thể tỉnh lại, cũng không cần tốn nhiều công sức chia người làm hai nhóm, lưu lại mấy người ở chỗ này chờ đợi. Tại hoàn cảnh tận thế này, nếu mọi người có thể ở gần nhau thì tốt nhất là không nên tách ra.

Nhiếp Tiêu bảo mọi người chuyển đại lão hổ và cái đệm lên xe tải, lại để Ngũ Nhất thu dọn đồ đạc cùng tàu vào không gian, sau đó liền hướng vào thành phố mà tìm bọn người Vệ Hàn Minh và Bạch Việt.

Vài chiếc ô tô chạy tới chạy lui trên đường phố Hải Thành, nhìn những tòa nhà đổ nát xung quanh, ai nấy đều cảm thấy xúc động khó tả. zombieở phụ cận nghe thấy tiếng xe tải mà dồn dập hướng đến tấn công, không cần Nhiếp Tiêu ra tay, Đoạn Ôn Du cùng mọi người cũng có thể dễ dàng giải quyết đám zombiecấp thấp này.

Đoạn Ôn Du nhìn thành phố Hải Thành hoang vắng, đẩy kính, cảm khái nói: "Nếu có thể quét sạch toàn bộ zombieở Hải Thành, vùng biển bao quanh toàn bộ hòn đảo sẽ là rào chắn, căn cứ tự nhiên sẽ được thành lập, chính là không biết hiện tại Hải Thành còn sót lại nhiều ít người sống sót"

Nhiếp Tiêu cũng gật đầu khẳng định, đề xuất này thực sự khả thi, nhưng nói thì dễ, bắt tay vào làm cũng không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành.

Ngũ Nhất lúc này đang ngồi ở phần trong cùng của chiếc xe tải, dựa vào đại lão hổ đang ngủ say. Quay đầu nhìn Bạch Mân đang lẳng lặng ngồi đó hỏi: "Bạch Mân ca, sắp được gặp em trai rồi, sao nhìn anh không vui nha?"

Đột nhiên bị điểm đến Bạch Mân sửng sốt một chút, khóe miệng hiện lên một nụ cười, nói: "Ta không phải không vui, mà là ta có chút khẩn trương, càng tìm tới gần, trong lòng càng thấp thỏm. Không biết em trai ta khoảng thời gian này làm thế nào mà vượt qua"

"Em ấy nhất định không sao!." Tiểu Ngũ Nhất an ủi nói.

Bạch Mân cũng mỉm cười gật đầu, suy nghĩ trong lòng có chút phức tạp xen lẫn. La Vân Hải ngồi ở bên cảnh Bạch Mân, thẳng lưng, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng do dự một chút, giơ tay vỗ vỗ lưng an ủi Bạch Mân.

Bạch Mân sửng sốt một lúc, hồi dùng nụ cười ôn nhu mà đáp lại, đem La Vân Hải luộc chính, đỏ đến tận mang tai.

Xe trên đường tiếp tục đi về phía trước, nhưng vào lúc này, mặt đất bằng phẳng đột nhiên nhô lên một cái cao bằng nửa người, các đồng đội lái xe phía trước phải khẩn trương đạp phanh, ai nấy đều loạng choạng theo quán tính.

Nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, Nhiếp Tiêu và những người khác đều lên tinh thần cảnh giác nhìn các tòa nhà xung quanh. Năng lực như vậy, hoặc là có zombiecấp 3 trở lên, hoặc ở gần đây có dị năng giả.

Bạch Mân cảm nhận được và tự nhủ rằng thứ xuất hiện ở đây là dị năng giả.

Chẳng mấy chốc, một số người sống sót mang dị năng đã xuất hiện trong các tòa nhà xung quanh, nhưng thái độ của những người này dường như không thân thiện cho lắm.

"Ah, có nhiều người như vậy sao? Vật tư kia khẳng định không ít ha ha ha, đem đồ trong xe của các ngươi lưu lại, chúng ta liền tha cho các ngươi."

Nghe vậy, Nhiếp Tiêu và những người khác không khỏi nhướng mày, không ngờ ở thế giới tận thế vẫn có thể gặp phải loại chướng tai gai mắt này.

Đường Hữu Thiện cùng nhóm của anh ta chắn giữa đường, mỗi người đều áo dài quần dài, đem mình bao đến chặt chẽ, mồ hôi chảy ròng ròng trên cổ nhưng họ không có ý định cởi bỏ đống quần áo này. So với cái nóng ấy, bọn họ càng không muốn bị zombiecăn mà biến thành tang thi.

1

"Các ngươi nghe thấy chưa! Để lại một ít vật tư, chúng ta sẽ thả các ngươi đi!!!" Đường Hữu Thiện sử dụng dị năng hệ thổ của mình nhấc mặt đất lên tạo thành bức tường bao vây Nhiếp Tiêu cùng những người khác, hét lên một cách trịch thượng. Trong tay đồng bọn bên cạnh hắn cũng thay nhau bùng lên đủ loại dị năng khác nhau, chúng chạy từ toà nhà ra trời nắng gắt nên tất cả đều có chút mất kiên nhẫn.

Ninh Phong nhìn đám cướp không chuyên nghiệp không chính thức này, đột nhiên muốn cười nói: "Chỉ với bọn mày mà cũng đòi cướp đồ của bọn tao?"

Đối mặt với ánh mắt ung dung nhàn nhã bọn người Đoạn Ôn Du, Đường Hữu Thiện hơi đỏ mặt, lớn giọng nói: "Nhanh lên, đưa cho tao đồ vật thì liền thả chúng mày đi"

Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ làm cướp, cũng là lần đầu tiên bọn họ ở đây lâu như vậy mà nhìn thấy nhiều người sống như bây giờ.

"Không cho thì mày có thể làm gì?" Ninh Phong cười khoanh tay. Bọn họ làm lính đánh thuê lâu như vậy, cái gì hung ác, cực đại mà chưa thấy, mấy người trước mắt này cũng chả là cái gì.

Nhiếp Tiêu không muốn trì hoãn ở đây, đang chuẩn bị tiến lên để dọn dẹp đám lâu la này thì La Vân Hải ở bên cạnh đã chủ động lên trước, giậm chân một cái, tất cả mặt đất xung quanh bọn kia đều biến thành một vũng cát, thuận tiện đem đám người Đường Hữu Thiện vùi xuống một đoạn.

Đường Hữu Thiện và nhóm của hắn ta chưa kịp hiểu tình hình thì một nửa thân thể của họ đã bị chôn vùi dưới đất, nhất thời cũng có chút trợn tròn mắt.

Ninh Phong bọn họ cũng thể hiện dị năng của mình trong tay, bọn Đường Hữu Thiện lập tức sợ hãi, khóc không ra nước mắt, họ chỉ muốn bớt việc, đỡ phiền phức đi tìm vật tư, lại không nghĩ rằng lần cướp đầu tiên lại đụng trúng tổ kiến lửa như này.

1

Đường Hữu Thiện co được duỗi được, lập tức đầu hàng, hai tay chắp trước ngực cầu xin tha thứ: "Các lão đại, các vị bằng hữu, là chúng tôi mê muội hồ đồ, bị quỷ che mắt nên mới dám làm vậy!! Xin các lão đại tha thứ cho chúng tôi!!!"

Nhiếp Tiêu nhìn khuôn mặt đau khổ của Đường Hữu Thiện, đôi lông mày rậm rủ xuống nhíu thành số tám(八), không hiểu sao có chút buồn cười, Ngũ Nhất bên cạnh cũng không nhịn được mà đưa tay ra chạm vào lông mày nhỏ của mình, nổ lực mà mô phỏng theo cũng không ra được.

1

Đoạn Ôn Du không tính toán, cười nói: "chúng ta không muốn gây phiền cho các ngươi, liền hỏi một chút đi! Ngươi ở chỗ này đã bao lâu, có nghe nói về các nhà khoa học trong hội trường văn hóa ở Trung tâm thành phố không?"

Bọn người Đường Hữu Thiện nhìn thấy bộ dạng sạch sẽ của đoàn người, trong lòng thay đổi sách lược, lập tức muốn ôm chặt cái đùi lớn này, khai thật hết những gì mình biết. Họ đều là những công dân nhỏ bé trước khi tận thế, không phải những người xấu xa thích bóc lột cướp của.

"Chúng tôi chưa từng tới nơi đó, trước khi tận thế đến, nghe nói nơi đó sẽ tổ chức hội nghị học thuật, trong thành có tuyên truyền, nhưng nơi đó zombiequá nhiều, cho nên chúng tôi chỉ dám hoạt động xung quanh vùng ngoại ô. Sau một thời gian vật tư của bọn tôi gần như đã hết, vì vậy khi tôi nhìn thấy các ngài, trong đầu liền nóng lên nghĩ...đánh cướp một chút... Hiện tại chúng tôi đã sâu sắc nhận thức dược sai lầm của mình rồi!!"

Đường Hữu Thiện nhìn mọi người một cách nịnh nọt, vui vẻ nói: "Nếu các ngài muốn đến đó, chúng tôi có thể dẫn đường cho!!!"

Nghe vậy, Nhiếp Tiêu cùng Đoàn Ôn Du liếc mắt nhìn nhau một cái, liền đào mọi người lên khỏi mặt đất đồng thời mang họ lên xe.

Lên xe, bọn người Đường Hữu Thiện ngoan ngoãn, rất quy củ mà ngồi thẳng nhìn nhau như học sinh tiểu học, nhìn bộ dáng đầy khí thế của Nhiếp Tiêu và những người khác, họ không khỏi yếu ớt hỏi: "Các lão đại, các anh đến từ đâu? Nghe khẩu âm thì không giống như người gốc Hải Thành! Trước tết đều không về quê sao?"

"À, chúng tôi đều là người trong đất liền, từ khắp các tỉnh nam bắc".

Đường Hữu Thiện nghe thấy lời này không khỏi mím môi, lúng túng nói: "Thật đáng tiếc, hiện tại không thể rời đảo."

Tiểu Ngũ Nhất nhìn chằm chằm vào lông mày linh hoạt của Đường Hữu Thiện cảm thấy phi thường thú vị, nghe đối phương cảm khái, ngược lại an ủi nói: "Lông mày rậm, anh không cần phải lo lắng, Ngũ Nhất cùng với mọi người mới từ bên ngoài vào đảo bằng thuyền lớn đó! Sau này cũng sẽ trở về lại đất liền!"

"!!!! Cái gì!!!!"

Bọn người Đường Hữu Thiện đều khiếp sợ hét lên, kinh ngạc nhìn những người có mặt trên xe. Thấy đám người Nhiếp Tiêu tựa hồ cũng không có giả bộ, kích động đến sắp rơi nước mắt, lại hỏi: "Các người thật sự từ bên ngoài vào sao? Bên ngoài tình huống thế nào? thật sự như trong tin nhắn nói đã xây dựng căn cứ sao? Chúng tôi đều cho rằng Hải Thành đã hoàn toàn bị cô lập, còn nghĩ phải thiết lập chế tồn sinh tồn trên đảo trong tương lai nữa"

Nghe vậy, Nhiếp Tiêu cũng cảm thấy một ít chua xót trong lòng, gật đầu, kể cho họ tất cả tin tức từ căn cứ Ngũ Nhất và căn cứ thủ đô.

"Yên tâm đi, hiện tại toàn nhân loại là một thể. Chỉ cần những ai còn sống, sẽ không bao giờ bị bỏ quên. Tất cả chúng ta đều quan tâm đến nhau." Ngô Khánh Phong an ủi vỗ vai Đường Hữu Thiện nói.

Nghe những lời này, Đường Hữu Thiện nguyên bản đã không kìm được nước mắt, mấy đại nam nhân cao lớn ôm đầu khóc rống như những đứa trẻ, lúc này, cuối cùng họ cũng nhìn thấy sự sống còn của loài người.

"Mấy người các ngươi vẫn luôn ở chỗ này, không muốn đi ra ngoài tìm những người sống sót khác sao? Các ngươi đều có dị năng mà đúng không?" Tiêu Nghiên nhìn Đường Hữu Thiện và những người khác, không khỏi kì quái hỏi.

Đường Hữu Thiện lau khuôn mặt đen sạm, nói bằng tiếng phổ thông đứt quãng: "Không phải chúng tôi không muốn ra ngoài cứu người, mà là rất nhanh chúng tôi phát hiện nguồn cung quá thiếu, ăn không đủ no. Ngoại trừ thực phẩm đóng gói trong trung tâm mua sắm, những thực phẩm khác đã bắt đầu hư hỏng, với thời tiết ở hải thành này đồ ăn đều rất nhanh mà hỏng, lại còn mất điện, không có tủ lạnh, haizzzz"

"Đúng, mọi gia đình đều dự trữ rất nhiều thứ trong dịp Tết Nguyên đán, nhưng trong vòng chưa đầy một tuần kể từ ngày tận thế, rất nhiều thực phẩm gần như đã hỏng." Bạn đồng hành của Đường Hữu Thiện cũng nói thêm: "Chúng tôi có đã tìm kiếm gần như tất cả các thức ăn có thể sử dụng được xung quanh làng, bọn tôi còn không thể nuôi nổi chính mình, huống hồ còn đi cứu người khác."

Lời nói tuy tuyệt tình, nhưng lại rất thực tế. Đám người Nhiếp Tiêu trước đây chưa từng sống tại Hải Thành, ngoại trừ các thành phố ven biển trên đất liền, khí hậu ở những nơi khác trước tháng 3 vẫn rất lạnh. Sau khi tận thế bùng nổ, thực phẩm có thể được lưu trữ trong một thời gian dài, họ có đủ thời gian để tích trữ và tiết kiệm những thực phẩm dễ hỏng đó, bởi vậy mà họ không nhận ra rằng nguồn cung cấp của Hải Thành ngay từ đầu đã rất thiếu thốn. Hơn nữa, Hải Thành tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, vật tư không chuyển vào được, bọn họ cũng không ra được.

Đường Hữu Thiện lau mặt nói: "Hôm nay chúng tôi vốn muốn đi xa để thu thập vật tư. Thời tiết ở Hải Thành rất tốt, zombie sâu bọ cũng rất nhiều, cho nên vạn bất dắc dĩ, chúng tôi đều không muốn ra khỏi nhà"

Nghe vậy, Nhiếp Tiêu cùng những người khác cũng cảm thấy sự cấp bách và tàn khóc của sinh tồn. Cũng khó trách đám người Đường Hữu Thiện phấn khích khi nghe tin họ đến từ đất liền.

Nói đến cũng kì quái, Đường Hữu Thiện nhìn Nhiếp Tiêu và những người khác, tất cả họ đều ăn mặc rất mát mẻ, đặc biệt là chàng trai trẻ đẹp đang ngồi cùng con hổ lớn kia, tay và chân trắng nõn của cậu đều lộ hết ra ngoài, cậu ta không sợ bị zombie sâu bọ cắn sao.

Xuất phát từ sự nghi ngờ cùng lòng tốt, Đường Hữu Thiện không nhịn được liền nhắc nhở, sau đó liền biết được khả năng đặc biết của Sislow

"Các Ngươi cũng có thể cởi quần áo, nhanh chóng thả lỏng, có tiểu gia hỏa này ở bên cạnh, zombie sâu bọ không cách nào tới gần đâu." Bousel cười nói.

Khi Đường Hữu Thiện biết được có dị năng thần kì như vậy, nhất thời không suy nghĩ liền nới lỏng quần áo của mình, bọn họ sắp chết ngợp trong đống mồ hồi của họ luôn rồi. Nhìn kỹ nhóm người, Đường Hữu Thiện trong lòng cảm thấy xúc động, quả nhiên là những tinh anh được phái từ đất liền vượt biển đến, tất cả đều trông rất mạnh mẽ, ước chừng là con hổ lớn đang nằm sấp ngủ nướng sức chiến đấu cũng rất mạnh

Sau đó, dưới sự dẫn đường của bọn người Đường Hữu Thiện, Nhiếp Tiêu cùng những người khác nhanh chóng lao vào trung tâm thành phố, từng người một thể hiện sức chiến đấu phi thường, khiến đám người Đường Hữu Thiện không khỏi nuốt nước bọt mà thán phục

Tuy nhiên, việc tìm người không suôn sẻ như mong đợi, khi đến giảng đường đã vắng tanh, chỉ thấy dấu vết của những người đã sống ở đó.

"Đây là được cứu rồi đi?" Đoạn Văn Dục vừa quan sát chung quanh vừa hỏi.

Nhiếp Tiêu gật đầu: "Chắc vậy"

Mọi người cẩn thận nhìn quanh khán phòng, cố gắng tìm kiếm manh mối mà các nhà khoa học ở đây để lại. Tuy nhiên, sau khi nhìn quanh khán phòng, không thấy bất kỳ manh mối địa chỉ nào mà các nhà khoa học để lại.

Nhưng lúc này, Sislow ở một bên không khỏi kéo kéo góc áo của Bousel trên mặt tràn đầy vui mừng, hưng phấn nói: "Bousel, ta cảm giác được Phong Đao ca ca bọn họ, hai người chắc chắn đều ở xung quanh đây, hơn nữa họ đang tiến về phía chúng ta."

"Thật sao?" Bousel trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nghe hai người đối thoại, Nhiếp Tiêu, mọi người đều quay đầu lại. Khương Thù lên tiếng trước, nhìn Sislow mà hỏi: "Vậy ngươi cảm giác được người đó đang ở đâu?"

Trong thính phòng tìm không ra manh mối gì, không bằng trước đi tìm hai huynh đệ của Sislow, nói không chừng có thể từ hai huynh đệ đó lấy được chút manh mối.

Quyết định xong, cả nhóm lập tức quay trở lại xe, Tiểu Ngũ Nhất nhìn mọi người trở về tay không, không khỏi thất vọng, nhìn Nhiếp Tiêu nói: "Ba ba, ba ba có tìm được ai không? Lại xảy ra chuyện gì sao?"

Nhiếp Tiêu lắc đầu, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu thiếu niên, an ủi nói: "Ba không có phát hiện được gì, bất quá hẳn là không có chuyện gì, bên trong cũng không có nhìn thấy thi thể, cho nên bọn họ nhất định còn sống. Chúng ta trước tiên đi gặp anh trai Sislow, xem bọn họ có biết tình huống gì hay không."

"Dạ!" Ngũ Nhất ngoan ngoãn gật đầu, nhìn đại lão hổ còn đang ngủ say, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu xù lông của nó. Lúc này, tướng quân Ma Yên đang mơ một giấc mơ dài, tất cả những ký ức lần lượt ùa về.

Dưới sự chỉ huy của Sislow một cách hào hứng và vui vẻ, chiếc xe nhanh chóng lao về phía hai anh em Phong Đao và Phong Thương.

Cách Xa xa, Phong Đao cùng Phong Thương nghe thấy tiếng xe tải chạy từ xa. Trong thành phố hậu tận thế hoang vắng và yên tĩnh này, âm thanh phi thương rõ ràng.

"Rõ ràng là người sống! Chẳng lẽ là đất liền phái tới những người kia!!!" Bên cạnh tiểu đệ không khỏi kích động kêu lên.

Hai anh em họ Phong nhìn nhau, ngay lập tức dẫn một nhóm tiểu đệ hướng về phía âm thanh. Lần này bọn họ ra ngoài, ngoại trừ tìm đồ ăn cùng vật dụng, càng trọng yếu chính là để lại trong giảng đường một chút địa chỉ manh mối.

Theo thông tin mà bác sĩ Vệ Hàn Minh và những người khác nhận được, lực lượng cứu hộ do đất liền cử đến sẽ đến đây trong vòng vài ngày, để họ có thể tùm được mình, họ liền xin nhờ để lại địa chỉ ở đó.

Nhưng bây giờ, nghe tiếng ầm ầm của động cơ xe, Phong Đao bọn họ cảm thấy có lẽ không cần phải để lại manh mối nào nữa.

Cuối cùng, dưới sự tiếp cận tích cực của cả hai bên, hai phe đã trực tiếp gặp nhau ở giữa đường. Chiếc xe tải bị Phong Đao và những người khác chặn lại, phát ra những tiếng phanh gấp, đường phố đổ nát và những kiến trúc đổ nát ở hai bên đã chứng kiến cuộc gặp gỡ lịch sử này sau khi vượt qua muôn trùng biển khổ

Sislow từ xa nhìn thấy hai vị đại ca ca quen thuộc, xe còn chưa dừng lại, liền chờ đợi không kịp mà từ trong xe bay ra, chiếc áo choàng nhỏ lưu lại một đạo tàn ảnh màu đen trong không khí.

Đối mặt với bóng đen phóng tới trước mặt mình, Phong Thương gần như vô thức vung cây thương tua đỏ trong tay, cuối cùng phản ứng lại, nhìn thấy một cậu bé quen thuộc, khuôn mặt non nớt giàn giụa nước mắt.

"Phong Đao ca, Phong Thương Caaaaa, huhu huhu!!!"

"Cuối cùng em cũng tìm thấy các anh!!!"

Phong Đao cùng Phong Thương sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng, nhìn thấy cậu út nhà chú ruột ở đây, họ chợt cảm thấy cả người không ổn. Vẻ mặt hắn không khỏi căng thẳng, nắm lấy áo choàng đen của đứa bé kéo ra khỏi trường thương, lắc mạnh giữa không trung, suýt nữa thì ngã quỵ, điên cuồng róng lên: "Tiểu tử ngươi sao lại tới đây!!! "

"Chú sẽ giết chúng ta đó!! Đệt!!!"

Lúc này đám người Nhiếp Tiêu cũng lần lượt xuống xe, nhìn thấy hình ảnh ba anh em gặp nhau, bất giác đánh giá hai thanh niên cao ráo đẹp trai và em trai nhỏ đi cùng bọn họ.

Trước đó nghe Sislow nói về hai anh trai, theo bản năng nghĩ đối phương cũng là huyết tộc gốc Châu Âu tóc vàng mắt xanh, nhưng ngàn lần không ngờ tới hóa ra cũng gốc Châu Á tóc đen mắt đen.

... Xem ra chắc cũng chả phải anh em ruột.

Phong Đao và Phong Thương đang vội chỉnh đốn Sislow, tạm thời không rảnh mà để ý xung quanh, Đoạn Ôn Du cũng không quấy rầy "cuộc đoàn tụ ấm áp", trực tiếp đến bên cạnh một tiểu đệ còn chưa phục hồi tinh thần, nhẹ giọng lễ phép mở miệng: "Chào mọi người, chúng tôi tới từ căn cứ Ngũ Nhất và căn cứ Thủ Đô trên đất liền, xin hỏi mọi người biết hội trường lớn của nhóm khoa học gia ở nơi nào không?"

Một tiểu đệ bị hỏi, nghe lời này tự nhiên giật mình, sau đó kích động gật đầu mạnh, nói năng lộn xộn hết cả lên: "Biết biết!!! Bọn họ ở ngay trường tiểu học Hướng Dương, là nhóm người chúng tôi mới cứu được!!!"

"Aaaa không ngờ mọi người thật sự đến đây!!!" Các tiểu đệ hưng phấn thét chói tai.

Bọn Nhiêp Tiêu nghe lời này, cũng không nghĩ tới chuyện trùng hợp như vậy, trong lòng vui vẻ, có thể nói đến đây không phí công sức.

Bousel cũng tiến đến, tạm thời cắt ngang hai anh em Phong Đao và Phong Thương đang phát điên, giơ tay kéo Sislow bị dạy dỗ đến tội nghiệp ra, nhét vào ngực Mạc Diệp.

Phong Đao và Phong Thương nhìn người tuấn mỹ không giống nhân loại này, mũi nhạy lập tức ngửi được mùi, nhíu mày nói: "Nhân Ngư?"

Bousel cười nhạt vươn tay, hai bên đều ngầm hiểu thân phận của nhau "Rất vui được gặp."

Nhiếp Tiêu biết được chỗ các nhà khoa học ở từ tiểu đệ kia, cũng đi tới gật đầu thân thiện với Phong Đao cùng Phong Thương nói: "Có gì nói thì lên xe trước đã." Giữa đường lớn cũng không phải nơi thích hợp.

Tiểu Ngũ Nhất bên cạnh thấy càng nhiều người đến, thế là thả một chiếc xe tải ra từ không gian, tung tăng chạy nhảy đến cho những người khác lên xe.

Phong Đạo Phong Thương nhìn thấy thiếu niên đáng yêu, cùng một đại lão hổ cắm đầu ngủ trong xe, nhất thời mày lại nhảy dựng, nhịn không được quay đầu, gật đầu cười khẳng định với Bousel.

... Nhóm "Đồng chí" này đã hội họp lại đầy đủ.

Trên xe, đoàn người lái xe chậm rãi, hướng đến tiểu học Hướng Dương mà đi.

Truyện chỉ đăng duy nhất ở Wattpad -@Auduongydinh4869. Các trang khác chỉ là ăn cắp.

23/5/2024

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.