Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Chương 45: Chương 45




Thẩm Vô Cữu thấy người nhà họ Văn vẫn còn ở đây, cũng không phải lúc truy cứu chuyện này, cho dù truy cứu cũng không truy cứu ra được gì.


Hắn bảo Trình An và Trình Hựu khiêng mình đến trước mặt người nhà họ Văn, lạnh lùng nói: "Các ngươi về đi, hôn sự này, chỉ có thể do Thẩm gia chúng ta hủy.

"

Văn phu nhân nghe xong, không vui: "Quá quắt lắm rồi! Các ngươi sao có thể vì nhi tử của ta không thể cưới cô nương nhà các ngươi mà ra tay độc ác như vậy, tuy không thể kết thành thông gia nhưng cũng không thể lấy mạng người chứ!”

“Cho dù không có chuyện để tang, ta cũng không dám kết mối hôn sự này, hôn sự này chỉ có thể do Văn gia chúng ta hủy!"

Sở Du Ninh bưng một đ ĩa nhỏ bánh hoa quế chậm rãi đi ra: "Ta nhớ không nhầm thì hôm nay hình như là ngày thứ hai sau khi ta mới thành thân, các ngươi chọn ngày này đến cửa hủy hôn, thật sự được không? Công chúa ta có phải không có chút giá trị nào không?"

Trương ma ma có chút muốn rơi lệ, không dễ dàng gì, công chúa cuối cùng cũng nhớ ra thân phận của mình cao quý đến mức không thể xâm phạm.


Văn gia:!

Trước đó chỉ nghĩ đến việc hủy hôn trước khi bị Thẩm gia hỏi tội, cũng không nghĩ đến việc có chọc giận công chúa hay không.


Người nhà họ Văn giận mà không dám nói, cuối cùng xám xịt rời đi, nếu không thật sự ầm ĩ đến trước mặt bệ hạ, người có tội lại là bọn họ.


Dù sao thì hủy được hôn sự này là tốt rồi, Thẩm gia sắp gặp đại nạn, còn giả vờ giả vịt làm gì.


Thẩm Đại cô nương ở lại ngồi không yên, suy nghĩ một chút cũng quyết định cáo từ.


"Đại tỷ, sau này tỷ ít về đây đi, ngưỡng cửa Thẩm gia quá cao, ta sợ sẽ làm vấp chân tỷ.

"

Thẩm Vô Cữu mặt lạnh nói với Thẩm Đại cô nương.


"Ngươi đây là muốn đuổi ta ra khỏi Thẩm gia sao?"

Thẩm Đại cô nương không thể tin nổi, cho dù Thẩm gia bây giờ không còn như trước nhưng không có nghĩa là nàng ta muốn bị đuổi ra khỏi nhà mẹ đẻ.


"Từ sau khi phụ thân và các huynh qua đời, đại tỷ đã về đây mấy lần?" Thẩm Vô Cữu hỏi ngược lại.


"Ta là cô nương đã gả đi, sao có thể thường xuyên về nhà mẹ đẻ.


" Thẩm Đại cô nương không cho rằng mình có lỗi.


"Chẳng lẽ không phải vì nghe lời người ngoài, cảm thấy về đây ở cùng một nhà quả phụ sẽ xui xẻo sao?!"

Thẩm Vô Cữu nói như đinh đóng cột, đánh thẳng vào lòng người.


Mấy người Đại phu nhân thở dài một tiếng, Thẩm Đại cô nương này là cô nương đầu tiên của Thẩm gia đời này, đương nhiên là cưng chiều thế nào cũng không quá đáng, đáng tiếc lại chiều hư tính tình.


Thẩm Đại cô nương mặt đỏ bừng, cho dù nàng ta có nghĩ như vậy, cũng không thể chỉ ra trước mặt nhiều người, chẳng lẽ muốn phân rõ ranh giới với tỷ tỷ này sao.


"Ngươi đây là không muốn nhận ta là tỷ tỷ nữa sao? Cũng không muốn tìm nhị ca của ngươi nữa sao?"

Thẩm Đại cô nương ngẩng đầu hỏi.


Thẩm Đại cô nương và Thẩm Nhị là song sinh, những năm tìm kiếm người, Thẩm gia không ít lần gửi gắm hy vọng vào nàng ta, tin tưởng vào tâm linh tương thông mờ mịt của các cặp song sinh.


Nếu như trước đó Thẩm Vô Cữu còn nương tay với nàng ta, hiện giờ nghe nàng ta nói vậy đã tức giận không kìm chế được.


Nàng ta sao dám lấy chuyện này ra uy hiếp! Đó chẳng phải là nhị ca của nàng ta sao?

"Tìm! Tất nhiên là tìm! Ta vốn định đợi A Quy lớn thêm chút nữa thì đích thân đến biên quan tìm người, giờ tứ đệ về dưỡng thương, ta cũng có thể yên tâm giao A Quy cho tứ đệ nuôi dạy.

"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.