Mạt Thế Đến Không Đáng Sợ. Đáng Sợ Hơn Là Ngươi Gặp Phải Bạch Liên Hoa!

Chương 10: Tỉnh.



Lưu sinh cũng không ngờ là bản thân lại có thể né tránh khỏi nó. Chưa kịp cao hứng thì thấy nó vồ lần nữa, thật gian nan né khỏi nhưng đồng thời tay hắn cũng bị mất một mãng thịt.


Có lẽ do mất máu quá nhiều Lưu Sinh bắt đầu cảm thấy choáng váng. Miễn cưỡng có thể chạy trốn.


Lâm Thiên rốt cuộc cũng thấy rõ đây là thứ gì rồi. Đây là một con mèo cực kì to lớn. Nó lớn hơn cả một người trưởng thành, hơn nữa tốc độ phi thường nhanh.


Lâm Thiên vòng phía sau nó cầm chặt dao găm đâm mạnh vào chân nó. Con mèo giận dữ gào lên một tiếng truy kích hắn. Lâm Thiên điên cuồng tránh né nhưng làm sao bì kịp nó, rất thanh bị truy đến nơi.


Lúc chuẩn bị chụp xuống thì đột nhiên thân thể nó khựng lại cũng tạo thành sơ hở cho Lâm Thiên bỏ chạy.


Hạ Hi bưng đầu rên rĩ cuối xuống vừa rồi là cậu ta dùng tinh thần lực ngăn cản con mèo kia một kích, nó quá sức chịu đựng của cậu ta. Lâm Thiên vội vàng chạy về phía Hạ Hi xem cậu ta có sao không.


Hạ Hi liền kể cho Lâm Thiên chuyện tinh thần lực của mình. Lâm Thiên một phen mừng rỡ thay Hạ Hi, nhưng vui vẽ chưa đầy hai phút thì con mèo tiếp tục công lại phía bên này.


Lúc này đây thì Lâm Thiên cũng thấy được dị nang của mình. Hỏa cầu từ tay hắn bay đến con mèo làm con mèo chách xém tay trái.


Điều này thành công làm con mèo cuồng bạo. Nó xừng lông lên bất chấp hỏa cầu do Lâm Thiên quăng ra. Nó thề nhất định phải giết tên thú hai chân đáng ghét này!


Đúng lúc này thì Đại Minh khởi động được thổ hệ dị năng của bản thân vây chặn con mèo. Con mèo tức tối vì không giết chết con mồi vòng quanh tường đất.


Như là nhớ tới điều gì nó quây về hướng ngược lại truy kích Hồng Tuyền và Ngọc Vân.


Vì cổng Cố Quân nên chạy rất chậm cuối cùng bị con mèo vồ tới, Hồng Tuyền đỡ cho cậu nên cả 3 người đều bị một tát vỗ bay.


Hồng Tuyền lăn xa 2m máu chảy đầy đất không rõ sống chết, Cố Quân bị đập chấn vào vách tường máu từ sau gáy chảy ra liên tục, còn Ngọc Vân dường như có Hồng Tuyền và Cố Quân làm đệm thịt nên chỉ học một ngụm máu.


Đoàn người Lâm Thiên thấy vậy vội vàng chạy đi cứu người. Đáng tiết khoảng cách quá xa nên cũng không thể làm được gì.


Vào lúc mọi người cho rằng Ngọc Vân xong rồi, Ngọc Vân cũng cho là mình xong rồi thì con mèo không công kích về phía cậu nữa mà đối với phía hôn mê Cố Quân


Con mèo chưa chạy được nữa đường thì ngã xụp xuống. Mà lẽ ra nên hôn mê Cố Quân lúc này đang cầm một khẩu súng bóc khối chứng tỏ nó đã được sử dụng.


Cố Quân cất súng bình tĩnh đi về phía Ngọc Vân trầm thấp nói một câu.


"Tiểu Vân không sao cả. Đừng sợ."


Thân là thủy hệ dị năng không thể giúp vội còn vướng bận làm Hồng Tuyền và Cố Quân bị thương nên rất uất ức. Vừa rồi còn nghe Cố Quân như vậy an ủi bèn khóc lên


"A Quân ơi Hồng Tuyền vì cứu cậu với tớ nên sắp chết rồi!!! Huhuhu"


Cố Quân trong lòng mềm mại vận dụng mộc hệ dị năng anh vừa có được chữa khỏi cho Ngọc Vân.


"Tôi sẽ chữa lành hắn mà đừng khóc."


Ngọc Vân kinh ngạc nhìn về phía Cố Quân. Nhìn bộ dáng đáng yêu của cậu Cố Quân nhịn không được xoa xoa mái tóc rối loạn của cậu rồi xoay người về phía Hồng Tuyền đang nằm cách đó không xa.


Anh nhìn vết thương của người này thì nhiễu lại mày. Vết thương này quá nặng không biết có cứu được hay không.


Hayza anh cố hết sức vậy.


Sau khi truyền hết dị năng mộc hệ chữa trị cho Hồng Tuyền thì Cố Quân suy yếu đứng dậy nói với Ngọc Vân ta đã làm hết khả năng hắn có qua khỏi hay không tùy vào bản thân hắn.


Đám người Lâm Thiên nhìn Cố Quân hỏi


"Ngươi mang theo súng."


Cố Quân lạnh lùng đáp.


"Có vấn đề? "


Lúc này đám người Lâm Thiên cạn lời.


Cố Quân cũng không thèm quan tâm đến bọn họ mà ngồi xuống khôi phục dị năng.


Hạ Hi nhích lại gần Ngọc Vân hỏi cậu


"Cố Quân tại sao lạnh lùng quá vậy? Mà tại sao cậu ấy mang theo súng vậy."


"Súng thì tôi không biết. Nhưng Cố Quân hôm nay đặc biệt ôn nhu mà mọi người không thấy sao."


Mọi người: từ đầu đến cuối thì cậu ta chỉ bày ra có 1 ngữ khí hà có được không? Với lại xem ánh mắt lộ ra từ trong cái mặt nạ quỷ luôn không có cảm xúc gì có được không?


"Tôi nói thật đấy hôm nay cậu ấy ôn nhu rồi nếu là bình thường cậu ấy không chủ động nói chuyện với mọi người rồi.


Với lại khi đáp lời vận dụng 3 chữ lận nha, bình thường là có hai trường hợp một loại là trả lời một từ, hai là trực tiếp làm lơ.


Mà cái thứ hai được cậu ấy ưa chuộng hơn."


Mọi người: bọn hắn hoàn toàn nhìn không ra hảo không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.