Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Bách Hoa thành, trong truyền thuyết giống như thiên đường kia lại có bộ dạng như này sao, giống như
nông thôn với cỏ cây rậm rạp trước mạt thế. Trong tiếng nhạc réo rắt, người Thiên Viêm Sơn nửa
ngày không tìm thấy bóng dáng An Nhiên trong truyền thuyết đang ở đâu, trong tưởng tượng của bọn
họ, An Nhiên là một nhân vật quan trọng, nhất định sẽ ngồi ở một nơi
vạn chúng chú mục.
Ai biết, nhóm lãnh đạo của Tiểu Chu thành mang bọn họ trực tiếp đi vào giữa đám người, chỉ vào nhóm
phụ nữ đang ngồi hứng thú bừng bừng ngồi xem nhóm người cao tuổi nhảy múa, nói:
"Đây là An Nhiên!" Đây là An Nhiên???
Người của Thiên Viêm Sơn nhìn An Nhiên, bộ dạng của nàng thật sự bình thường đến không thể bình
thường hơn, búi tóc nàng hơi rối cột trêи đầu, nàng mặc một chiếc áo trắng cùng với chiếc quần màu
xám ngồi dưới đại thụ.
Dưới tàng cây, ngồi cùng nàng có một vài người phụ nữ cắn hạt dưa, còn chút có, có chút không trò
chuyện.
Thấy có người tới đây, mấy người phụ nữ ngừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn đám người
Thiên Viêm Sơn, sau đó các nàng thấy được đầu của gã tóc đỏ, nhưng không cảm thấy kinh ngạc, phảng
phất như đã quá quen với việc sinh tử, họ đứng dậy chừa khoảng không cho An Nhiên làm công sự.
"Thật đúng là cắt đầu hắn xuống."
An Nhiên đứng dậy, đến gần cái đầu của người đàn ông tóc đỏ, nàng nhìn cái đầu của người trẻ tuổi
chết không nhắm mắt kia, sau đó nâng mắt nhìn những lai khách đến từ Thiên Viêm Sơn hỏi:
"Các ngươi muốn cái gì?" "Quy phục."
Người đàn ông nâng cái đầu kia dâng lên cái đầu vẫn còn đang chảy máu đầm đìa nói thẳng:
"Căn cứ Bắc Sơn trộm tinh hạch nguyên thủy của ngài, làm cho toàn bộ các căn cứ của chúng ta đều
phải di chuyển theo rừng rậm biến dị, chúng ta đã bị buộc tới đường cùng, chỉ hy vọng ngài có thể
chừa cho chúng ta một chút để chúng ta có thể an cư lạc nghiệp, có thể sinh sống, vì thế, chỉ cần
An Nhiên ngài nói một câu, chúng ta vì Bách Hoa thành đầu rơi máu chảy, không chối
từ."
"Nói quá lời, nói quá lời, dĩ hòa vi quý."
An Nhiên xua xua tay, Tiểu Bạc Hà ở phía sau tiến đến, mặt vô biểu tình nắm lấy đầu của gã đàn ông
tóc đỏ, ném cái đầu vô dụng vào trong bụi cỏ cạnh đó, ngay sau đó có một cây mây xanh non bò lên ăn
sạch sẽ cái đầu kia.
Tuy rằng quảng trường ồn ào náo nhiệt nhưng vẫn nghe được An Nhiên nói: "Các ngươi đi về phía Nam
đi, từ vị trí hiện tại của các người đi về phía Đông, khi sắp tới gần căn cứ Thời Đại thì đi về
phía Nam, sau đó tìm một thành thị mà ở lại, khu rừng này, chỉ biết co lại tới đây."
Lời này có ý tứ gì An Nhiên không nói rõ, người của Thiên Viêm sơn có mặt ở đây có chút chần chờ,
nhưng không dám hỏi nhiều, trong cảm nhận của bọn họ, An Nhiên là thần có thể để cho bọn họ tiếp
tục sinh tồn xuống, nếu thần đã mở miệng thì tất nhiên có dụng ý của nàng.
An Nhiên đã chịu chỉ cho bọn họ nơi cư trú, vậy đại biểu cho việc nàng tiếp nhận sự quy phục
của Thiên Viêm Sơn, từ đây về sau, Thiên Viêm Sơn giống như căn cứ Thời Đại cùng
Tiểu Chu thành, đều thuộc sở hữu của Bách Hoa thành.
Căn cứ Bắc Sơn dùng tính mạng của con trai thủ lĩnh để đổi với việc hành vi trộm đạo của họ.
Việc này, Bách Hoa thành đã xem như chấm dứt, An Nhiên không nói về việc mất đi viên tinh hạch
nguyên thủy phải làm gì bây giờ, vì thế căn cứ
Bắc Sơn không thể hiểu nổi dễ dàng thành công trộm được viên tinh hạch nguyên thủy kia, nên làm gì
với viên tinh hạch khổng lồ to bằng cái máy giặt, trồng cũng không thể trồng ra cái quỷ gì, còn làm
mất đi đứa con trai làm Thẩm Hồng Kiều tức giận muốn chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.