Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Vài vị lão nhân gia trong nhà Tĩnh Huyên còn hẹn Lưu Tiểu Quyết ngày mai tới nhà bọn họ hỗ trợ nhìn
xem, người này nói mỗi ngày vào nửa đêm đều nghe được thanh âm sàn sạt, phảng phất như có động vật
nào đó đang gặm cắn trong phòng, người kia lại nói thường xuyên mất một số đồ, sợ là trong thành có
trộm, tóm lại mọi người đều xếp hàng hẹn Lưu Tiểu Quyết tựa hồ thành tâm thành ý không muốn hắn có
một kỳ nghỉ thoải mái.
Lưu Tiểu Quyết nhíu mày, gật gật đầu đang muốn nói lời từ biệt, thì thấy Tĩnh Huyên đã thay bộ đồ
cưỡi ngựa cho nữ, trêи đầu còn mang mũ bảo hiểm, cùng với cặp mặt kính với phong cách thời thượng,
ném một vật gì đó về hướng Lưu Tiểu Quyết.
Người kia nhanh tay lẹ mắt nhận lấy, mở tay ra là một chiếc chìa khóa xe. "Ta vừa mới nhận được tin
An Nhiên gửi, nói để ta giúp ở cửa hàng của Mã tỷ, ta cũng muốn ra khỏi thành, cần một bảo tiêu,
đội phó Lưu, giúp ta chút việc nhỏ này được không!"
"Nhưng mà. ta đang nghỉ phép."
Rốt cuộc, Lưu Tiểu Quyết mở miệng cự tuyệt, tuy rằng ngày mai hắn sẽ đi làm, nhưng hôm nay đã
khuya, Tô Yên mới vừa đến, hắn đã để mặc nàng cả một ngày, hiện tại hắn cần phải nhanh chóng trở
về với bạn gái vừa tìm lại được.
"Nha."
Tĩnh Huyên chưa từ bỏ ý định, nàng lấy ra giấy xin phép ra khỏi thành có chữ ký của Bàn Tử, nhìn
Lưu Tiểu Quyết với vẻ mặt làm ơn làm ơn đi mà. "Ngươi đi với ta một lần cuối cùng này thôi, ta biết
bạn gái ngươi đang chờ ở bên ngoài thành, như vậy đi, bạn gái ngươi mới đến đúng không, chỉ cần
nàng vào Bách Hoa thành, ta sẽ làm cho nàng nhanh chóng hòa nhập dung nhập với sinh hoạt trong Bách
Hoa thành được không, tin tưởng ta đi." Nàng đã nói như vậy Lưu Tiểu Quyết không thể không đồng ý.
Cùng sống trong Bách Hoa thành, mỗi ngày đều ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu thấy, Lưu Tiểu Quyết
nghĩ đừng gạt đi ý tốt của Tĩnh Huyên, bằng không sau khi
Tô Yên vào Bách Hoa thành, nơi nào có phụ nữ thì nhiều thị phi, sợ sẽ nảy sinh ra hiềm khích gì đó.
Nếu có Tĩnh Huyên dẫn đường, Tô Yên sẽ nhanh chóng thích nghi với sinh hoạt trong Bách Hoa thành.
Vì thế Lưu Tiểu Quyết lái xe chở Tĩnh Huyên ra khỏi thành, trêи đường đi hắn còn nghĩ có nên tìm Tô
Yên nói rõ ràng tình huống hôm nay hay không thì nghe Tĩnh Huyên ngồi ở ghế phụ nói:
"Ta thấy hôm nay ngươi có chút không quá cao hứng đối với yêu cầu của mấy chú mấy cô?"
"Không có, ta đang suy nghĩ, hôm nay bọn họ có phải đang chỉnh ta hay không."
Ánh mắt của Lưu Tiểu Quyết nhìn chăm chú về phía trước, chuyên tâm lái xe, chiếc xe chạy băng băng
trêи con đường nhỏ, vốn dĩ hắn không muốn nói quá nhiều với Tĩnh Huyên, nhưng lại nghe nàng nói:
"Ngươi đừng để ý, kỳ thật bọn họ rất thích ngươi, nếu không phải thích ngươi thì sẽ
không nhờ ngươi hỗ trợ những việc đó."
Lại yên tĩnh, Lưu Tiểu Quyết không trả lời Tĩnh Huyên, hắn lái xe chậm rãi ra khỏi cửa thành, sau
đó trầm mặc hồi lâu mới nói:
"Ngươi dường như rất thích ở cùng bọn họ."
Đối với Tĩnh Huyên, Lưu Tiểu Quyết không xa lạ, hắn thường xuyên đi sớm về muộn, vừa
tới tối cô nương này sẽ cùng với một đám người già 70 - 80 tuổi mở loa phát nhạc khiêu vũ ở quảng
trường.
Dưới sự dẫn dắt của nàng, mấy cụ già vốn chân cẳng không được tốt, mỗi ngày đều lắc lư lắc lư cho
nên hắn mới hỏi.
"Người già sao, rất khó gặp được một người trẻ tuổi chịu phí thời gian tiêu hao tinh lực cùng với
bọn họ, nên cả đám người đều giống như trẻ nhỏ." Tĩnh Huyên cười nhìn sang thấy ven đường trước một
cái lều lớn, Tô Yên đang tức giận trừng trừng đứng ở đó, vì thế nàng lại cười với Lưu Tiểu Quyết
một cái, phảng phất như hai ngươi đang nói gì đó cực kỳ vui vẻ vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.