Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Ở bên này, Lưu Tiểu Quyết dừng xe lại, hạ cửa sổ xe xuống, vừa muốn gọi một câu Yên Yên, thì Tĩnh
Huyên vỗ vỗ lên cánh tay hắn, sau khi vỗ xong ngón tay trắng như ngọc với móng tay được sơn màu đỏ
chói vẫn chưa rời khỏi thân thể Lưu Tiểu Quyết mà chậm rãi chọc chọc nhẹ nhàng vài cái vào cơ bắp ở
cánh tay.
Lưu Tiểu Quyết quay đầu lại dùng ánh mắt dò hỏi Tĩnh Huyên làm sao vậy? "Quên nói với ngươi, hiện
tại Bách Hoa thành chúng ta đã khôi phục lại việc sử dụng di động, ta cho ngươi một cái, chốc lát
nữa ta sẽ kéo ngươi vào trong diễn đàn của chúng ta."
Nói xong, Tĩnh Huyên mở ra cốp xe giữ đồ móc ra một cái điện thoại mới tinh đưa cho Lưu Tiểu Quyết,
thuận tiện dặn dò hắn nói:
"Chúng ta có việc riêng gì có thế nhắn tin riêng, còn việc quan trọng cần thông báo, Bàn Tử sẽ phát
trong diễn đàn, ta thuận tay giúp ngươi đăng ký một tài khoản rồi, không cần cảm tạ, điện thoại di
động thì không cần tiền, mỗi người có thể được phát miễn phí một cái."
Đã nói như vậy, Lưu Tiểu Quyết cũng ngượng ngùng không cầm, miễn cho việc bỏ lỡ những tin tức quan
trọng mà Bàn Tử thông báo đến lúc đó ném mặt của Luyện ca và Phi Phàm ca.
Tô Yên ở ngoài cửa sổ xe đã tức giận đến phát run, nàng thấy Lưu Tiểu Quyết đã dừng xe nhưng không
có ý xuống xe, liền xoay người đi vào trong lều, một câu cũng không muốn nói với Lưu Tiểu Quyết.
"Y? Bạn gái của ngươi dường như không cao hứng."
Tĩnh Huyên thoáng liếc nhìn qua nhà bạt của Lưu Tiểu Quyết, sau đó lại có ý xin lỗi hắn vừa săn sóc
vừa hào phóng nói:
"Không bằng, ngươi thả ta ở nơi này, tự ta đi tìm cửa hàng của Mã tỷ." Lưu Tiểu Quyết nhíu nhíu
mày, nhìn Tĩnh Huyên không nói chuyện.
Vì thế nàng lại bổ sung một câu.
"Nếu ta có chuyện gì xảy ra, khẳng định ngươi sẽ không có trách nhiệm gì, An Nhiên sẽ không trách
ngươi, rốt cuộc ngươi còn đang nghỉ phép đâu." Những lời này như một đòn bạo kϊƈɦ, làm cho
thanh máu của Lưu Tiểu Quyết điên cuồng tụt xuống, hắn nhăn mày càng chặt, trầm mặc một lúc
lâu sau đó ngoài dự đoán mở cửa xe ra, đi xuống, để chìa khóa vẫn cắm trong ổ khóa.
Tĩnh Huyên ngồi ở ghế phụ mở to đôi mắt rất ngạc nhiên, nàng thật đúng không nghĩ rằng Lưu Tiểu
Quyết sẽ đi như vậy.
Ai biết, Lưu Tiểu Quyết xuống xe, không phải trực tiếp đi vào nhà bạt mà là chạy chậm tới cửa thành
Bắc, gọi Vân Đào ra.
Hai người một trước một sau đi tới chiếc xe đỏ của Tĩnh Huyên, sau đó Lưu Tiểu Quyết khom lưng, đôi
tay chống bên ngoài xe, nói với Tĩnh Huyên ở bên trong:
"Tĩnh Huyên, ta nhờ Vân đại ca bảo hộ ngươi, xin lỗi, hôm nay ta thật sự có việc."
"Không có việc gì, không có việc gì."
Tĩnh Huyên cười nói, rồi như chợt nhớ ra gì đó, từ bên trong hòm để đồ, lấy ra một hộp quà, đưa ra
ngoài cửa sổ xe cho Lưu Tiểu Quyết.
"Vốn dĩ nghĩ tối hôm nay sẽ đưa cho ngươi, để ngươi tặng bạn gái xin lỗi nàng, hiện tại đưa luôn
cho ngươi đi, thay ta biểu đạt lời xin lỗi chân thành, rất xin lỗi vì mượn bạn trai của nàng nhiều
thời gian như vậy."
Lưu Tiểu Quyết xua xua tay, vốn không muốn thu lễ vật của Tĩnh Huyên nhưng nàng lại rất kiên trì
giơ hộp quà trong tay lên, vì thế Lưu Tiểu Quyết chỉ có thể mặt dày biểu đạt sự cảm kϊƈɦ rồi tiếp
nhận, hắn nói:
"Cảm ơn, ngươi quá khách khí rồi."
Sau lưng hắn, Vân Đào nhìn hết thảy mọi việc, đợi đến khi Lưu Tiểu Quyết đi rồi hắn mới mở cửa xe
ngồi vào ghế lái, vừa điều chỉnh lại ghế vừa như vô tình hỏi:
"Ngươi đang làm cái quỷ gì thế?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.