Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Lưu Tiểu Quyết vứt bỏ tàn thuốc trong tay, nhíu mày trầm giọng nói: "Nàng sẽ không cảm kϊƈɦ."
"......"
Tĩnh Huyên nhìn Lưu Tiểu Quyết, không biết nói gì, sau một lúc lâu, mới dứt khoát đặt ʍôиɠ ngồi
xuống cái thùng tinh hạch gần nhất, trong tay vẫn cầm hộp điểm tâm, hai đùi quơ quơ, nói với Lưu
Tiểu Quyết:
"Ta cũng không biết nên nói như thế nào, ngươi, vui vẻ lên đi, nếu thật sự cảm thấy khó chịu, thì
mang Tô Yên rời đi, đừng để cho mình quá khó xử." "Nàng sẽ không đi."
Lưu Tiểu Quyết dựa lưng vào cái thùng tinh hạch đằng sau, cùng Tĩnh Huyên song song
nhìn con đường chất đầy thùng tinh hạch này.
"Mà ta cũng không biết, mình có thể yêu nàng bao lâu nữa."
Người phụ nữ hắn yêu trong ấn tượng của hắn không phải giống như Tô Yên bây giờ, mà là Tô Yên ở
trước khi mạt thế tới, là một người xinh đẹp hoàn mỹ, tuyệt đối không phải người một đứa nhỏ 2 tuổi
cũng không chịu buông tha, ở thời khắc mà nàng yêu cầu hắn giết Oa Oa, sự thất vọng của hắn đã tới
đỉnh điểm.
Tĩnh Huyên yên lặng nghe hắn nói, nàng nghiêng đầu vẫn yên tĩnh nghe, bình luận:
"Ngươi là một người có nguyên tắc, dù sinh tồn cũng không phá hỏng nguyên tắc của
mình."
Sau đó, nàng chuyển đề tài, mở hộp điểm tâm trong tay ra, mùi hương thảo truyền ra, bên trong Tĩnh
Huyên làm một hộp điểm tâm vị hương thảo.
"Ta có một người bạn, trước kia làm đầu bếp, nhưng sau này Hắn vì một
ít nguyên nhân, phản bội lại Bách Hoa thành, ngươi biết không, có đôi khi ta thường xuyên nghĩ nếu
Tề sư phụ không trộm cây giống của Bách Hoa thành thì thế giới này sẽ thành bộ dạng gì."
Nói xong trong mắt nàng có một chút nước mắt.
"Tuy rằng hiện tại nói việc này cũng không có bất luận ý nghĩa gì, nhưng ta nghĩ, thật sự không cần
dễ dàng phản bội lại người khác, bởi vì vĩnh viễn ngươi không thể biết, lựa chọn kia sẽ tạo thành
ảnh hưởng hay thương tổn gì đối với người bên cạnh.... Thôi, ngươi ăn đi, đây là tay nghề ta học
được từ Tề sư phụ."
Ở mạt thế này, mỗi người đều có nỗi khổ, mỗi người đều có việc không thể không làm, có vài người là
gian tế cũng không phải họ thật sự muốn phản bội mà là họ có lý do không thể không phản bội.
Nhưng mà, Tề sư phụ vĩnh viễn không thể nghĩ rằng, sau khi hắn chế, Bách Hoa thành luôn có thái độ
hoài nghi đối với người mà hắn coi là bằng hữu như Tĩnh Huyên, nàng nếm thử qua những ngày tháng ở
Bách Hoa thành bất luận một chút gió thổi cỏ lay nào mọi người đều nghi ngờ nàng.
Mà Tề sư phụ thì sao, hắn dùng tính mạng của mình, đổi lấy con gái hắn, nhưng có đổi được những tổn
thương mà Tĩnh Huyên phải chịu?
Lưu Tiểu Quyết quay đầu, cánh mũi còn ngửi thấy mùi hương thảo, hắn nâng nâng tay
không tự giác mà lau đi giọt nước mắt lăn trêи má Tĩnh Huyên.
Ngón tay nóng bỏng tiếp xúc với làn da hơi lạnh của nàng, đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, mới phát
hiện mình đang khóc, nàng có chút ngượng ngùng, né tránh ngón tay của Lưu Tiểu Quyết, vội đẩy hộp
điểm tâm trong tay vào ngực người kia, đừng dậy rồi vội vàng nói:
"Ta đi về trước, ngươi nhớ ăn, cái này rất dễ hỏng, mà làm ra cũng không dễ dàng."
Sau đó, nàng giống như bay xen lẫn vào những thùng tinh hạch hai bên đường chạy mất.
Để lại Lưu Tiểu Quyết dưới ánh trăng một mình ôm hộp điểm tâm, hắn cúi đầu, nhìn ngón tay vẫn còn
dính giọt lệ kia, rồi lại nhìn hộp điểm tâm trong tay, căn cứ vào nguyên tắc không thể lãng phí dù
là một chút đồ ăn, Lưu Tiểu Quyết có chút phát sầu, nhiều thế này một mình hắn làm sao ăn hết?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.