Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Tô Viễn Sơn không hiểu lắm.
"Phía nam kia trừ bỏ động vật biến dị ra thì làm gì có gì."
"Không, ở đó có lượng vật tư rất lớn, còn nguồn tinh hạch nhiều không đếm được."
Thẩm Hồng Kiều ngồi trêи ghế, hai tròng mặt tràn đầy lửa giận đang hừng hực thiêu đốt.
"Tin tức đã được chúng ta xác thực, người Thiên Viêm Sơn từ khi đầu phục An Nhiên bắt đầu di
chuyển về phía Nam, Tô Viễn Sơn, ngươi cho rằng điều này có ý nghĩa gì? An Nhiên đang rời viên tinh
hạch nguyên thủy còn lại kia của nàng đi, trẻ nhỏ sẽ không nói dối, Chiến An Tâm nói không sai, nơi
nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, viên tinh hạch còn lại của An Nhiên đang ở hướng nam."
"Là như thế sao?"
Tô Viễn Sơn có chút hoài nghi hắn luôn cảm thấy trong này có gì đó không đúng, từ khi con trai của
Thẩm Hồng Kiêu đoạt được viên tinh hạch kia về hắn luôn cảm thấy tình huống không đúng lắm, vì thế
hắn nhắc nhở Thẩm Hồng Kiêu.
"Chiến An Tâm kia nghe nói rất quỷ linh tinh."
"Bất quá chỉ là một đứa trẻ dù có quỷ thì cũng như thế nào chứ?"
Thẩm Hồng Kiêu có chút không kiên nhẫn, Tô Viễn Sơn đứng nói không đau eo, hiện tại thế cục tại căn
cứ Bắc Sơn trở nên rắc rối hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, từ khi mang tinh hạch của Nhục
hoa về, toàn bộ dị năng giả hệ mộc không một ai có thể giục sinh nó nảy mầm.
Mà căn cứ Kim Môn cùng căn cứ Võ Xuyên còn trông cậy vào căn cứ Bắc Sơn bọn hắn có thể giục sinh ra
một khu rừng rậm biến dị, trở thành thủ vệ của căn cứ bọn hắn, tựa như phiến rừng rậm
khổng lồ bảo vệ Bách Hoa thành kia.
Nếu căn cứ Bắc Sơn vô pháp giục sinh rừng rậm biến dị từ tinh hạch của Nhục Hoa thì căn cứ Kim Môn
sẽ yêu cầu bọn họ giao tinh hạch của Nhục Hoa ra cho phòng thí nghiệm của căn cứ Kim Môn nghiên
cứu.
Nhưng Thẩm Hồng Kiêu hắn làm sao có thể chịu được? Viên tinh hạch này dùng mạng của con trai hắn
đổi về, vô luận thế nào hắn không thể giao tinh hạch ra cho căn cứ Kim Môn được!
Cho nên, căn cứ Bắc Sơn bị áp lực đè nặng, không riêng chịu sự thóa mạ của các căn cứ khác còn phải
chịu áp lực từ căn cứ Kim Môn và căn cứ Võ Xuyên, Thẩm Hồng Kiêu bức thiết hy vọng đoạt
được viên tinh hạch nguyên thủy thứ hai.
Nếu bị bắt giao ra viên tinh hạch của Nhục hoa thì còn có viên thứ hai ở trêи tay, mà lần này, Thẩm
Hồng Kiêu hấp thụ giáo huấn vô luận như thế
nào cũng không thể để lộ một chút tiếng gió, làm thế nhân biết được viên tinh hạch của Cầu Gai Béo
bị căn cứ Bắc Sơn bọn họ cầm đi.
"Thủ lĩnh, kế hoạch tiếp theo của chúng ta chính là trói buộc lấy Lưu Tiểu Quyết, rồi hoàn toàn
công hãm lấy Chiến Luyện sau đó thu hoạch lấy viên tinh hạch nguyên thủy còn lại đúng không?"
Tô Viễn Sơn cau mày, kỳ thật trong lòng hắn có rất nhiều điều muốn nói với Thẩm Hồng Kiêu nhưng
người kia vẫn có chút bảo thủ, từ khi con trai hắn chết, hắn càng không nghe ý kiến của người khác,
cho nên đối với nhất ý cô hành Thẩm Hồng Kiêu, Tô Viễn Sơn chỉ có thể tuân lệnh chấp hành. "Không,
kế tiếp ta muốn đích thân đi một chuyến tới Tiểu Chu thành, giải quyết Chiến An Tâm!"
"Giải quyết Chiến An Tâm?"
"Con gái lớn của ngươi tuy rằng có tư sắc thường thường nhưng sau khi vào Bách Hoa thành tốt xấu gì
cũng đã có chút tác dụng, mấy ngày nữa nàng sẽ mang con gái của An Nhiên cùng Chiến Luyện ra khỏi
Bách Hoa thành." "An Nhiên sẽ dễ dàng để Yên Nhi mang con gái nàng ra hay sao?"
"Là tự con gái nàng ta đi ra, An Nhiên căn bản không biết."
Trêи mặt bàn làm việc trơn bóng kia phiếm lên thứ quang mang lãnh duệ, Thẩm Hồng Kiêu nói về việc
lấy tánh mạng của một đứa trẻ hơn hai tuổi không có nửa phần do dự, còn có chút hận ý rất sâu.
"Con trai ta không thể bạch chết được, ngày đó, nếu không phải ta rời đi sớm một chút thì tuyệt
không thể Thiên Viêm Sơn kia giết con ta, bút trướng này nếu tính toán thì phải tính trêи
đầu An Nhiên, ta muốn cho nàng cũng giống như ta, nếm thử nỗi đau mất con, ta muốn cho
nàng ta sống không bằng chết!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.