Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Mà An Nhiên lại cùng Chiến Luyện mang theo đội quân phụ huynh đi ra khỏi thành, nàng vừa đi vừa
thăm dò Tô Yên cùng Tô Mị chuẩn bị đi ra ngoài rìa của Tiểu Chu thành.
Ngoài Bách Hoa thành thì những nơi khác rất phức tạp, ngư long hỗn tạp, ngoài rìa phía bắc của Tiểu
Chu thành nguy cơ càng cao, tuy rằng động vật biến dị sẽ hiếm khi xuất hiện, nên không có
quá nhiều thực vật nhưng không phải tầm mắt của An Nhiên không nhìn thấy mà nàng không muốn
nhìn mà thôi.
Tô Yên và Tô Mị tìm được một chiếc xe, mang theo Oa Oa chạy đến nơi nào đó bên ngoài Tiểu Chu
thành.
Vì thế An Nhiên dùng dị năng làm cho những bộ rễ rắc rối phức tạp dưới nền đất bắt đầu trải rộng ra
bên ngoài, nàng thấy được hướng đi của Tô Yên cùng Tô Mị, ở phía trước bọn họ là tấm lưới
sắt rách nát của Tiểu Chu thành.
Tiểu Chu thành lớn như vậy nên có 4 cái cửa vào, trong đó hai cái cửa đã bị tường thành bao trùm,
cửa thành được mở ra từ tường thành, có trọng binh của căn cứ Thời Đại canh gác.
Tô Yên và Tô Mị mang Oa Oa ra cửa thành có lưới sắt bị động vật biến dị tấn công làm rách nát, chưa
tu sửa lại, vì thế dân cư ở cửa thành bên này rất thưa thớt, động vật biến dị lại nhiều nên không
có người nguyện ý ở nơi này.
Đất đai rộng lớn, lười sắt thì rách nát bị ánh mặt trời trải xuống làm cho những khung sắt nóng
rực, có mấy chiếc xe đang đỗ ở cả bên trong lẫn bên ngoài lưới sắt, xe không tắt máy vì vậy điều
hòa bên trong còn phả ra hơi lạnh.
Tô Mị lái xe, mở nhạc rất lớn, Tô Yên ngồi ghế phụ, thấy âm nhạc quá ồn ào nên tắt đi, nhưng Tô Mị
lại vừa bất mãn hô lên với Tô Yên vừa giơ tay mở lại:
"Sao ngươi lại tắt nhạc của ta?" "Ghế sau có đứa nhỏ đó!"
Bất đắc dĩ, Tô Yên nhắc nhở Tô Mị, thường thường trẻ nhỏ không thích âm nhạc ầm ĩ như vậy, Tô Yên
từng làm giáo viên tất nhiên đã biết, nàng sợ thứ âm nhạc rock and roll kia sẽ làm Oa Oa khóc nháo,
đến lúc đó không dễ khống chế đứa nhỏ này.
"Ta thấy nàng rất ngốc, căn bản không phản ứng gì!"
Tô Mị giương mắt nhìn thoáng Oa Oa đang ngồi ghế sau từ kính chiếu hậu, người Oa Oa rất nhỏ, mới
hơn hai tuổi, tóc tơ mỏng manh bị ánh nắng mặt trời chiếu vào đã chuyển sang màu vàng, nhìn qua tựa
hồ còn không thích trải đầu, cho nên không giống những bé gái khác, sẽ tết tóc hay buộc linh tinh
gì đó.
Oa Oa chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi ở ghế sau, ôm chiếc cặp hình con bọ rùa, phảng phất như không hiểu
hai người ghế trêи đang nói gì, chỉ ngọt ngào hỏi:
"Hai dì a, hai người muốn đưa ta đi đâu a, ta thấy nơi này có gì để chơi đâu, ngay cả cái cây cũng
không có."
"Không có cây mới tốt a, chứng minh mẹ ngươi không quản được tới nơi này!"
Bánh xe vừa nghiền qua một mầm xanh vừa mới chui ra từ dưới lòng đất, xe phóng rất nhanh, ven đường
những mầm xanh liên tục chui ra từ dưới lòng đất, tốc độ sinh trưởng kia không chậm chút nào so với
chiếc xe đang băng băng trêи đường.
Oa Oa không nói gì, Tô Yên cùng Tô Mi cho rằng nàng không hiểu điều họ đang nói, mà hắc ảnh đang
lắc lư dưới chân Oa Oa đã dần dần từng chút từng chút bò lên trêи lưng ghế của Tô Yên.
Lúc này, bên cửa sổ xe có một chiếc xe vận chuyển siêu lớn đang đi tới, tài xế ấn loa rung trời còn
mở cửa xe, gào rít câu gì đó với Tô Mị đang lái xe, yêu tình hại người hay vua nịnh nọt gì đó?
Có bệnh a, vô duyên vô cớ mắng nàng?
Trời nóng như thế này ai còn mở cửa sổ xe ra để hứng nóng a? Tài xế xe kia khẳng định bị điên,
không để ý tới hắn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.