An Nhiên một mình ngồi lại, mặt mũi sưng phù xanh tím ngồi trêи sàn nhà, nhìn Vương Tân dần dần đình chỉ vặn vẹo trêи mặt đất, nàng không dám tin tưởng cúi đầu nhìn đôi tay mình, dao trong tay không biết ném xuống mặt đất từ bao giờ, thân dao còn một vệt máu đỏ tươi.
Nàng không giống Lưu Viện cả người run rẩy, ngược lại, khϊế͙p͙ sợ lúc đầu đến bây giờ nội tâm đã phi thường nhanh chóng tiếp thu sự thật mình đã giết người.
Thời điểm người này chết có chút khác với thời điểm tang thi chết, khi dao nhỏ đâm vào đầu tang thi, con tang thi ngay lập tức sẽ mềm xuống thành một khối tử thi thực sự, còn người thì sẽ không, người sẽ phải trải qua quá trình run rẩy vặn vẹo, giống như có bao nhiêu không cam lòng chết đi.
An Nhiên trơ mắt nhìn Vương Tân từ một cái sinh mệnh tươi sống biến thành một khối tử thi, nàng vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm, trong đầu óc có loại đau đớn, hỗn độn, trống rỗng,
Trong phòng nhỏ, Lưu Viện đã trấn an tốt Hằng Hằng, để Hằng Hằng chờ trong phòng nhỏ trông muội muội, không cần đi ra, sau đó vội vã chạy ra kéo lên An Nhiên vẫn đang ngồi dưới đất?
Vốn dĩ vóc dáng Lưu Viện khá nhỏ nhắn, đột nhiên sức lực tăng lớn như vậy nàng cho rằng do công việc của nàng.
Trước kia Lưu Viện làm y tá ở viện dưỡng lão, vì sinh đứa nhỏ nên mới xin nghỉ, cho nên vẫn còn sức lực.
Rốt cuộc viện dưỡng lão có một ít người già không tiện hành động, y tá như Lưu Viện sẽ thường xuyên hỗ trợ nâng họ lên đẩy xe gì đó, sức lực cũng sớm luyện ra.
Nàng không chút cố sức kéo An Nhiên lên ngồi trêи ghế sô pha, kỳ thật Lưu Viện cũng sợ muốn chết, cả người nàng run rẩy, nhưng gần đây xảy ra quá nhiều việc sinh sinh tử tử như thế này nên rất nhanh Lưu Viện trấn định một chút.
Nàng ấy ngồi xổm trước người An Nhiên đối diện với nàng ngốc ngốc nghẹn ngào nói:
"An Nhiên, chờ trật tự thế giới khôi phục như cũ, ta cùng ngươi đi tự thú, ta là thủ phạm, ngươi là tòng phạm được không?"
An Nhiên ngồi trêи ghế, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra từ miệng, nàng hơi hơi nhắm mắt lại, đứng dậy, nhặt con dao nhiễm máu từ dưới đất lên, nắm chặt chuôi dao trong tay, lắc lắc đầu, quay lại nhìn Lưu Viện vẫn đang ngồi xổm ở bên cạnh sô pha, nàng nhịn không được nở nụ cười tràn ngập châm chọc:
"Viện tỷ, thế giới này còn có thể quay trở về như cũ sao? Hiện tại đã là ngày thứ 25 rồi."
Kỳ thật An Nhiên đã sớm quên mạt thế đến bao lâu rồi, có đôi khi nàng cảm thấy như đã đến rất lâu rồi, nhưng nhìn Oa Oa còn bé như vậy, khuôn mặt đỏ rực vẫn giống như lúc mới sinh ra, An Nhiên cũng biết thời gian cũng không qua đi bao lâu.
Nhưng nàng đã chết đi sống lại rất nhiều lần, rất nhiều chuyện nàng nhìn thấu triệt hơn so với Lưu Viện.
Sau đó nhìn khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt của Lưu Viện, trêи mặt An Nhiên có chút chết lặng, một chút cứng đơ, còn có chút lạnh nhạt, nàng như tự an ủi chính mình, mang theo một ít bất thường nổi loạn, nói với Lưu Viện:
"Viện tỷ, chúng ta không có sự lựa chọn, nếu hôm nay ta không giết Vương Tân, nói không chừng ngày mai hắn sẽ giết ngươi cưỡng bức ta, thế giới đã hỗn loạn như vậy rồi, là nữ nhân chúng ta muốn sống sót không muốn bị người khi dễ, thì đến thời điểm tất yếu phải dùng chút thủ đoạn phi thường."
Nàng hoài nghi việc thế giới có thể khôi phục lại bình thường, từ bệnh viện giết một đường về đây, tâm tính nàng không nói được chất có sự thay đổi, nhưng lượng cũng thăng hoa, giết người mà thôi, đối với nàng mà nói đây là sự tình sớm hay muộn sẽ đến.