Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 1234: Ngoại truyện (Câu chuyện tình yêu mạt thế) 13



Dọc đường đi về nơi tụ tập người sống sót không ít người âm thầm đánh giá Tiểu Bạc Hà, bình thương

bọn họ không có cơ hội nhìn thấy những phụ nữ với hình thể như này, cho nên không thể tránh khỏi ảo

tưởng chút gì đó trong đầu.

Nếu cùng Tiểu Bạc Hà có một đoạn tình duyên gì đó thì....

Người thủ lĩnh già có chút kiến thức, tới cửa nơi tụ tập hắn dừng lại, chỉ chỉ một sơn động phía

ngoài, trong lời nói tràn ngập xin lỗi:

"Rất xin lỗi, đồng bạn của ngài đang sốt cao, vì suy nghĩ đến sự an toàn của nơi này, cho nên

hắn chỉ có thể ở trong sơn động không thể đi vào bên trong."

Sơn động này là nơi mà bọn họ xua đuổi người phạm tội, hoặc toàn bộ người phát sốt,

những người này sẽ bị nhốt trong sơn động hoặc là trực tiếp ném vào sông nuôi cá.

Người thủ lĩnh già thấy sắc mặt lạnh lùng của Tiểu Bạc Hà cho nên lại nhanh chóng

nói:

"Nhưng ngài yên tâm, tất cả dược phẩm và đồ ăn chúng ta đều sẽ cung ứng cho hắn, mong ngài suy xét

tới tình cảnh của chúng ta, chúng ta không có biện pháp nào khác, hắn, sức chiến đấu của hắn phi

thường cường đại, nếu một khi biến thành tang thi, ta sợ nơi này không thể đối phó."



Người có cấp bậc dị năng càng cao một khi cảm nhiễm virus biến thành tang thi thì họ

vẫn giữ nguyên sức chiến đấu thậm chí còn cường hãn hơn so với lúc còn là con người.

Cho nên người này lo lắng không phải không có lý.

Nhưng mà, người như Tiểu Bạc Hà có khi nào quan tâm tới sự sống chết của người khác đâu, nàng dựng

lên mày liễu, đám người kia sợ hãi sôi nổi lui về sau, mấy đoạn luyến ái vừa hiện lên trong đầu kia

cũng bị dọa chạy hết.

Lạc Phi Phàm bị đặt dưới mặt đất dần dần tỉnh lại, hắn ung dung nhếch mép cười, ngẩng đầu vô lực

nói:

"Có đạo lý, cứ làm như vậy đi, ta ở trong sơn động, các ngươi chỉ cần chiếu cố nàng cho tốt là

được, ta da dày thịt béo, không cần quan tâm."

Vị thủ lĩnh kia tràn ngập cảm kϊƈɦ gập người cúi đầu với Lạc Phi Phàm, sau đó mới Tiểu Bạc Hà đi

vào bên trong:

"Mời ngài." "Ta ở đây."

Tiểu Bạc Hà xoay người ngồi xếp bằng xuống, cách Lạc Phi Phàm không xa, mặt vô biểu tình, tuy rằng

nàng nói ít nhưng có thể nhìn ra nàng không phải người dễ nói chuyện.



Đám người này chỉ có thể thương lượng lại, mọi người thầm thầm thì thì bàn bạc rất lâu vẫn quyết

định không thể mạo hiểm đưa Lạc Phi Phàm vào bên trong, đám người bọn họ không có vũ lực, trí tuệ

cũng không có, đặc sắc duy nhất đại khái chính là có thể sinh đẻ, cho nên bên trong nơi tụ tập có

rất nhiều trẻ nhỏ.

Vạn nhất Lạc Phi Phàm ở bên trong biến thành tang thi, thì đối với đám nhỏ tay không tấc sắt kia

chính là tai họa ngập đầu.

Vị thủ lĩnh vô pháp, trêи mặt thấp thỏm cùng với ý xin lỗi đi tới bên người Tiểu Bạc Hà, vừa muốn

mở lời thì Tiểu Bạc Hà đã giơ tay ngăn lại, nàng không muốn nghe bất luận lời lấy cơ dối trá nào,

rồi chỉ chỉ vào sơn động cách đó không xa, phân phó vị thủ lĩnh:

"Bố trí lại bên trong, thoải mái, đồ ăn, thuốc men."

Nàng giống như một đứa trẻ mới tập nói chuyện vẫn chưa thể nói liền mạch, cố sức biểu

đạt lại ý của mình.

Nhưng đối với những người đầu óc đơn giản này, họ vẫn nghe hiểu, vì vậy nhanh chóng bận việc, có

người chạy về mang tới chăn bông hay thức ăn gì đó, có người thì đi vào thu dọn hài cốt, châm đèn

linh tinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.