Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Đừng cho rằng thoạt nhìn Oa Oa tuổi còn nhỏ, mặt lại phúc hậu, vô hại, ngây thơ, hồn nhiên, gặp
người lên mềm mại ngọt ngào kêu, ca ca, tỷ tỷ,
thúc thúc. Cũng đừng thiên chân cho rằng chỉ số thông minh của nàng chỉ bình thường.
Kỳ thật khi nàng giết người đều không thấy máu.
Sắc mặt Trầm Lam tái nhợt, nàng mím môi, nhìn chằm chằm Hứa A Văn, trong đầu vẫn truyền phát hình
ảnh nam cày nữ dệt, dần dần dần, nàng bị hấp dẫn bởi hình ảnh an hòa, yên tĩnh này.
Đây là phương nam sao, đây là cảnh tượng sinh hoạt bình thường ở đó sao? Không có áp lực nặng nề,
cũng không có cường quyền áp bức, phụ nữ có thể ăn mặc lộng lẫy đi rêu rao khắp nơi, các nàng đi
trêи đường cũng sẽ không đột nhiên bị người kéo vào hẻm nhỏ u tối sao.
Đối với phụ nữ thì nơi này chính là thiên đường.
Cũng không biết qua bao lâu, Trần Lam giống như được du lịch một vòng ở phương nam, khi tỉnh
táo lại, thì sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, trêи khoảng đất trống đã không còn bóng
dáng chiếc xe bus kia nữa.
Vậy những người già phụ nữ và trẻ em đang ở đâu?
Trần Lam ngồi dậy, phát hiện lúc này mình đang nằm ở ghế sau của một chiếc xe việt dã, bên ngoài có
một đống lửa trại, những ngôi sao trêи bầu trời đã lập lòe sáng lên, chiếu rọi bầu trời đêm thâm
lam.
Hứa A Văn đang ngồi ở bên đống lửa nướng một chiếc bánh bao, thấy Trần Lam tỉnh, hắn ôn hòa vô hại
nói:
"Ngươi tỉnh rồi, vừa nãy ngươi bị ngất đi." "Phương nam của các ngươi thật đẹp."
Trần Lam ngồi trong thùng chiếc xe việt dã, khuôn mặt tái nhợt ghế vào cửa sổ xe, nhìn Hứa A Văn
đang nướng bánh bao bên đống lửa, vốn dĩ khuôn mặt tràn ngập lệ khí bỗng nhiên sinh ra một tia hy
vọng nàng hỏi:
"Một nơi đẹp như vậy, thật giống như thiên đường."
A Văn ngẩn người ngồi bên đống lửa, nhìn Trần Lam, hơi hơi nhíu mày. "Ngươi đừng bị Oa Oa tẩy não,
phương nam của chúng ta đúng là rất đẹp nhưng cũng có rất nhiều thứ không thể như mong muốn."
Đương nhiên, những điều không được như mong muốn kia đối với những người phía bắc này mà nói thì
thực sự rất rất nhỏ bé, không đáng kể, xã hội phương bắc quá hỗn loạn, quá hắc ám, đặt
nặng cường giả vi tôn, mọi người quá ham thích tranh quyền đoạt lợi.
Mà ở phương nam, Bách Hoa thành cũng có phát sinh hỗn loạn, bất quá phần lớn đều xuất hiện vì
tranh cướp trang bị cùng tinh hạch khi tấn công về phía nam.
Đối với loại cướp đoạt này, giai tầng quản lý sẽ không can thiệp quá nhiều, ngươi bảo hộ được trang
bị và tinh hạch của mình thì đó là ngươi có năng lực, ngươi không bảo hộ được thì đó chính là thế
đạo, sao có thể trách được ai?
Những năm gần đây, Chiến An Tâm có ham thích tẩy não người ta, người mà nàng thích, nếu trong đầu
có ý tưởng nam tôn nữ ti thì nàng sẽ tẩy não người ta một lần, đem khái niệm nam nữ bình
đẳng cưỡng chế cấy vào trong đầu đối phương.
Nhưng như vậy, sẽ có rất nhiều người sẽ từ bỏ cuộc sống sinh hoạt bình thường của mình, một lòng
chỉ muốn chạy về thiên đường ở hướng nam.
Nếu Trần Lam cũng xuất hiện ý nghĩ như vậy, với thân phận của nàng mà nói sẽ là một việc cực kỳ
phiền toái.
Là người dự phòng cho vị trí thừa kế của căn cứ Kim Môn lại một lòng chỉ muốn chạy về phía nam thì
có buồn cười không?
Trần Lam không nói gì, nàng xuống xe ngồi bên đống lửa, yên lặng nghĩ ngợi, cũng chưa nói muốn đi
cùng Hứa A Văn, cũng chưa đưa ra ý khác.
Dù sao nàng có ý tưởng gì, trong chốc lát Chiến An Tâm trở về đều sẽ biết, cho nên hà tất phải nói
ra.
Vì thế hai người cứ như vậy trầm mặc xuống, trong làn gió lạnh ban đêm, ngồi quanh đống lửa nhìn
nhau không nói gì.
Đêm phương bắc có chút lạnh, đống lửa trêи mảnh đất trống trải được làn gió đêm thổi lướt qua bập
bùng, bập bùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.