Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 1297: Ngoại truyện (Câu chuyện tình yêu mạt thế) 76



"Chua và đắng lắm, không thể ăn, hơn nữa còn không no bụng."

Cô gái lắc đầu, nàng nắm tay đứa nhỏ đi lên trước, dưới chân bọn họ đều là đá ngầm đen, không một

cọng cỏ.

Sơ qua Chiến An Tâm nắm được tình huống ở đây, nơi tụ tập người sống sót này cái gì cũng tốt, địa

vị giữa nam và nữ đại khái đều bình đẳng nhưng

hoàn cảnh sinh tồn không được tốt. Thực vật không thể mọc/

Đơn giản mà nói, nơi này đã tồn tại rất nhiều năm, ngay từ đầu bọn họ chỉ là ở vùng duyên hải, được

lão Miêu dẫn dắt di chuyển về phía bắc, trong quá trình di này, dần dần bọn họ phát triển tới quy

mộ hiện giờ.

Bọn họ vẫn luôn sinh hoạt ở mảnh đất duyên hải phía đông, đã trải qua rất nhiều gian khổ tìm được

nơi này, dễ thủ khó công, đàn động vật biến dị với hình thể lớn không thể ào ào tấn công được, chỉ

là mỗi lần thủy triều lên, cần chú ý tới nhà vỏ sò tránh để nước biển cuốn trôi.

Cho nên bọn họ mới dùng xích sắt, xâu gắn lại toàn bộ nhà vỏ sò với nhau. Mà mỗi lần thủy triều lên

xuống, thực vật ở nơi này sẽ bị biển rộng mang đi, dẫn tới cư dân ở nơi này không hề biết nông

nghiệp, chăn nuôi là gì.

Chiến An Tâm đi theo cô gái này tới một tảng đá ngầm rất lớn, nhìn đám người trêи bờ biển kéo một



con cá biến dị lên bờ.

Con cá biến dị kia rất lớn, nửa thân mình vẫn còn ở dưới biển quẫy đạp, mỗi một lần nó quẫy đều tạo

ra bọt sóng giống như sóng thần.

Người trêи bờ biển cách con cá kia rất xa, trong tay họ đều kéo một sợi dây xích sắt, một đầu dây

đâm thẳng vào thân thể con cá, từng chút từng chút kéo nó lên bờ.

Chỉ cần một con cá như vậy phỏng chừng có thể thỏa mãn được ɖu͙ƈ vọng ăn uống của toàn bộ người nơi

này.

Chiến An Tâm nhìn cảnh tượng đồ sộ mọi người cùng đồng lòng hợp lực như này, cảm xúc trong đầu của

họ truyền tới nàng, nhật tử tuy rằng gian nan nhưng bọn họ rất nỗ lực để sinh tồn, mặc dù bọn có có

dùng ăn thịt biến dị dẫn tới tỉ lệ sinh đẻ tăng lên. Nhưng ở nơi này, những đứa trẻ

bình thường hay những đứa trẻ có dị năng đều có đãi ngộ như nhau, đều được mọi người coi trọng,

cũng không bởi vì chúng có dị năng mà được trọng dụng hay là bình thường mà bị coi rẻ.

Đây là một nơi thật kỳ quái, là một nơi tốt đẹp đồng thời cũng là nơi làm người khác thấy cảm động.

Chiến An Tâm chậm rãi đi tới tảng đá ngầm kia, đứng bên người lão Miêu, nàng nói:

"Ta đại khái có thể đoán được, vì sao ngươi lại mang ta tới nơi này?" "Ồ?"



Ánh mắt của lão Miêu thu lại từ cơn sóng thần nơi xa kia, hắn nhìn Chiến An Tâm, cười hỏi:

"Vì cái gì?"

"Ngươi đây là muốn dùng ta để ra điều kiện với cha mẹ ta, cho các ngươi gia nhập vào phiến rừng rậm

biến dị ở phía nam đúng không?"

"Ý nghĩa cũng không sai biệt lắm, bất quá, điều kiện có chút lớn hơn."

Trêи bãi đá ngầm, thân ảnh thẳng tắp của lão Miêu có chút tiêu điều, hắn vẫy tay với Chiến An Tâm,

ý bảo nàng đi theo hắn tới nơi yên lặng hơn, vừa đi, vừa nói:

"Mấy năm gần đây, mỗi năm các người đều sẽ tấn công về phía nam, vì vậy không thể quản nhiều về mặt

phía đông này dẫn tới sinh vật biển nơi này không có gì ức chế chúng, mấy năm nay càng thêm khoa

trương, càng ngày càng đè ép nghiêm trọng đến không gian sinh tồn của chúng ta."

"Ngươi muốn cho cha mẹ ta phái người tới giết đám sinh vật biển ở mặt đông này sao?"

"Ta còn muốn thực vật biến dị của An Nhiên mọc ra thêm ở trong biển." Lão Miêu khoanh tay, đứng

trước mặt Chiến An Tâm.

"Tuy rằng thực vật biến dị của mẹ ngươi có phòng tuyến ở bờ đông, nhưng còn xa không đủ, tùy

tiện một con cua biến dị lên bờ cũng có thể quét ngang một mảng lớn thực vật của mẹ

ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.