Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 1307: Ngoại truyện (câu chuyện tình yêu mạt thế) 86



"Tại sao ngươi lại không ở cứ điểm chờ ta tới

đón?"

Hứa A Văn cúi đầu nhìn Trần Lam, nàng đứng ở một tảng đá ngầm khá thấp, ngẩng đầu

nhìn hắn.

Trêи mặt nàng là nụ cười gượng ép.

"Ta lại không phải không có tay không có chân, đâu cần phải người tới đón? Tự mình đi

là được rồi."

Có lẽ do góc độ, Hứa A Văn cúi đầu nhìn Trần Lam càng thấy rõ biểu tình trêи mặt nàng.

Nàng đây là mơ hồ không rõ, vì sao phải chờ A Văn tới đón nàng. A Văn thở dài nói:

"Từ nơi này tới doanh địa phải đi bộ rất lâu, hiện tại ngươi đã đi nửa ngày mới tới đây, lấy

cước trình này thì phải rạng sáng ngươi mới có thể tới

doanh địa, ngươi không chờ ta tới đón, tự mình đi bộ tới, sẽ rất mệt." "Không sao a, ta rất thích

đi đường."

Trần Lam không cảm thấy đi bộ từ sáng tới tối có chỗ nào mệt mỏi cả? Nàng cảm

thấy rát tốt, hơn nữa, nàng và A Văn không thân cũng chẳng quen nhiều, vì cái gì phải

chờ mong hắn tới đón nàng?

Nàng lại nhớ tới tương lai Hứa A Văn sẽ cưới Chiến An Tâm, nàng liền cảm thấy đau lòng, 1s đồng hồ

cũng không muốn nhìn thấy hắn.



Vì thế, sau khi nói hết lời, nàng chợt nhảy lên, vòng qua Hứa A Văn đang chặn đường, tiếp tục đi về

phía doanh địa.

Nhưng còn chưa đi được vài bước, cánh tay nàng đã bị hắn giữ chặt, hắn nhíu mày nói:

"Ta mang ngươi đi!"

Tư thái này của hắn mang chút cường ngạnh không biết tên.

Còn không chờ Trần Lam phản ứng lại, bước chân nàng đi về phía trước một bước thì chân nàng như rơi

xuống, đã vào trong doanh địa sinh hoạt, nhưng nàng bị mất trọng tâm, thiếu chút nữa ngã xuống.

Hứa A Văn giữ chặt nàng một phen, theo phản xạ nàng trở tay ôm lấy eo A Văn, vòng éo hắn rất gầy

nhưng rắn chắc, cơ bắp cứng đờ như cục đá trong lớp quần áo.

Bởi vậy có thể thấy được, người này cũng không phải là người tay không thể xách vai không thể

khiêng như vẻ bề ngoài, hay chỉ biết dùng dị năng truyền tống của hắn mà thôi.

Nhưng mà, hai người bọn họ lại đang ôm ấp như này, rốt cuộc Trần Lam cảm thấy có chút không ổn,

nàng thu lại đôi tay đang ôm eo hắn ra, muốn rời xa hắn ra một chút, nào biết hắn lại vòng tay ôm

nàng có chút chặt.

Trần Lam chỉ có thể ngẩng đầu, ở trong lòng ngực hắn nhìn hắn, nhẹ giọng, không tự nhiên hỏi:

"Hứa tiên sinh, ngươi còn muốn ôm bao lâu? Nên buông tay."

Hắn cúi đầu, hơi thở thành thục của đàn ông thành niên nhào vào mặt Trần Lam, có chút hồn hậu lại

mang theo dã tính.



Đột nhiên Trần Lam kinh hoàng, giãy giụa càng thêm lợi hại hơn, nàng khẩn trương nói:

"Hứa tiên sinh, đừng như vậy."

"Đừng nhúc nhích, lại cử động sẽ ngã xuống mất."

Hứa A Văn lên tiếng cảnh cáo, vòng tay ôm Trần Lam lại càng chặt.

Lúc này Trần Lam mới phát hiện nơi bọn họ đang đứng là một bến tàu, chung quanh

không có người, bến tàu tựa như mới được sửa chữa qua, chuẩn bị dùng khi xuất chiến,

nhưng vì chưa sửa chữa hoàn chỉnh cho nên nơi đặt chân không quá rộng rãi.

"Chúng ta. như thế lại bị truyền tống tới đây?"

Trần Lam bị ôm gắt gao có chút không hiểu, nàng cúi đầu, không dám đối diện với Hứa A Văn, đầu A

Văn lại cúi thấp hơn một chút, đôi môi cơ hồ muốn chạm vào đôi môi Trần Lam.

Mắt thấy giây tiếp theo, hắn sẽ hôn nàng. Tuy rằng Trần Lam có trì độn cũng biết A

Văn đây là muốn làm gì.

Tim nàng sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng về mặt lý trí nhắc nhở nàng như vậy là không đúng, nàng

không thể để Hứa A Văn hôn, nhưng về mặt tình cảm lại không cho nàng tránh né.

"Ha ha ha!"

Một tiếng cười to như chuông bạc, cuồng tiếu truyền tới từ nơi xa, Chiến An Tâm đang kéo theo A Võ

nhàm chán chỉ vào hai người đang ôm nhau trêи bến tàu:

"Bọn họ muốn hôn đó, nhanh đi xem thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.