Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Chiến An Tâm há mồm cắn, không cẩn thận cắn vào ngón tay Mộ Phong, hắn sửng sốt, chậm rãi rút tay
mình về, ngón tay hơi hơi phát đau nhưng hắn lại cảm thấy trong lòng run lên.
Hắn đi theo Chiến An Tâm mười mấy năm, ngày ngày đêm đêm nhìn nàng, đi theo nàng, đã trở thành thói
quen, nơi nào có Chiến An Tâm nơi đó chính là nhà của hắn, đó là nơi trái tim hắn ở.
Hắn vẫn luôn cho rằng, cái thế giới đã trở nên hỗn loạn làm người thất vọng tới cực điểm, chỉ có
Chiến An Tâm mới có thể khiến cho nội tâm hắn tìm được chút bình yên, chỉ có ở bên người nàng, hắn
mới tìm được một nơi mát lạnh.
Hắn vẫn luôn cho rằng như vậy.....
Vào đêm, thành trì nhỏ này càng náo nhiệt hơn so với ban ngày, cuộc chiến tấn công về phía nam đã
trải qua nửa tháng, căn cứ Thời Đại đã sớm hoàn thành công tác tuyển binh, bắt đầu phái binh lính
tới chiến trường phía nam, rất nhiên căn cứ hay đoàn đội nhỏ lẻ cũng bắt đầu tập kết xuất phát, đi
về hướng nam.
Người phụ nữ béo mang theo người tới, gõ cửa phòng Chiến An Tâm vài lần, nhưng không chờ được Chiến
An Tâm ra mở cửa, đã mang theo người đi mất vì không thể hiểu được nghĩ không muốn quấy rầy vị cô
nương trong phòng này.
Có khách hàng bắt đầu đi vào cái nhà thổ này, khung cảnh bắt đầu náo nhiệt lên, Chiến An Tâm ở
trong phòng đã ăn xong, nhàn chán mở cửa phòng, bò lên nóc nhà, nhìn phong cảnh thành trì nhỏ này.
"Ngươi xem đi, thật khó trách tòa thành này lại phồn hoa như vậy, cửa thành nhỏ như
vậy mà lượng người ra vào lại quá lớn."
Chiến An Tâm đứng trêи nóc nhà, chỉ vào toàn bộ tòa thành, cơ hồ mỗi căn phòng đều sáng lên ngọn
đèn đỏ, thật rực rỡ, đám đàn ông kết bè kéo đội đi về hướng những căn phòng kia, ô ngôn uế ngữ
truyền ra từ bên trong.
Đây là một tòa thành nhỏ nằm trêи con đường của chính khi di chuyển về phía nam, ở nơi này là thiên
đường của đàn ông.
"Thành chủ chưa chắc đã không biết sự tồn tại của cái thành trì này."
Mộ Phong đứng ở phía sau Chiến An Tâm, nhìn bóng dáng của nàng, khuyên nhủ:
"Nơi này, ngươi không thể quản hết được."
Ngay cả kia dập tắt phá hủy thành này thì cũng sẽ xuất hiện một tòa thành khác, hay một đoàn
đội khác, con đường tấn công về phía nam quá gian
khổ, đám đàn ông cần phải có chút tiêu khiển để giảm bớt áp lực.
Nào biết, Chiến An Tâm lại lắc đầu, cơn gió nhẹ lướt qua làm mái tóc dài của nàng nhẹ nhàng lay
động, nàng quay đầu lại, cười với Mộ Phong ở phía sau.
"Không ta không muốn quản! Ta chỉ cảm thấy trường hợp này thật đồ sộ." Khi hai nói chuyện thì ở
hành lang dài phía dưới có mấy người đàn ông đi theo người phụ nữ béo, giương giọng nói:
"Dì Trần, không phải ngươi nói một nay có mặt hàng mới hay sao? Còn là mặt hàng thượng thừa? Tại
sao lại giấu đi không cho chúng ta nhìn xem a?" "Ai ui, ai ui, mặt hàng mới kia nha, ai ui ~~~"
Người phụ nữ béo được gọi là dì Trần thật sự muốn nói hôm nay thật sự có một mặt hàng mới tới, bà
cũng đã chuẩn bị đem mặt hàng này tắm rửa trang điểm lại một chút rồi mới kéo ra làm mọi người đánh
giá rồi ra giá.
Nhưng mà... nhưng mà tại sao bà lại không thể gõ cửa gian phòng kia được?
Chính bà còn không thể hiểu rõ được, tựa như mỗi lần bà nghĩ dẫn người tới gõ cửa, thì chính bà lại
thay đổi chủ ý, mang theo người đi mất.
Thật kỳ quái.
Bà lại nở nụ cười bảo đảm với mấy người đàn ông theo sau:
"Được rồi, được rồi, nếu các vị đã muốn nhìn, ta đây sẽ mang vị cô nương kia tới, đây tới rồi
đây."
Người phụ nữ béo lập tức xoay người kêu vài vị bảo kê, đi tới cửa gian phòng của
Chiến An Tâm, nhất định hạ quyết tâm gõ cửa phòng.
Chiến An Tâm đang ở trêи nóc nhà ngắm phong cảnh nhìn thấy đám người kia đi về hướng phòng nàng,
liền nói với Mộ Phong:
"Người này bị ta ba lần bốn lượt sửa lại ý niệm, đã sớm nghi hoặc rồi nhìn dáng vẻ này chắc chắn đã
hạ quyết tâm, đi thôi, chơi một chút thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.