Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Tuy rằng rất nhiều người ở đây không tin, nhưng cũng một vài người làm chuyện tốt, đã nhấn gọi số
điện thoại cá nhân của An Nhiên, hơn nữa còn để loa ngoài.
"Alo!"
Điện thoại được kết nối, thanh âm của An Nhiên quanh quẩn trong đại sảnh. Có gã đàn ông lên tiếng
trêu đùa nói.
"Alo, con gái ngươi hiện đang ở nhà thổ, nàng mơ hồ không nhớ rõ, ta hỏi chút năm nay nàng bao
nhiêu tuổi? Đã thành niên hay chưa a?"
Đầu bên kia điện thoại trong chớp mắt trầm mặc, một lát sau thanh âm của An Nhiên vang lên một lần
nữa, mang theo ngữ khí mệnh lệnh.
"Đưa nàng về cho ta!"
"Ngươi nói ngươi là ai, mà ngươi nói đưa về là ta phải đưa về, cho mình là Thiên Vương lão tử hay
sao?"
"Ta là An Nhiên, ở Bách Hoa thành, con gái ta là Chiến An Tâm, các ngươi đưa nàng về đây, ta sẽ
không bạc đãi các ngươi!"
An Nhiên rất bình tĩnh báo thân phận của mình nhưng làm cho đám đàn ông trong đại sảnh cười vang,
có người hô lên:
"Nếu ngươi là An Nhiên, thì TMD ta chính là đội trưởng Chiến a, ha ha ha!"
Chiến An Tâm ngẩng đầu lên, nhìn mấy gã đàn ông không biết sợ, tấm tắc nói:
"Ta cảm thấy hiện tại tốt nhất ngươi nên xin lỗi đi, tính cách của mẹ ta, không tốt
lắm đâu, nàng rất đứng đắn, ta nói trước một lát có vài nhánh cây biến dị vọt vào tới chộp tất cả
các ngươi kéo đi làm kho máu thì đừng trách ta."
Nàng còn chưa nói xong, An Nhiên ở đây dây bên kia đã kết thúc cuộc gọi, cây cối không thấy động
đấy, ngay cả cái bóng cũng không thèm lay động làm cho đám người trong đại sảnh yên tĩnh chờ một
lát, nhưng không thấy bất luận việc gì phát sinh cả.
Đột nhiên, trong đại sảnh nổ ra một trận cười to, ngay sau đó toàn bộ những người trong đại sảnh
này đều cười vang, ngay cả người phụ nữ bé cũng không nhịn được bật cười theo.
Chiến An Tâm đợi trong chốc lát trong tiếng cười nhạo của đám người kia, nàng lẩm bẩm lầu bầu, kỳ
quái nói:
"Gì, mẹ ta đổi tính hay sao?"
Giọng nói của nàng còn chưa dứt thì cả tòa nhà bắt đầu run lên bần bật, mọi người kinh hãi, nhìn ra
ngoài cửa sổ, trêи mặt đất, hay trêи nóc nhà, tất cả đều có dây đằng đang sinh trưởng, từng sợi
từng sợi giống như những con rắn, nhanh chóng bò đầy khắp cả tòa nhà.
Ngoài Chiến An Tâm và Mộ Phong ra thì tất cả mọi người bắt đầu la hét, bao gồm tất cả mọi người
trong các gian phòng, dù bọn họ có đang làm gì cũng đều sợ hãi chạy trốn ra khỏi tòa nhà.
Kỳ thật trình độ này còn nhẹ nhàng, An Nhiên chỉ làm cho đám cây cối sinh trưởng mà thôi, còn chưa
đả thương người nào cả.
Trong đại sảnh, người phụ nữ béo bị người xô kẻ đẩy, đầu gối mềm nhũn xuống, quý gối trêи mặt đất,
rất nhanh, hai đầu gối của người này bò đầy dây mây mấp máy giống như những con rắn nhỏ, nàng không
nhịn được mà bị dọa khóc, nhìn Chiến An Tâm ngồi trêи ghế.
"Ngươi, ngươi đúng là con gái của An Nhiên sao?" "Ta đã sớm nói, ngươi cho rằng giả sao?"
Chiến An Tâm phiền não, một tay nàng chống cằm nhìn người phụ nữ béo quỳ gối trong đám cây mây.
"Ta nói này, ngươi có thể đối đãi với ta giống như đối đãi với các cô gái khác được không, đừng
nghe thấy là con gái của An Nhiên mà bộ dạng sợ hãi như vậy được chứ? Có hai vị song thân tên tuổi
lừng lẫy như vậy, cuộc đời ta thật sự rất tịch mịch a."
"Nói. nói đùa!"
Cả người của nàng ta đều là mồ hôi lạnh, nàng đang run rẩy, phía sau có vô số người cả trai lẫn gái
đang vừa hét chói tai vừa bỏ chạy, nhưng nàng đã bị dây mây cuốn lấy căn bản không thể chạy được.
Chiến An Tâm cảm thấy nhàm chán, nhảy từ trêи ghế xuống, duỗi tay kéo tay Mộ Phong.
Mộ Phong vẫn luôn đứng bên người nàng, cách đó không xa, hắn không nhúc nhích thấy Chiến An Tâm tới
kéo tay hắn, hắn mới duỗi tay cầm lấy tay nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.