Cho nên vì tránh cho người khác hiểu lầm rằng nàng muốn biến thành tang thi hay gì đó, An Nhiên vẫn là thả ống tay áo xuống, chịu đựng oi bức, đi ra hàng hiên.
Ở bên ngoài, tang thi bị Vân Đào giết nằm đầy đất, bản thân hắn cũng đã trở về ăn cơm trưa, hiện tại Lưu Viện và Hằng Hằng cùng hắn ăn cơm, ba người nghiễm nhiên tạo cho người ta cảm giác là một gia đình, cho nên mỗi ngày đến giữa trưa Vân Đào sẽ về phòng bảo vệ ăn cơm.
An Nhiên yên lặng khom lưng đào tinh hạch dưới mặt đất, vội vàng hồi lâu, thì 5 người đàn ông còn sống mặt mày xám tro chạy đến, bắt đầu dọn dẹp thi thể trêи mặt đất.
5 người bọn họ không ai nói chuyện, biểu tình mỗi người giống như không có gì đáng buồn bằng tâm đã chết. An Nhiên cầm dao đứng tại chỗ nhìn một chút, vừa vặn thấy chồng của Tiểu Mỹ đang vừa bóp mũi vừa dọn thi thế, nàng há miệng thở dốc muốn gọi hắn một tiếng.
Nhưng lại cảm thấy không có gì để nói, một người đàn ông có thể đem vợ của mình cống hiến ra ngoài, nhìn vợ của mình bị một nhóm người thay phiên lăn lộn, An Nhiên không biết mình có thể nói gì với hắn.
5 người bọn họ, mỗi người kéo một khối thi thể, chồng chất lên xe đẩy rác, sau đó mỗi người đẩy một xe đi rồi.
Nhìn phương hướng bọn họ đi, hẳn là nơi tập kết rác của tiểu khu.
Trước khi mạt thế đến, mỗi ngày sẽ có một chiếc xe rác rất lớn đi vào tiểu khu thu rác rưởi, nhưng hiện tại sẽ không có người đi thu rác rưởi nữa, cho nên bãi rác kia khẳng định đã chồng chất toàn là thi thể của tang thi.
An Nhiên nghĩ, nếu cứ giết như vậy, tiểu khu không phải sẽ biến thành bãi tha ma của tang thi hay sao? đến lúc đó nên làm gì bây giờ?
Vừa mới có ý nghĩ như vậy, Vân Đào đã trở lại sau khi ăn cơm trưa xong, hắn từ xa đã quét mắt từ trêи xuống dưới An Nhiên một cái, không nói gì, sau khi đến gần, cởi áo khoác đồng phục, dưới ánh mặt trời mặc một chiếc áo thun, mở cửa lớn bắt đầu thả tang thi vào trong tiểu khu.
Sau đó Vân Đào lặp đi lặp lại việc giết giết giết, An Nhiên cũng lặp đi lặp lại việc đào tinh hạch, nhặt cá lọt lưới, cho đứa nhỏ bυ", hai người bận việc đến nửa đêm, Vân Đào mới dừng lại, trước khi đi về, hắn nhìn An Nhiên nói:
"Sáng mai đến phòng an ninh!"
An Nhiên gật gật đầu, không tự giác cười một chút, tốt nha nàng thừa nhận mình đang chờ những lời nói này, cả ngày hôm nay nàng cũng coi như suy nghĩ cẩn thận, chỉ sợ mỗi ngày Vân Đào sẽ gọi nàng đến phòng bảo vệ vào buổi sáng, muốn đánh nàng một trận... không quan hệ, mặc kệ Vân Đào xuất phát từ mục đích biến thái nào, đây đối với nàng mà nói là một cơ hội tốt.
Một cơ hội được đánh Vân Đào! Tuy rằng tỷ lệ thành công tương đối xa vời, nhưng chỉ cần cho nàng cơ hội, một ngày nào đó nàng sẽ đánh hắn đến chết khϊế͙p͙!
Vì thế buổi sáng hôm sau, An Nhiên rời giường từ rất sớm, giống như tiêm máu gà, nghĩ làm sao để Oa Oa không ầm ĩ, lấy từ trong nhà mấy hình ảnh trắng đen dùng dây xuyên một cái lỗ nhỏ, treo trêи xe nôi.
Lúc nàng mang thai đến tháng cuối cùng, người từng trải như Lưu Viện đã nói với nàng, tiểu hài tử khi 1 - 2 tháng thì đôi mắt sẽ dễ dàng bị thu hút với mấy đồ vật đen đen trắng trắng, cho nên nàng đã sớm chuẩn bị một bộ card màu đen trắng ở nhà.
Khi mạt thế tới, nàng lại mới sinh hài tử xong bệnh hay quên rất lớn, nếu không phải ngày hôm qua Oa Oa nhìn chằm chằm logo trêи xe nôi, An Nhiên đã sớm quên chuyện này.