Công tác chuẩn bị đã được làm tốt, Oa Oa cũng vừa lúc tỉnh dậy, An Nhiên cho Oa Oa bυ" xong, thu dọn mình, đặt Oa Oa vào xe nôi, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đẩy đứa nhỏ đi phòng bảo vệ.
Oa Oa mới hơn một tháng tuổi quả nhiên thích nhìn mấy hình vẽ đen trắng, nàng ăn uống no đủ, lại có hình vẽ để xem đương nhiên là không náo loạn.
Còn chưa đến phòng bảo vệ trong lòng An Nhiên chỉ nghĩ đến việc sáng sớm nay sẽ bị Vân Đào đánh một trận, hay là mình đánh Vân Đào một trận, thì đột nhiên ở ngã rẽ, có một người đầy máu chạy ra đó là 1 trong số 5 người sống sót, một bên hoảng sợ kêu to, một bên quơ chân múa tay chạy về phía trước.
3 người đàn ông còn sống phía sau hắn cũng hoảng sợ đến tè ra quần, phảng phất như bọn họ đã chịu kinh hách gì đó, ú ớ chạy về phía phòng bảo vệ.
Trái tim An Nhiên run rẩy, chẳng lẽ tang thi tấn công được vào tiểu khu? Nàng vội vàng quay đầu nhìn cửa lớn của tiểu khu, ngoài cửa lớn tất cả đều là tang thi như cũ, chúng đang hô hô kêu cũng không thấy ít đi, cửa lớn nhìn cũng vẫn còn rất vững chắc, An Nhiên vội vàng từ trong xe nôi lấy ra cái địu, đem Oa Oa còn đang ngủ say buộc vào trong địu, đi nhanh về hướng phòng an ninh.
Cây xanh ven đường không có gió mà tự đung đưa, giống như một đám tiểu hài tử có miệng nhưng không thể nói ra được, có cảm giác như đang rất nóng vội.
Loại cảm giác này lây cho An Nhiên, nàng ôm địu chạy còn chưa đến phòng bảo vệ, thì nghe được tiếng kêu thảm thiết của một người đàn ông xa xa gần gần vọng lại.
Một người như ngọn đuốc từ phòng bảo vệ vọt ra, cách An Nhiên 10m té ngã trêи mặt đường râm mát, cả người đều bốc cháy, đang thống khổ lăn lộn trêи mặt đất, Vân Đào chạy theo sau, đang cầm một bình chữa cháy, phun bọt khí lên người nam nhân đang vật vã dưới đất.
An Nhiên bị định thân tại chỗ, nhìn cảnh này bị dọa đến có chút ngốc, nhưng rất nhanh nàng phản ứng lại, quay đầu nhìn hướng bãi rác, rồi ôm Oa Oa chạy nhanh, vòng qua Vân Đào cùng người bị bốc cháy, chạy về phía phòng bảo vệ.
Trong phòng bảo vệ Lưu Viện đang ôm Hằng Hằng bị dọa sợ trốn ở trong góc phòng không dám lên tiếng, còn có 3 người đàn ông còn sống, người thì nằm trêи đất người thì ngồi sụp xuống, biểu tình mỗi người đều là kinh hồn táng đảm.
An Nhiên kinh ngạc đếm số người còn sống, tính cả người vừa bị bốc cháy kia, chỉ có 4 người, vậy còn 1 người đâu? Lại nhìn xuống mặt đất, có chút dấu vết của lửa cháy, có hai xác chuột đã chết nằm trêи mặt đất, hai cái xác kia bị dẫm đến nát bét, thân thể to lớn, ruột hay nội tạng gì đó đều bị dẫm lòi ra, hai tròng mắt đỏ tươi cũng bị lòi ra khỏi óc, loáng thoáng có thể thấy một viên tinh hạch bị dẫm ra ngay cạnh tròng mắt.
Phản ứng đầu tiên của An Nhiên là nhịn xuống ghê tởm, lấy một tờ giấy ăn từ trêи bàn, ôm Oa Oa ngồi xổm xuống, dùng giấy ăn bọc ngón tay, gạt ra tinh hạch trong xác của con chuột.
Chuột tuy rằng ghê tởm nhưng trong thân thể của chúng cũng xuất hiện tinh hạch giống tang thi, tinh hạch này nhất định sẽ có tác dụng gì đó, An Nhiên cứ góp nhặt chúng rồi nói sau!
"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, những con chuột này muốn thành tinh."
Lưu Viện ôm Hằng Hằng rúc trong góc vẻ mặt sợ hãi sầu lo nói với An Nhiên:
"Lúc nãy người kia vọt vào, trêи người còn treo một đám chuột, những con chuột này rơi xuống, thấy chúng ta, liền muốn trèo lên người chúng ta, cũng may Đào ca phản ứng nhanh, bằng không chúng ta cũng sẽ bị bọn chuột này cắn chết."