Bọn họ chưa từng gặp qua người có thể giục sinh lương thực và trái cây, nếu có nhiều dị năng giả như vậy, chung quy cũng có một cái bất đồng, bất đồng duy nhất kia chính là dị năng của Lôi Giang.
Lôi Giang có thể thao túng biến đổi thổ địa, chiến hào bên ngoài công viên kia chính là do một mình Lôi Giang tiêu phí mấy ngày làm ra, cho nên Tằng Phàm nói rằng hắn thấy được một người phụ nữ có thể giục sinh trái cây, này có khả năng không?
Rốt cuộc mọi người cũng chưa thấy qua, cho nên lời nói của Tằng Phàm đều bán tín bán nghi.
Dù vậy, dụ hoặc của kho lúa di động vẫn làm Lôi Giang mang theo nhóm người ra ngoài đi tìm người phụ nữ này.
Mấy ngày đầu, Lôi Giang phỏng đoán trong khu trung tâm thương mại khẳng định có một con tang cao giai đang triệu hoán đồng loại, cho nên đoàn người của bọn họ cũng không có nhiều áp lực, thực dễ dàng chạm đến bên cạnh thi triều, nhưng muốn phá vây thì rất khó khăn, bởi vì có quá nhiều tang thi bao vây khu trung tâm thương mại kia.
Đám người Lôi Giang không riêng bảo vệ chính mình, còn phải giải quyết đám tang thi bị họ hấp dẫn lại đây, cho nên mấy ngày thời gian khoảng cách di chuyển được rất ngắn.
Sau đó, dường như con tang thi cao giai kia đã bị giết chết, tang thi chung quanh đã mất đi sự kêu gọi của lãnh đạo, cho nên có vẻ rời rạc chút, có ý tự làm theo ý mình, vì vậy bọn người Lôi Giang bị bám trụ ở con đường cách khu trung tâm thương mại một đoạn, họ gặp phải số lượng tang thi ngày càng nhiều, việc đi tiếp hoàn toàn vô vọng.
Sở dĩ lần này có thể phá vây tiến vào, cũng là vì Chiến Luyện thay thế bọn họ hấp dẫn hỏa lực của phần lớn tang thi, đám tang thi vây đổ Lôi Giang dần giảm bớt, lúc này đám người họ mới có thể giết đến bên ngoài quảng trường khu trung tâm.
Trên quảng trường vẫn còn tang thi khá rậm rạp, chỉ cần có người hoạt động tang thi sẽ chậm rãi tụ lại, bất quá đối với một người có thể đào chiến hào như Lôi Giang mà nói thì đám tang thi đó đều không phải vấn đề gì, hắn có thể đào một cái hố sâu trên mặt đất làm chúng tang thi ngã vào trong hố, sau lại dùng đất chôn lên, một người có thể giải quyết một đám lớn.
Bất quá dị năng này của Lôi Giang cũng giống như An Nhiên lúc trước, dùng dị năng một lần, sẽ tiêu hao hết rất nhiều năng lượng, năng lượng không thể tiêu hao hoàn toàn, bằng không cơ thể sẽ cảm thấy sống không bằng chết.
Mà Lôi Giang trừ bỏ ăn ra tạm thời không có tìm được biện pháp để cho thân thể tràn đầy năng lượng, đương nhiên hắn cũng có suy xét tác dụng của tinh hạch trong đầu tang thi, nhưng thứ đồ vật xinh đẹp giống như kim cương này, chỉ có thể nắm trong tay hắn, hắn cũng không biết dùng nó như thế nào, chỉ có thể trước tiên thu thập lại, chờ về sau lại tìm người hỏi một chút.
Mắt thấy có thể tiếp cận vào khu trung tâm thương mại, Lôi Giang lại dùng dị năng một lần nữa, hắn sửa địa hình quảng trường phía trước thành một sườn dốc song song hình chữ V, vì thế tất cả tang thi bị ngã vào sườn dốc chữ V này, hắn lại dùng đất san bằng, sau đó trực tiếp chỉ huy Tằng Phàm, lái xe nghiền lên mặt đất đã được san bằng không một mống tang thi vọt vào cửa lớn.
Bánh xe cứng rắn trực tiếp đè nghiền lên đại sảnh tràn đầy hài cốt trong trung tâm thương mại, ngừng lại.
"Đội...trưởng, này....."
Tằng Phàm ngồi trong xe nghiêng đầu nhìn Lôi Giang, Lôi Giang vừa dùng dị năng sắc mặt hắn không tốt, mở ra gói mì ăn liền trong tay, không có nước để ngâm, trực tiếp cầm lên ăn, vừa ăn vừa giơ tay ngăn Tằng Phàm mở miệng nói chuyện.
Mấy chiếc xe phía sau cũng ngừng lại, có người mở cửa xe đi ra, dừng ở bên cạnh xe của Lôi Giang, phóng mắt nhìn toàn bộ, đồng dạng bị hài cốt đầy đất làm khiếp sợ, có người nhìn về phía Lôi Giang trong cửa xe, trong miệng hắn đang nhấm nuốt mì ăn liền, đôi mắt nhìn chằm chằm hài cốt đầy đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.