An Nhiên nghe Vân Đào nói xong, gật gật đầu, đi theo sau chiếc xe này về hướng Ngạc Bắc.
Càng đi về phía Bắc, người sống sót trên đường càng nhiều, ở thời này, đội ngũ có thể chạy trên đường, đại đa số đều có dị năng giả lực lượng tọa trấn, có những đội, nữ nhân thoạt nhìn thật thảm hại, có đội thì nữ nhân có dễ chịu hơn.
Đương nhiên, trên đường đi, cũng có thể nhìn thấy trẻ nhỏ ở bên trong đội ngũ, bất quá đội có thể mang trẻ con rất ít rất ít.
Đến một trạm xăng gọi là Thiết Ti Hoa, xe của bọn họ bị ngăn cản, từng chiếc từng chiếc xe bên trong đều là người sống sót, tất cả bọn họ bị chặn ở ngoài chướng ngại vật trên đường.
Nhìn về phía xa xa, hai bên cao tốc có xây hai tòa tháp canh rất cao, trên tháp canh đứng một ít người trong tay cầm súng máy, còn có một đội chữa bệnh, mặc áo blouse trắng, đang ở phía trong chướng ngại vật, thay những chiếc xe đi qua tiêu độc, mà người bên trong xe bị yêu cầu xuống xe kiểm tra thân thể.
Cho nên đến nơi này, bọn người An Nhiên mới chân chính ngừng xuống tiến trình bắc tiến, nàng cũng không vội, dù sao trong xe còn đủ vật tư.
Trước xe An Nhiên đó là xe của đám người Lương Tử Ngộ kia, phía sau cũng lục tục vài chiếc xe, hơn nữa phía cuối xu thế còn càng ngày càng nhiều.
Người càng nhiều thì tang thi cũng sẽ theo đến, bất quá bộ dạng của những người kia có thể thu phục, không cần An Nhiên phải nhọc lòng.
Nàng lại ngủ một giấc, khi trời hơi tối một chút mới bị tiếng khóc của Oa Oa đánh thức.
Đứa nhỏ hơn 3 tháng, có chút không chịu một mình nằm cả ngày trong chiếc nôi kia, đứa nhỏ muốn nhìn những phong cảnh không lặp lại.
An Nhiên kéo hoàn toàn cửa kính xe xuống, để cho Oa Oa ở trong xe, nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời dần dần sáng lên.
Sau đó, cây xanh bị gió thổi hai bên đường truyền lại tin tức cho An Nhiên, nàng nhắm mắt lại, yên lặng lặp lại lời chúng nói:
"Người cứng rắn, nguy hiểm, người có thể thao túng bùn đất, nữ nhân, muốn đứa nhỏ...."
Thời gian lâu dần, An Nhiên có thể lấy được tin tức từ thực vật tựa hồ càng chính xác, trước kia lời nói của thực vật cho nàng giống như một đứa trẻ đang miêu tả vật chất khái quát gì đó, nhưng hiện tại lời chúng nó nói cho nàng, tốt xấu gì cũng rõ ràng hơn, phân rõ được đâu là người, đâu là tang thi.
"Ngươi đang nói cái gì?" Vân Đào ngồi ở ghế điều khiển phía trước, kỳ quái quay đầu lại nhìn An Nhiên.
An Nhiên lắc đầu, mở mắt, kết thúc việc lải nhải giống như lên đồng, suy nghĩ rất lâu mới nói với Vân Đào:
"Ước chừng có một người, rất cường tráng còn có thể thao túng bùn đất, và một người phụ nữ, muốn một đứa trẻ con, dù sao rất nguy hiểm."
Đại khái hẳn là như vậy, thực vật nói như vậy a!
An Nhiên cũng không xác định.
"Nga." Vân Đào quay đầu, nhìn Oa Oa, cau mày nói với An Nhiên:
"Thế đạo quá rối loạn, phải chiếu cố tốt đứa nhỏ của chính mình, đừng để bị người bắt cóc.".....!
Trên tháp canh nơi xa, Chiến Luyện mặc một thân quân trang, trong tay cầm ống nhòm nhìn về nơi xa.
Phía sau hắn có một cái bàn, Lạc Phi Phàm đeo kính, ngồi ở đó ăn đậu phộng, nhìn Chiến Luyện như vậy, thở dài, cầm lấy một hạt đậu phộng, ném về phía lưng Chiến Luyện nói:
"Ngươi ngày nào cũng nhìn như vậy, có ý tứ gì không? Đã nói rằng nếu An Nhiên vào thôn Thiết Ti này, sẽ có người đến nói cho chúng ta biết, mỗi người vào thôn đều phải đăng ký, nàng sẽ không chạy trốn."