Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 294: Quản Lý Không Tốt





Lạc Phi Phàm gật gật đầu, giữa ấn đường cũng hiện lên chút mệt mỏi, thấp giọng nói với Chiến Luyện:
"Ta vì ích lợi, ích lợi vì ta, văn minh của chúng ta bị lui về không biết bao nhiêu năm trước, hội nghị này, xác thật không có ý nghĩa nhiều lắm."
Đừng tưởng nhân loại gặp phải các loại thiên tai nhân hoa, sẽ xuất hiện loại chuyện đoàn kết một lòng, vô tư cống hiến này.

Nhân loại đoàn kết và vô tư chỉ xuất hiện ở dưới sự quản lý của một chính phủ lớn mà thôi.


Khi mạt thế tới, chính phủ đã trở thành hư ảo, chỉ còn một chút tàn dư bóng dáng chính phủ thôi, nhưng bất quá khi Đường Kiến Quân là một tư lệnh độc nhất thì đương nhiên hắn phải tự gọi mình là "phía chính phủ" rồi, đã lâm vào nguy cơ sống còn rồi, tiếp theo nhân loại sẽ phát sinh sự tình gì đây?
Hiện tại bốn cái khu trong thôn Thiết Ti này đều chen chúc không ít đoàn đội người sống sót, mạt thế đến được hơn 3 tháng, gì cũng lung tung rối loạn, đại cục còn không ổn định xuống, những đoàn đội người sống bắt đầu đấu đá nhau, mỗi ngày đại đầu tiểu đấu không ngừng.

Dựa theo ý của Đường Kiến Quân, mắt thấy người sống sót càng ngày càng nhiều, ngay từ đầu những người sống sót đến đây đều rất thưa thớt, nhưng theo thời gian càng ngày dài, người lẻ tẻ đến đây rất ít, đại bộ phận đều là một cái đoàn đội đến, mỗi đoàn đội có mấy chục người, có đoàn hơn trăm người.

Mỗi đoàn đều có phong cách hành sự riêng làm Đường Kiến Quân không thể quản lý tốt, hơn nữa 4 khu đều tùy tiện cho đoàn người sống sót tiến vào, mới dẫn tới đoàn đội mới tranh đoạt địa bàn với đoàn đội cũ, khiến cho việc khống chế từng khu vực giống như xã hội đen không có bất luận gì khác nhau.

Khu 3 có an bình hơn một ít, nhưng không quan hệ với Đường Ti Lạc là thân sinh nữ nhi của Đường Kiến Quân, mà là do một đội người sống sót do đội trưởng Lôi Giang độc đại, hắn là dị năng giả hệ thổ, lại phi thường giỏi về thu phục nhân tâm, mấy đoàn đội nhỏ đi về khu 3, đều bị Lôi Giang thu phục.

Cái này theo thời gian, đoàn đội của Lôi Giang chỉ sợ sẽ trở thành một đoàn đội người duy nhất lớn nhất ở khu 3, phát triển quá nhanh, về sau chỉ sợ đối với với toàn bộ đoàn trưởng, cùng toàn bộ thôn Thiết Ti mà nói là một cái tai họa ngầm.

Đương nhiên, cái tai họa ngầm này đối với sở hữu tai họa ngầm hiện giờ của thôn Thiết Ti chỉ có thể xem như một cái tai họa phi thường nhỏ bé không đáng kể, không đủ để nhắc tới.


Mà hôm nay Đường Kiến Quân triệu tập đội trưởng đội bảo an của bốn khu cùng với 13 đoàn trưởng của đội ngũ người sống sót tìm tới chính vì muốn mượn ít người trong đoàn đội.

Mắt thấy cục diện càng ngày lớn, quảng bá của Ngạc Bắc trên radio còn phát tán quanh các thành thị, người còn sống sót đi vào thôn ngày càng nhiều.

Đường Kiến Quân chỉ là một tư lệnh tay không, muốn lính không có lính, muốn súng đạn không có súng đạn, vật tư lại căng thẳng, lương thực còn tồn trong thôn đã không còn nhiều, hắn bức thiết yêu cầu những đoàn đội người sống sót cho mượn người, đi thành thị quanh đây đến thu thập lương thực vật tư.

Chỉ vì cái này mà 13 đoàn trưởng ồn ào cãi nhau mấy giờ liền, lúc bắt đầu ai cũng không chịu cho mượn người, ồn ào đến bây giờ ai cho mượn nhiều ai cho mượn ít, ồn ào khiến Đường Kiến Quân đau đầu.


"Được rồi, được rồi."
Đường Kiến Quân cũng không kiên nhẫn nữa vỗ mặt bàn, trên quân trang thẳng đứng là huân chương lập lòe, quát lên với mấy cái đoàn trưởng đang nhao nhao:
"Thôn này không phải chỉ có mình ta, các ngươi thích cho mượn bao nhiêu người thì cho mượn, ba ngày sau xuất phát đi vào trong huyện tìm lương thực, các ngươi không thích đi cùng cũng được, lương thực tìm về, các ngươi cũng đừng thèm!"
Phiền đến chết, tranh tranh tranh, nói nhao nhao ồn ào, có thời gian như vậy, mọi người đồng tâm hiệp lực đã sớm có thể đem lương thực tìm về rồi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.