Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Giữa mạt thế, dũng giả thắng, mặt ngoài thôn Thiết Ti nhất trí đối ngoại là đoàn kết một lòng, mà
nội bộ, thì các loại đoàn đội, tôn giả đều đang âm thầm phân cao thấp, thôn Thiết Ti bị mất một dị
năng giả hệ thủy, vì vậy đối với An Nhiên dị năng giả hệ mộc Lôi Giang không có khả năng bỏ qua.
Vạn hạnh là, trừ bỏ vài người trong đoàn người Lôi Giang trong thôn căn bản không ai biết An Nhiên
là dị năng giả hệ mộc.
Nghĩ lại thì toàn bộ thôn Thiết Ti, ước chừng có trêи dưới 1 vạn người sống sót, cũng chỉ có ít ỏi
mấy người hệ mộc, không cần nghĩ cũng biết, giá trị con người của An Nhiên cao như thế nào.
Cho nên hiện tại đối với Lôi Giang mà nói, muốn mắt An Nhiên là tương đối phiến toái, hắn vô số lần
hối hận, lúc còn ở Tương thành, hắn cho rằng Vân Đào là một người đơn giản, nào biết đâu rằng tâm
tư thâm trầm nhất chính là Vân Đào, nguyên bản tưởng rằng dùng kế dụ dỗ được Vân Đào và An Nhiên,
kết quả vừa quay lưng đi thì hắn đã mang theo An Nhiên chạy mất.
Kỳ thật, lúc ấy chính là lúc xuống tay với An Nhiên tốt nhất, chỉ cần vây khốn lại An Nhiên thì
lương thực rau dưa hay trái cây, chẳng phải nan đề gì?
Hắn cho rằng khi tới thôn Thiết Ti, một đánh một chuẩn, đến lúc đó An Nhiên là vật
trong tay hắn, lại không nghĩ, bên người An Nhiên lại nhiều thêm một cái Chiến Luyện.
Mà Chiến Luyện kia, là một nhân vật tàn nhẫn, là dị năng giả ngũ hành của thôn, hệ kim và hệ
hỏa được xem như là lợi hại nhất, Chiến Luyện đao thương bất nhập không nói, cấp bậc hệ
kim kia rõ ràng cao hơn nhiều so với một dị năng giả hệ kim khác là Trương Bác Huân, trong thôn này
có khoảng 1 vạn người, chỉ có hai người dị năng giả hệ kim, mà Trương Bác Huân, cùng lắm chỉ có thể
là được mình đồng da sắt là không tồi rồi.
Chiến Luyện còn có thể thả ra phi đao!
Cho nên làm thế nào có thể vòng qua Chiến Luyện, bắt An Nhiên đến tay, là một vấn đề cực kỳ phiền
toái, hơn nữa Chiến Luyện còn xem An Nhiên vây chết như vậy.
"Kỳ thật, ngươi có nghĩ đến việc đem Chiến Luyện thu phục về cho mình dùng không?"
Triệu Như ngồi trêи ghế, mặc một chiếc quần ống rộng, đôi chân ngọc gác lên, nhìn bóng dáng Lôi
Giang, nụ cười mang hương vị cơ trí.
Lôi Giang quay đầu, đi tới bên người Triệu Như, duỗi tay, chuẩn bị niết cằm Triệu Như, nàng lại
quay đầu lệch sang một bên.
"Ai?! Lôi đoàn trưởng, tự trọng a!"
Lôi Giang đứng ở trước mặt Triệu Như, trêи mặt vẫn còn nụ cười ung dung, hắn ngồi xuống đối diện
nàng, nhìn nàng, biểu tình ở đáy mắt không rõ, nói: "Thật ra đã quên, ngươi cùng những người phụ nữ
khác bất đồng!"
Sau đó, Lôi Giang lại nói:
"Ngươi nói là đem Chiến Luyện thu về mình dùng sao, hắn chính là người của Đường Kiến Quân."
"Cho nên, dã tâm của Lôi đoàn trưởng, bất quá cũng chỉ như thế thôi!" Triệu Như nghiêng nghiêng
đầu, trêи khuôn mặt sạch sẽ nhìn Lôi Giang với vẻ ý vị, sau đó đứng dậy, hôm nay nàng mặc một chiếc
áo thun bẻ cổ âu màu tím, quần ống rộng màu đen, xoay một vòng tại chỗ, nghiêng nửa bên mặt, nhìn
Lôi Giang ở phía sau, lại cười nói:
"Bất quá, thế lực của Lôi đoàn trưởng, ở thôn Thiết Ti này cũng được coi là rất lớn, chúng ta đây
chờ mong đến lúc ra ngoài ngày mai, chúc các ngươi hết thảy thuận lợi."
Trong phòng vựng ám, Lôi Giang ngồi trêи ghế trầm tư, nghe lời Triệu Như vừa nói, chờ đến khi
nàng xoay người ra cửa, đột nhiên Lôi Giang mở miệng, nghiêng đầu nhìn bóng dáng Triệu
Như, hỏi:
"Triệu tiểu thư, ta có phải quá coi thường ngươi hay không?"
Một xã hội như mạt thế này, có thể sạch sẽ như thế, đi lại tự nhiên, trêи dưới thông ăn, thông minh
như vậy, cũng không vội vàng bò giường Lôi Giang, rốt cuộc đã khiến cho hắn chú ý!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.