Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 468: Bản tính của Chiến Luyện



Tương thành phân chia ra rất nhiều khu vực, Tinh Khu nằm ở phía gần Tây Nam, có thể đi lên cao

tốc Kinh Cảng, cũng có thể đi lên cao tốc Kinh Tàng, bất quá cao tốc Kinh Cảnh thì ở

ngay bên cạnh Tinh Khu, còn muốn lên cao tốc Kinh Tàng thì cần phải đi xuống quốc lộ,

đi vào một huyện thành, rồi lại đi một đoạn nữa mới lên được.

Cho nên muốn đi về phía tây, đi ra Tương thành lên cao tốc Kinh Tàng thì phải đi một khoảng cách

không nhỏ.

Đến buổi tối, nhóm thực vật có chút ngừng nghỉ, phía trước là tuyến đường chủ yếu để đi vào Tinh

Khu, ở đó rậm rạp bò toàn là cây mây, trêи thân cây còn nở rộ một biển hoa huyết hồng, nhụy hoa màu

đỏ tươi lay động dưới ánh trăng, dưới làn sương khuya nhẹ nhàng đung đưa, quỷ dị đến mức làm người

sợ hãi.

Ánh trăng trêи bầu trời lúc mờ lúc tỏ, một trận gió lạnh thổi qua, thổi vào tầng tầng cánh hoa

khiến chúng phát ra thanh âm, phảng phất tựa như hàm răng người đang nghiền nát đồ ăn.

Mấy người Chiến Luyện đành tìm một cửa hàng coffee để nghỉ tạm, mà Trương Bác Huân

theo bọn họ đi tới Tinh Khu, rõ ràng hắn nôn nóng rất nhiều, hắn cũng không có im lặng như mấy

người Chiến Luyện, tất cả mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi, hắn lại đang một mình ra sức giao tranh, nỗ

lực đi cắt đám hoa tươi ở phía trước.

"Cắt đi bao nhiêu thì chúng sẽ mọc ra bấy nhiêu."



Trong cửa sổ của quán coffee An Nhiên đang ghé vào trước song cửa sổ, nhìn Trương Bác Huân ở bên

ngoài cảm thán một câu, Oa Oa đang xoay người ở bên chân nàng, Chiến Luyện thì ngồi bên người Oa

Oa, giúp đứa nhỏ lật qua lật lại.

Một nhà ba người bọn họ đều ngồi trêи ghế sô pha, khả năng đêm nay sẽ ngủ trêи ghế.

May mà quán coffee này trang trí cũng thoải mái, còn có phòng riêng, để bộ sô pha phi thường rộng

rãi.

Chiến Luyện nghe xong lời An Nhiên nói cũng đi qua, đè trêи lưng An Nhiên, đôi tay

chống lên hai bên thân thể An Nhiên, dùng một chân chống đỡ Oa Oa, sợ bé con xoay người rớt xuống.

Còn hắn thì nhìn qua cửa sổ trông ra, thấy Trương Bác Huân thật sự rất nỗ lực, nhưng dù có nỗ

lực như thế nào thì những bông hoa kia cắt đi bao nhiêu thì cũng mọc lại bấy nhiêu.

Nếu bỏ đi năng lực của bản thân, thì hắn vô pháp lay động biển hoa rộng khắp này, càng vì năng lực

của Trương Bác Huân không cao bằng Chiến Luyện.

An Nhiên cảm thấy trêи lưng bị Chiến Luyện đè ép xuống rất nặng, liền đẩy đẩy vai, ghét bỏ nói:

"Đừng đè nặng ta, ngươi nên giảm béo đi." "Chỉ đè nặng ngươi."

Chiến Luyện ấu trĩ đến không được, An Nhiên còn chưa nói dứt lời hắn đã đem trọng lượng cả người

đều đè trêи lưng An Nhiên, cúi đầu hôn lên mặt An Nhiên.

Nàng trốn tránh hắn, cười nói:



"Ngươi đừng nháo, chốc lát Lạc Phi Phàm kia lại thấy."

"Ta không phát hiện, không phát hiện, các ngươi tiếp tục a!"

Thanh âm Lạc Phi Phàm ở phòng cách vách vang lên, An Nhiên vội vàng đẩy Chiến Luyện ra ngồi

thẳng xuống, duỗi tay đấm hắn mấy cái, thấp giọng nói:

"Đã nói ngươi đừng nháo."

Phòng trong quán coffee này tuy rằng được thiết kế riêng nhưng về cách âm thì rất kém, phòng bọn họ

đây, cũng chỉ cách phòng Lạc Phi Phàm kia một cái bình phong, cho nên Chiến Luyện cùng An Nhiên

muốn làm gì ở chỗ này, thì toàn bộ quán này đều có thể nghe thấy hết.

Đối mặt với An Nhiên đang buồn bực xấu hổ, trêи mặt Chiến Luyện lại treo nụ cười tươi rói, hắn cúi

đầu, vớt lên Oa Oa đang sắp sửa lăn xuống ghế bỏ vào trong lòng ngực An Nhiên, thấp giọng nói:

"Chỗ nào náo loạn với ngươi a?"

Sau đó hắn dán lên lỗ tai An Nhiên, mang theo một mặt nghiêm túc mà mời mọc, thấp thấp giọng nói:

"Nếu không, hai ta chút nữa chờ đứa nhỏ ngủ rồi, tìm nơi nào không ai nghe thấy

"

"Lưu manh, ngươi đi tìm Lạc Phi Phàm nhà ngươi ngủ một phòng đi!"

An Nhiên duỗi tay đẩy Chiến Luyện ra, đẩy hắn ra khỏi phòng, vô sỉ a vô sỉ, hạ lưu a hạ lưu, đây

mới là bản tính của Chiến Luyện, không sai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.