Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Trêи mặt Lôi Giang treo một mạt cười, giơ một thủ thế im lặng đối với Đường Ti Lạc,
thấp giọng nói:
"Lạc Lạc, ngươi còn chưa mặc quần áo đâu, không cần gào lên, ngươi muốn cho những
thuộc hạ của ba ba ngươi nhìn bộ dạng hai ta lúc này hay sao?"
"Ngươi làm cái gì, ngươi làm cái gì a?"
Sắc mặt nàng tái nhợt thấp giọng nỉ non, nàng làm sao có thể lên giường với Lôi Giang? Làm sao có
thể lên giường được?
Lôi Giang duỗi tay, vuốt vuốt đầu vai trần trụi của Đường Ti Lạc, cười nói: "Ngươi nói ta làm gì
sao, Lạc Lạc, ta cho rằng ngươi không cự tuyệt, chính là đồng ý đâu."
"Không phải, không phải, không phải, ta không có đồng ý, ta không có. "
"Không có sao?"
Lôi Giang thấy sắc mặt Đường Ti Lạc trắng bệch bộ dạng đã hỏng mất, cũng không bức
nàng thừa nhận cái gì, chỉ có chút đắc ý đứng lên, mặc quần đùi vào đi mở cửa phòng.
Vừa rồi dưới tác dụng của dược vật, tuy rằng thần trí của Đường Ti Lạc không quá thanh tỉnh nhưng
Lôi Giang làm gì với nàng, nàng đều có phản ứng cũng biết quá trình diễn ra như thế nào, nói thật
Đường Ti Lạc không có cự tuyệt, nàng làm sao lại không cự tuyệt đâu?
Người quân nhân phụ trách cảnh giới đứng ngoài cửa phòng, báo cáo với Lôi Giang:
"Lôi tiên sinh, có đoàn người tới trong mưa."
Đường Ti Lạc còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lỏa thể ngồi trêи giường, hai tay ôm lấy thân thể đang phát run, nghe
vậy, nâng đôi mắt sưng đỏ lên nhìn Lôi Giang đứng ở cửa, có chút hy vọng, pha lẫn phẫn nộ hỏi:
"Có phải Trương Bác Huân lại đuổi tới hay không? Vì cái gì mà giờ hắn mới đến? Ta muốn gặp hắn, ta
muốn gặp hắn."
Nàng có chút cao hứng, Trương Bác Huân không có việc gì, còn có sức lực tiếp tục truy đuổi nàng a,
nói thật hiện tại Đường Ti Lạc không biết nên làm cái gì mới tốt, nàng cùng với Lôi Giang đã làm
chuyện như vậy, cảm xúc nàng sắp hỏng mất, giờ nàng phi thường phi thường muốn nhìn
thấy Trương Bác Huân, nàng muốn Trương Bác Huân mang nàng rời đi nơi này, nàng còn rất nhiều việc
không nhìn ra manh mối, hiện tại nàng càng không muốn đối mặt với Lôi Giang.
Người quân nhân kia lại lắc đầu, hắn đứng ở ngoài cửa trả lời: "Không phải, nhìn bộ dạng không
giống quân nhân."
Nhìn Lôi Giang ăn mặc như vậy, chưa thèm mặc quần áo, chỉ mặc độc một chiếc qυầи ɭót, cứ như vậy
kéo cửa phòng ra, mà Đường tiểu thư chỉ nghe thấy thanh âm không thấy người, tức khắc trong lòng
hắn hiểu rõ.
Quả nhiên, Lôi Giang vẫn làm cho người ta cảm giác được cảm tình của hắn và Đường Ti Lạc rất tốt,
chẳng qua mọi người đều biết, Đường tiểu thư thích Lạc Phi Phàm, còn có một thanh mai trúc
mã là Trương Bác Huân cùng nhau lớn lên, vẫn luôn theo đuổi vị Đường tiểu thư này, cho nên mọi
người cũng không cảm thấy Đường Ti Lạc và Lôi Giang sẽ là một đôi đi.
Nhưng mà, điều hôm nay thấy đây, đã chứng thực thân phận chính thức của Lôi Giang, đó có đại biểu
cho việc từ nay về sau, Lôi Giang cũng có thể trực tiếp điều khiển những người quân nhân trong đội
như hắn hay không?
Lôi Giang chặn ở cửa cảm thấy biểu tình trêи mặt người quân nhân này có chút kỳ quái, hắn xoay
người, đi đến cửa sổ phòng ngủ, nhìn ra ngoài, bên ngoài mưa to gió lớn sắc trời tối om
phảng phất giống như đang ở đêm khuya, đêm mưa, chỗ cuối đường nhỏ ngoài thị trấn, có thân
ảnh một đám người đang đi tới, nhìn dáng vẻ không có dù, theo thị lực của Lôi Giang, nhìn không
được rõ ràng lắm.
"Đây là người nào a?"
Hắn đứng ở bên cửa sổ, lẩm bẩm tự nói, phút chốc như bừng tỉnh thốt lên: "Giống như không phải con
người!!!!"
Cùng lúc đó, nhóm An Nhiên còn đang ở ngôi miếu rách, An Nhiên nhảy ra từ thùng xe, hô lên với đám
người Triệu Như đang ở bên đống lửa sưởi ấm: "Tang thị hệ thủy tới rồi."
Ngay lúc này trêи nền trời tối om một tia chớp lóe lên, âm thanh nổ tung trời đất, Triệu Như đang
ngồi bên đống lửa vọt tới bên cửa sổ của ngôi miếu nhỏ, dưới sắc trời đen xì, một đám người đang
lắc lư đi tới trong mưa, nàng hốt hoảng cả kinh nói:
"Hỏng rồi, hiện tại đang mưa, làm sao bây giờ? Đến mấy con tang thi hệ thủy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.