Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
"Tốt ở đâu chứ?" Từ Lệ Nhi gấp đến độ dậm chân tại chỗ.
"Tốt ở đâu a, hắn, hắn, căn bản là không để bụng ta, hắn chỉ xem ta như món đồ chơi mà thôi."
"Nhưng đó cũng chính là sự lựa chọn của ngươi."
Vương Uy cười một chút, thật sự vân đạm phong khinh, không để ý chút nào.
"Từ tiểu thư, ta Vương mỗ làm người, không hiểu ngươi 100% thì cũng biết một chút đi, ngươi nghĩ
muốn đi tiến vào đội ngũ này của An Nhiên hay sao, cơ bản là không có khả năng."
Từ Lệ Nhi sửng sốt một chút, chợt hỏi:
"Vì cái gì? Ta sẽ thả nước, trong đội ngũ của các ngươi cũng chỉ có một dị năng giả hệ thủy là
Triệu Như, hôm nay ta còn thấy An Nhiên thế nhưng giống như người khác, đứng xếp hàng chờ chia
nước."
An Nhiên đã lưu lạc đến mức phải chạy đến đội ngũ của Bàn Tử để xếp hàng, sao Vương Uy còn nói
đội ngũ bọn họ không cần dị năng giả hệ thủy?
Đây hẳn là mạnh miệng đâu? đúng không?
"Trong đội ngũ chúng ta không thiếu nước." Vương Uy lắc đầu.
"Mà dù có thiếu nước An Nhiên cũng sẽ không muốn ngươi, nàng không cần ngươi, toàn đội ngũ cũng sẽ
không muốn ngươi."
"Là An Nhiên không cần ta, cho nên toàn đội ngũ các ngươi cũng không cần ta sao? An Nhiên là cái
gì? Chỉ là một người đàn bà mà thôi."
Lời vào trong tai Từ Lệ Nhi, nàng ta hoàn toàn hiểu theo một nghĩa khác, nghe thành quan hệ nhân
quả, ý của Vương Uy là An Nhiên cùng toàn bộ đội ngũ đều không cần Từ Lệ Nhi, Từ Lệ Nhi lại tự giác
nghe thành, bởi vì An Nhiên không cần nàng cho nên toàn bộ đội ngũ mới không cần nàng.
Nói thật, ở trong mắt của Từ Lệ Nhi, mặc dù An Nhiên có thể thao túng được thực vật đánh phụ trợ
cho mọi người, nhưng rốt cuộc An Nhiên chỉ là một người phụ nữ, đội ngũ này dựa vào đám
đàn ông như Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm mới có thể tồn tại đến nay, điều đó không thể nghi
ngờ, sức chiến đầu của hai người đó mọi người đều rõ như ban ngày.
Cho nên rốt cuộc lời nói của An Nhiên có bao nhiêu sức nặng trong đội ngũ này chứ? Chỉ sợ An Nhiên
có thù oán với nàng, không muốn nàng cho nên làm khó dễ từ giữa mà thôi.
"Ngươi từ đầu chí cuối đều không hiểu, An Nhiên không cần ngươi, toàn đội ngũ cũng không cần ngươi,
cái này căn bản không cần nói nhiều, không cần thảo luận, cũng không cần bất luận kẻ nào chơi xấu
từ bên trong." Vương Uy thu cây đàn ghi - ta lại, đứng thẳng lên, nhìn Từ Lệ Nhi thở dài, vốn dĩ
không muốn quản nàng, nhưng chung quy vẫn có chút mềm lông, không muốn nhìn nàng đi đường vòng, cho
nên quyết định nói rõ ràng hơn một chút.
"Chính ngươi nghĩ lại đi, lúc trước ngươi ghét bỏ nhân gia như thế nào? Nói thật, mọi người tuy
rằng chưa nói gì, nhưng ai đều biết lúc trước hai chúng ta đào góc tường nhà người ta như thế nào,
đặc biệt là ngươi, lúc trước bỏ mặc ta chạy, lúc ta sắp chết muốn gặp mặt ngươi một
chút, kết quả đâu,
ngươi nhìn cũng không thèm nhìn, đội ngũ này là một đội ngũ rất có nhân tính, bọn họ sẽ không cần
người như ngươi, ngay cả ta, hiện tại cũng không được tính là người trong đội ngũ của bọn họ."
Hắn cảm thấy, hắn nói như vậy Từ Lệ Nhi hẳn đã hiểu đi, nếu không hiểu nữa thì ít nhất lúc này
cũng đã biết, chính mình từ lúc muốn bỏ Bàn Tử muốn đi ăn máng khác, là điều tuyệt nhiên
không có khả năng.
Kết quả Từ Lệ Nhi lại cười lạnh nhìn Vương Uy.
"Hôm nay ta mới phát hiện, ngươi rất âm hiểm a, tuy rằng mặt ngoài ngươi luôn tỏ vẻ vân đạm phong
kinh với ta nhưng trêи thực tế ngươi vẫn luôn ghi hận ta, ta biết mà, ngươi nói nhiều như vậy, cuối
cùng đã đem lời trong lòng nói ra."
Vương Uy.... "Ta. "
Vương Uy phát hiện cơ tim mình sắp bị tắc nghẽn, nói rõ ra như vậy kỳ thật hắn vì muốn tốt cho Từ
Lệ Như, nói trắng ra như vậy Từ Lệ Nhi này lại nghe thành hắn ghi hận nàng a a .
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.