Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay
Bàn Tử có thể tự cung tự cấp, bởi vì dân cư bên hắn lớn, nhưng bên An Nhiên thì không được a, bọn
họ một đường thu thập vật tư đều xếp trong những khoang thùng sắt, hiện tại xe tải của bọn họ giống
như một chiếc xe lửa với nhiều toa tàu, chỉ không chạy trêи đường ray mà thôi.
Cho nên nếu bảo An Nhiên nộp vật tư lên trêи, nàng trăm triệu lần không muốn, Chiến Luyện thu thập
vật tư rất vất vả a.
Nhưng mắt thấy thời tiết càng ngày càng ác liệt, không đi vào căn cứ, nàng sợ sẽ có tai họa gì đó,
hoặc sẽ lại đến một đám phiền toái trị không được, hiện tại thực vật của nàng rất lười,
đông cứng ở trong đất, học nhân gia người ta ngủ đông a, nếu có một đám động vật biến dị đến
với phạm vi lớn, lúc đó càng thêm phiền toái.
"Nếu không, ngươi xem thế nào."
An Nhiên nghĩ nghĩ, nói với Lạc Phi Phàm.
"Chúng ta tìm nơi nào đó, đem vật tư của chúng ta giấu đi."
Đường hầm này không phải bị Bàn Tử đào mấy cái huyệt động hay sao?
An Nhiên đem những khoang thùng xe đặt ở bên trong huyệt động, sau đó lấp kín, dù sao căn cứ cách
đường hầm không quá xa, đến lúc đó cần thứ gì
kêu Chiến Luyện tới lấy là được.
Lạc Phi Phàm gật gật đầu, chỉ có thể dùng hạ sách này, nói không chừng bọn họ chỉ ở trong căn cứ
này được vài ngày, phát hiện căn cứ này không thích hợp, sẽ đi ra, đến lúc đó trực tiếp tới đường
hầm này lấy vật tư đi ra.
Mọi người thương lượng kỹ quyết định tốt việc đi vào căn cứ, vì thế thừa dịp bình minh, gió tuyết
hơi nhỏ một chút, thì lên xe xuất phát, Bàn Tử an bài mọi người lần lượt xuất phát, đi trước là ai,
An Nhiên cũng không rõ ràng lắm, đại khái là người Bàn Tử phái đi thám thính tin tức.
Nhưng mà Bàn Tử lục tục lải nhải các loại chê bai về căn cứ kia, quả nhiên tường thành lũy là do
vài tên dị năng giả hệ thổ liên hợp đắp lên, cửa vào đã sớm bị lấp kín, trong cái thời tiết mà
tuyết bay đầy trời này, bọn họ cũng không nghĩ sẽ có người đào thông đường hầm, mà người đào là một
đội ngũ bình thường với đầy trói buộc đi từ đầu kia đường hầm lại đây.
Cho nên trêи tường thành lũy bọn họ không chút để ý mà mở một cánh cửa nhỏ, ước chừng một lần có
thể đi vào được hai người, rồi phái vài người lười biếng ở đó chờ đăng ký còn đo nhiệt độ cơ thể gì
đó.
Bởi vì thời tiết thật sự quá lạnh, Bàn Tử có tâm đối nghịch với căn cứ này nên phân phó xuống,
mọi người đều chậm chạp xuống xe, xe đỗ ở gần tường thành, người trêи xe, từng người từng
ngươi đi xuống, hơn nữa bước chân phi thường thong thả, nếu là bà bầu bụng to, đi hai
bước còn phải dừng lại nghỉ một chút a.
Hắn thành tâm thành ý muốn đông chết mấy người đứng ở cửa nhỏ đo nhiệt độ kia.
Cho nên mấy người chờ đăng ký, chờ đo nhiệt độ cơ thể, càng về sau càng không kiên nhẫn, hơn nữa
thời tiết thật sự quá lạnh, tay cầm bút đăng ký đều không nghe sai sử, vì vậy dứt khoát không đăng
ký nữa, ngay cả đo nhiệt độ đều lười đo, chỉ qua loa nhìn thoáng qua, thấy không có
gì dị thường liền cho đi vào.
Đội ngũ với hơn 600 người, mỗi người đều cọ sát chậm chạp, đến buổi tối mới đi vào toàn bộ, người
phụ trách đăng ký đều thay đổi vài ca, sau đó đăng ký vật tư, nhưng người trong đội Bàn Tử
rất nghèo a, thật sự rất nghèo, tuy rằng một đám người không đến mức gầy trơ xương như que
củi nhưng thật sự không có vật tư gì để nộp lên trêи, mỗi người chỉ có một cái chăn bông, trêи
người bọc vài lớp áo vải bông cũ, có cần nộp hay không cần nộp đây?
Nếu không nữa thì chỉ là một chút vật tư cần cho sản phụ cùng đứa nhỏ như băng vệ sinh a, giấy vệ
sinh a, sữa bột a, bình sữa a, những thứ đó giao nộp cũng không có ý nghĩa a, người phụ trách đăng
ký vật tư mắt sắp trợn trắng lên, mắt hắn trừng lớn nhìn một đám trói buộc lớn như vậy, sự khinh
miệt bộc lộ hết ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.