Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

Chương 562: Không bằng chết sớm một chút "Nga ~~~"



An Nhiên rũ mục, nàng không có cảm tưởng gì, bởi vì người lạnh không phải nàng,

Lưu Chi kia lại cảm thấy An Nhiên này chỉ là một cái tiểu cô nương, tính cách rất hướng nội, ngược

lại nghĩ lại, cũng đúng, nghe nói người ở phía nam để sống sót cũng không dễ dàng gì, nếu là phụ nữ

gặp phải đội ngũ người sống sót, phần lớn đều sẽ bị cho nên khẳng định An Nhiên này đã

trải qua rất nhiều, trầm mặc ít lời như vậy cũng đúng.

Vì thế Lưu Chi lại tỏ ra hiểu rõ thiện giải nhân ý nói với An Nhiên:

"Chúng ta là người ở đây, nghe nói bên các ngươi còn sống rất nhiều người, cho nên hôm nay tới xem,

yên tâm, ta sẽ không nói gì bậy bạ với căn cứ, chúng ta thật sự chỉ muốn đến xin chút củi lửa mà

thôi"

Nhìn Lưu Chi kia có chút giống với gia chủ của một gia đình, hai người đàn ông đi theo nhìn dáng vẻ

đều là dị năng giả lực lượng, gọi Lưu Chi là dì, nói xong Lưu Chi liền đưa cho An Nhiên một túi

tinh hạch, quơ quơ với An Nhiên.

"Nhạ, ta biết các ngươi cũng không dễ dàng giục sinh cây cối, túi tinh hạch này cầm đi, chúng ta

muốn mua đầu gỗ của các ngươi."

"Phụ cận nhà các ngươi không có đầu gỗ sao?"

An Nhiên không nhận túi tinh hạch kia, nhưng rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lưu

Chi.



Lưu Chi lại cười khổ một chút nói với nàng:

"Đầu gỗ củi khô bên Hà Đông đã bị chặt hết, dị năng giả hệ mộc trong căn cứ toàn giục sinh gạo rau

dưa cùng trái cây, ai sẽ đi quản tầng chóp dưới chúng ta ấm lạnh đây?"

Buổi tối có điện ban ngày không có điện thì cũng thôi đi, mấu chốt là toàn bộ tài nguyên ở Hà Đông

đều ưu tiên cho an toàn khu, mà những nơi khác ngoài an toàn khu ra thì máy sưởi khi có khi không,

có đôi khi bị hỏng rất lâu rồi báo lên không thấy có người đến tu sửa, ống dẫn sưởi rất dài bị chôn

ngầm ai biết vấn đề ở đâu?

Vì thế hiện tại mọi người bắt đầu tự tạo hệ thống sưởi ấm, chính là trong một phòng bịt kín để một

cái bếp lò, bếp lò đốt củi sau đó dùng một cái ống dẫn, để khói bay đi.

Củi lửa là tài nguyên sưởi ấm rất quan trọng, căn cứ Diệu Dương này cũng không phải lấy nông nghiệp

làm chủ yếu, công nghiệp trong căn cứ chiếm đa số, người sống sót cũng rất nhiều, phía núi cách đây

xa chút thì đi không được, bởi vì không ai đứng ra tổ chức, gió tuyết rất lớn cho nên cây cối bên

Hà Đông đã sớm bị chém sạch.

Gần đây số người chết cóng ở Hà Đông càng ngày càng nhiều, nhưng theo cái nhìn của cao tầng lãnh

đạo căn cứ thì đây chỉ là một hồi khôn thì sống

ngu muội thì chết, thân thể ngươi nào có tố chất yếu kém thì mới bị đông chết, những người như vậy



không phải chết dưới trận tuyết lớn này thì cũng sẽ chết ở trận tai nạn tiếp theo, sớm hay

muộn cũng sẽ phải chết, không bằng chết sớm một chút đi.

Tuy thực tàn khốc nhưng trong lịch sử tiến hóa của nhân loại đã chứng minh, khôn thì

sống ʍôиɠ muội thì chết thuộc về phép tắc tự nhiên, người có thể trải qua trắc trở để sống sót, xác

thật tố chất thân thể của họ rất tốt, tuổi thọ cũng càng dài, người như vậy mới có kéo dài sự tồn

tại của con người.

Vì thế người giống như Lưu Chi, có chút năng lực ở tầng chóp dưới, cũng chỉ có thể tự mình nghĩ

cách, tìm chút củ lửa để sưởi ấm, nhưng đúng như lời nàng nói, thực vật ở Hà Đông đã bị chặt sạch

sẽ.

"Chuyện này a, ta không làm chủ được, ngươi phải hỏi Bàn ca của chúng ta."

An Nhiên vẫn không nhận tinh hạch Lưu Chi đưa qua, nàng rất nỗ lực không làm chim

đầu đàn, bất luận việc gì, đều đẩy cho Bàn Tử đi giải quyết, ai bảo Bàn Tử kiêu ngạo

như vậy a?

Đang chống đẩy túi tinh hạch với Lưu Chi thì cửa phòng gieo trồng vang lên tiếng bước chân, còn có

thanh âm Bàn Tử cùng Lạc Phi Phàm, chốc lát sau, Bàn Tử đẩy cửa đi vào, theo sau là Lạc Phi Phàm,

phía sau Lạc Phi Phàm còn mấy người dị năng giả lực lượng mỗi ngày đến chặt củi.

"Nhạ, muốn ít hay nhiều chính ngươi lấy đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.